Tâm sự của lão Bánh: Xin chư vị ân công ban thưởng! Khởi động
Ba tháng mới trôi qua bảy ngày.
Ta up mới gần 12 Vạn chữ!
Ngày hôm nay như thể tiến vào một thời khắc mệt mỏi rã rời.
Ta cần một cây kim để cho mình hưng phấn một lần nữa, cho nên mở một chương đơn xin vé.
Chư vị đại nhân có thể xốc túi lên, nếu còn dư phiếu hãy cho Cao Điểm.
Tình tiết của bộ truyện đang tiến vào giai đoạn quan trọng.
Mỗi ngày ngoài chuyện viết kịch bản đang diễn ra đều vắt óc suy nghĩ.
Loại áp lực tinh thần này quả thực mệt mỏi dã man.
Cho nên, cần một chút cảm xúc mãnh liệt
Các vị ân công, nếu còn có vé tháng, xin ban thưởng cho ta!
Hãy cho ta cảm xúc mãnh liệt!
Cho ta sức mạnh!
Khấu đầu khấu tạ!
…
Liên quân họ Tiết bị hủy diệt tất cả! Kinh thiên động địa!
Trong thời gian mấy ngày mấy đêm kế tiếp.
Hạm đội của Thẩm Lãng vẫn luôn điên cuồng khiêu khích hạm đội họ Tiết.
Hơn nữa không có phương hướng rõ ràng nào cả, vẫn luôn đảo vòng quanh cái vùng biển này.
Vẫn luôn ở trình diễn chiến thuật ngươi đuổi ta chạy, ngươi dừng ta nhiễu.
Cảnh này khiến người trên hạm đội họ Tiết muốn nổi đóa.
Bây giờ cuối cùng cũng hiểu vì sao chiến hạm của Thẩm Lãng đều thon dài như vậy, chính là vì thuận tiện linh hoạt, chính là vì dễ bỏ chạy.
Căn bản cũng không có thể đuổi theo.
Tầm đuổi ba ngày ba đêm, cũng trêu đùa ba ngày ba đêm.
Gia tộc họ Tiết hoàn toàn bỏ qua.
Yến Nan Phi ra lệnh một tiếng, tiếp tục lên bắc tiến đánh thành Nộ Triều.
Hạm đội của Thẩm Lãng hèn hạ như vậy, lão tử không chơi với ngươi.
Kết quả, hạm đội gia tộc họ Tiết mới vừa lên bắc không đến mười mấy dặm, hạm đội của Thẩm Lãng lại đuổi theo.
Một lần đuổi đến gần vô cùng, sau đó sẽ một lần mưa tên cuồng bắn, lại bắn chết, bị thương hơn trăm người.
Yến Nan Phi gần như đều muốn nổi điên nổi khùng.
Thế nhưng nếu quyết định lên bắc, vậy không nên thay đổi mục tiêu, duy trì liên tục lên bắc.
Ngươi quân đội Thẩm Lãng có thể chạy, thế nhưng quần đảo Lôi Châu, thành Nộ Triều luôn luôn chẳng thể chạy thoát đi đâu được.
Chúng ta bị tiêu diệt thành Nộ Triều của ngươi trước, diệt sạch gia tộc họ Kim của ngươi hẵn nói.
Cho nên, hạm đội gia tộc họ Tiết hoàn toàn mặc kệ hạm đội Thẩm Lãng khiêu khích cùng tập kích, tiếp tục đằng đằng sát khí tiến đánh thành Nộ Triều.
...
Ngày kế!
Tình hình có biến hóa.
Sương mù kéo tới, bao phủ toàn bộ mặt biển.
Thật sự là sương mù hiếm thấy, tầm nhìn không vượt qua mấy chục mét.
Yến Nan Phi không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Dựa theo tính cách Thẩm Lãng hèn như vậy, sương mù dày đặc như vậy có thể hắn sẽ tranh thủ hội đánh lén.
Quả nhiên, trực giác Yến Nan Phi là đúng.
Không lâu sau, sau đó bỗng nhiên truyền đến thanh âm chói tai.
- Cheng cheng cheng cheng...
Địch tấn công, địch tấn công.
Hạm đội của Thẩm Lãng bắt đầu nhào lên cắn.
Bắt đầu điên cuồng công kích.
- Vù vù vù vù vù...
Mưa tên khắp trời hạ xuống.
Lần này những con tàu của Thẩm Lãng ở vị trí rất gần.
Như vậy uy lực mưa tên này liền lớn.
- Phản kích, phản kích, phản kích...
Theo một tiếng ra lệnh, hạm đội gia tộc họ Tiết điên cuồng phản kích.
Thế nhưng sương mù quá lớn, máy bắn đá cùng nỏ khổng lồ căn bản là không cách nào ngắm bắn.
Chiến hạm của Thẩm Lãng lại càng nhỏ, càng thêm khó có thể bắn trúng.
- Rầm...
Bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn.
Điều này làm cho Yến Nan Phi lại càng hoảng sợ.
Tiếng này quá vang dội, cái này không giống như là cung tên phổ thông bắn, cũng không phải nỏ khổng lồ.
Cái này dĩ nhiên không phải nỏ khổng lồ, mà là Mộc Lan dùng cung siêu lớn bắn ra.
- Ầm ầm ầm...
Lại liên tiếp bắn ba mũi tên.
Một cột buồm trên tàu gia tộc họ Tiết một chiếc chiến hạm cột buồm bị bắn trúng.
- Bùm...
Tiếp đó chợt nổ tung!
- Xoạt xoạt...
Cột buồm cao cao đứt gãy ngay giữa, chợt ngã đập xuống.
- Vù vù vù vù...
Mũi tên của Mộc Lan lại một lần nữa được bắn ra.
Sau một khắc.
Lại có một cột buồm bị bắn trúng, trực tiếp nổ tung rồi bỗng nhiên đổ xuống.
Các chiến hạm trong hạm đội gia tộc có loại có hai cột, có loại ba cột buồm.
Khi gãy đi hai cột buồm đã coi như phế cả con tàu.
Cả chiếc chiến hạm đều mất đi động lực, trên cơ bản liền đảo quanh tại chỗ.
- Vù vù vù vù...
Lại từng đợt mưa hỏa tiễn hạ xuống.
Toàn bộ nhắm chính xác ngay cánh buồm.
Buồm trên chiến hạm họ Tiết bắt lửa.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...
Yến Nan Phi muốn nứt cả mắt ra, hô toáng lên:
- Tiếp tục lên bắc, không nên dây dưa đấu đá làm gì, dùng tốc độ cao nhất lên bắc...
Kế tiếp, hạm đội gia tộc họ Tiết căn bản không cùng Thẩm Lãng dây dưa, chẳng qua là ra sức xông ra khỏi chiến trường.
Hạm đội Thẩm Lãng lì lợm theo sau, tiếp tục điên cuồng tập kích quấy nhiễu.
Thế nhưng...
Hiện tượng sương mù này thật đáng sợ.
Hai chiếc chiến hạm của Thẩm Lãng không có khống chế được, trực tiếp đụng phải chiến hạm gia tộc họ Tiết.
Mặc dù có mũi sừng, thế nhưng cuối cùng thể tích của chúng quá nhỏ nên thua kém đại chiến hạm gia tộc họ Tiết, một khi tông vào liền thua thiệt, một chiếc chiến hạm trong đó thành công thoát đi nhưng một chiếc chiến hạm khác bị hao tổn quá nghiêm trọng, không thể không bỏ lại.
Chiến đấu trong sương mù, hoàn toàn là đang liều mạng.
Tầm hơn hai canh giờ sau đó!
Sương mù cuối cùng tản đi, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi.
Yến Nan Phi kiểm tra lại tổn thất, trong lòng như là rỉ máu.
Lại tổn thất mười chín con tàu.
Mà Thẩm Lãng cũng xấp xỉ hao tổn một chiếc nửa chiến hạm.
Lúc này phía sau mười mấy dặm.
Hạm đội của Thẩm Lãng đang tiến hành bắn giết lần cuối với chiến hạm họ Tiết lạc đàn.
Không hề nghi ngờ đây là quá trình vô cùng tàn nhẫn.
Những chiếc tàu này hoặc là bị phá cột buồm, hoặc là bị rách cánh buồm, đều bị mất đi động lực nên đảo quanh trên mặt biển.
Hạm đội Thẩm Lãng dễ dàng có thể tiến hành bao vây, tiếp đó tiếp cận, triệt để tiêu diệt.
...
Trên tàu chỉ huy hạm đội họ Tiết.
- Chủ tướng, nếu như đoán không sai thì mấy ngày kế tiếp đều có thể có sương mù.
Yến Nan Phi cau mày, tiếp tục như vậy không được.
Hiện tượng sương mù có lợi cho Thẩm Lãng, mà bất lợi cho loại quái vật khổng lồ như hạm đội họ Tiết.
Then chốt cung thủ của Thẩm Lãng quá mạnh.
Nhất là Kim Mộc Lan, trong tầm bắn, mũi tên nàng tinh chuẩn không gì sánh được.
Cung thủ dưới trướng Thẩm Lãng, chỉ có thể dựa vào cảm giác bắn khắp nơi.
Thế nhưng Kim Mộc Lan giống như có thể xuyên thấu qua làn sương mù dày đặc vậy, sương mù lớn thế, ở khoảng cách hơn mười trượng vẫn có thể ngắm bắn cột buồm.
Hơn nữa mũi tên lớn Kim Mộc Lan bắn ra lại nổ, trực tiếp nổ một cái lỗ bằng miệng chén trên cột buồm.
Đối với chiến hạm cánh buồm mà nói, cột buồm một khi bị nổ liền ý nghĩa hoàn toàn xong đời.
Không thể để tiếp tục như vậy nữa.
Ở đây khoảng cách thành Nộ Triều xa bao nhiêu?
Bốn ngàn bảy trăm dặm.
Không sai, càng lúc càng xa.
Lúc trước là hạm đội Thẩm Lãng đang chạy trốn, hạm đội họ Tiết đuổi, kết quả khoảng cách thành Nộ Triều ngược lại càng lúc càng xa.
Tốc độ hạm đội gia tộc họ Tiết di chuyển có thể ở một canh giờ năm mươi mấy dặm chừng đó, ngày kế có thể đi sáu trăm dặm.
Nói cách khác cần tám ngày mới có thể đến thành Nộ Triều.
Nếu như tám ngày kế tiếp, mỗi một ngày đều có sương mù dày đặc như thế.
Nói cách khác có thể sẽ gặp tám ngày điên cuồng tập kích của hạm đội Thẩm Lãng.
Trong sương mù, hai cái hạm đội đều trở thành người mù.
Nhưng hạm đội Thẩm Lãng cũng là một người mù có thể thấy mờ mờ, nhất là Kim Mộc Lan, thật là đáng sợ, giống như có thể xuyên thấu sương mù dày đặc.
Cho nên nếu là tiếp tục như vậy thì chờ chạy tới thành Nộ Triều thì hạm đội họ Tiết sẽ phải gánh lấy tổn thất đáng sợ.
Như vậy dù cho đến quần đảo Lôi Châu, hạm đội cũng mất đi đại bộ phận sức chiến đấu.
- Thẩm Lãng người này, rõ ràng hèn hạ đến tận xương. - Thế tử Tiết Bàn nhịn không được tức giận mắng mỏ.
Yến Nan Phi không nói, đi tới trước bản đồ biển bắt đầu suy nghĩ.
Bây giờ có hai cái phương án.
Phương án một, hạm đội lập tức dừng ở một cảng, đợi hiện tượng sương mù kết thúc.
Thế nhưng...
Hôm nay vẫn còn mùa đông, hiện tượng sương mù kết thúc gần như chẳng biết đến bao giờ nữa.
Hơn nữa thế cục không kịp đợi.
Tiết Triệt từng nói, thế cục đế quốc bên kia trời long đất lở bùng nổ vô cùng nhanh chóng.
Nếu đến khi đó, vẫn không có tiêu diệt họ Kim, không có chiếm lĩnh thành Nộ Triều, không có phong toả toàn bộ vùng biển phía Đông nước Việt, vậy coi như thất bại.
Nếu không thể chờ sương mù tản đi, vậy cần phải mạo hiểm!
Không thể còn bị động như vậy, cần chủ động!
Nhưng làm sao chủ động bây giờ?
Yến Nan Phi vắt hết óc.
Ưu thế của ông ta là gì vậy?
Quen thuộc vùng biển này, ở đây vẫn xem như là khu vực biển của gia tộc họ Tiết.
Nơi nào có xoáy nước, chỗ nào có đá ngầm, Yến Nan Phi đều rõ.
Hơn nữa những thứ này đều là tư liệu tuyệt mật, chưa bao giờ tiết ra ngoài.
Vị trí đá ngầm và xoáy nước này hoàn toàn dùng chi phí sinh mạng mà có được.
Nếu hạm đội của Thẩm Lãng vẫn đuổi theo cắn ông ta như chó điên, hơn nữa thích ở hiện tượng sương mù phát động tập kích.
Như vậy...
Hạm đội họ Tiết đẩy hạm đội Thẩm Lãng vào vùng biển địa ngục thì sao nhỉ?
Yến Nan Phi hướng mắt vào cái góc trái của tấm hải đồ này.
Nanh Biển!
Đây là tên Tiết Triệt đặt.
Bởi vì cái vùng biển này có vô số đá ngầm, đặc biệt sắc bén đột ngột.
dưới tình hình trời trong nắng ấm, có thể thấy những thứ đá ngầm dưới mực nước biển này.
Thế nhưng hiện tượng sương mù nhất định không nhìn thấy được.
Như vậy thừa dịp sương mù, dẫn dắt hạm đội Thẩm Lãng tới cái Nanh Biển này, hoàn toàn phá vỡ đáy tàu rồi nuốt chửng cả hạm đội.
Nhưng cứ như vậy với hạm đội gia tộc họ Tiết cũng là nguy hiểm to lớn.
Yến Nan Phi tuy rằng biết rõ Nanh Biển ở đâu, thế nhưng trong đám sương mù này cũng khó tránh khỏi đám đá ngầm này.
Không khéo chẳng tiêu diệt được hạm đội của Thẩm Lãng còn dẫn đến hạm đội của mình hủy diệt.
Chẳng bao lâu, Yến Nan Phi làm một quyết định.
Dùng ba mươi con tàu làm làm mồi, dụ hạm đội Thẩm Lãng vào chỗ hủy diệt.
Thậm chí kể cả chiếc kỳ hạm này của Yến Nan Phi.
Thằng giặc con Thẩm Lãng quá gian trá, nhất định phải không bỏ nhiều vốn liếng để hắn mới có thể mắc lừa.
Yến Nan Phi hạ lệnh!
Mỗi một chiếc tàu đốt đèn đuốc lên.
Sau một lát!
Trên gần hai trăm chiếc tàu của hạm đội họ Tiết treo đầy đèn đuốc.
Dưới màn đêm buông xuống, chúng hiện lên nhấp nha nhấp nháy trên mặt biển tối tăm có vẻ cực kỳ đẹp.
Không chỉ có đèn dầu.
Còn có trên trăm ngọn đèn pha.
Cái này đương nhiên là đèn pha nguyên thủy.
Bên trong đốt dầu, tiếp đó lợi dụng lõm gương lõm tiến hành hội tụ ánh sáng phản xạ.
Thứ này đương nhiên là thua kém đèn pha hiện đại, thế nhưng ở tình huống hoàn toàn tăm tối, trong khoảng cách nhất định vẫn có thể đủ thấy rõ.
Vì muốn cho hạm đội Thẩm Lãng kinh hoàng.
Hơn một trăm chiếc đèn pha nguyên thủy đều ngưng tụ toàn bộ trên ba mươi chín chiếc tàu của hắn.
Đây là đang cảnh cáo Thẩm Lãng, ta đang nhìn chằm nhằm nhà ngươi đấy, ngươi đừng mơ tưởng đánh lén.
Cứ như thế, hai hạm đội bình an vô sự.
Hạm đội của Thẩm Lãng rơi ở phía sau hai ba nghìn mét, chăm chú đi theo, cắn không thả.
Đợi ngày kế sương mù che phủ.
Một khi có sương mù, những thứ thứ đèn pha nguyên thủy này chẳng xuyên qua gì được.
...
Yến Nan Phi dẫn đầu hạm đội đi mãi về phía Nanh Biển.
Hi sinh ba mươi chiếc tàu để hoàn toàn phá hủy hạm đội Thẩm Lãng.
Đây là chuyện làm ăn hoàn toàn có lợi.
Hai cái hạm đội lặng lẽ tiến tới.
- Thúc phụ, Thẩm Lãng sẽ trúng kế sao? - Tiết Bàn hỏi.
Yến Nan Phi đáp:
- Hắn biết đá ngầm vùng biển này sao?
Tiết Bàn nói:
- Không có khả năng biết, đá ngầm khu vực này, chúng ta cũng là ở mấy tháng trước mới dò rõ. Lúc trước phần vùng biển này gần như không ai đi qua.
Yến Nan Phi nói:
- Chính là thế.
...
- Phu quân, như vậy không tốt đâu.
- Sợ cái gì, trên con tàu này đều là nữ, dù cho nàng có thốt ra âm thanh gì cũng không cần lo kia mà.
- Nhưng mà đại chiến trước mặt, làm loại chuyện này, có phải không quá may mắn hay không.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng à, trong cái đầu nhỏ của nàng có nhiều khuôn sáo như vậy sao. Đến đây đi, cục cưng à.
Một khắc đồng hồ sau đó.
Thẩm Lãng cầu xin tha thứ:
- Cục cưng, để ta từ từ, để ta từ từ.
...
Những lúc này, Thẩm Lãng đều có thể đặc biệt tưởng nhớ tiểu Băng và Ninh Diễm.
Mộc Lan quả thực chính là mười tám tầng địa ngục của hắn.
Ở trước mặt tiểu Băng, thậm chí ở trước mặt Ninh Diễm, Thẩm Lãng cũng còn xem như khá uy phong.
Không phải Thẩm Lãng ta đây không đủ mạnh a.
Thật sự là đối thủ quá cường đại.
Ta có thể đánh ngang tay, đã đặc biệt khá lắm.
Thẩm Lãng ngồi dậy, nhìn cái bản đồ biển này.
- Cục cưng à, nàng làm gì thế? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Chờ mang thai...
Á?
Còn muốn đẻ nữa à?
Sinh một thằng nhóc bại hoại như Thẩm Dã đều thiếu chút nữa giày vò nửa cái mạng.
- Còn muốn sinh một đứa con gái nữa. - Mộc Lan nói.
Cửa phòng mở ra.
Nữ võ sĩ Vũ Liệt đi đến, bưng rượu nho cùng thịt thăn.
- Xì!
Nhìn thấy Thẩm Lãng sau đó, nàng ngầm gắt một cái.
Không biết xấu hổ.
Nhưng nàng là không dám nhìn Mộc Lan, cho dù trên người Mộc Lan lúc này đang đắp một chiếc chăn lụa mỏng.
Bởi vì Mộc Lan thực sự quá đẹp, nhất là ở thời khắc này, Vũ Liệt ngó không nhịn được muốn đố kỵ.
Thẩm Lãng nhìn hải đồ khu vực này, biểu hiện tất cả bình thường.
- Công tử, lần sau lúc ngài không mặc quần áo, tốt nhất nói một tiếng. - Vũ Liệt nói.
Thẩm Lãng nói:
- Vũ Liệt tỷ tỷ, cái gì mà tỷ chưa từng thấy qua, vẫn còn để ý à?
Vũ Liệt liếc Thẩm Lãng một cái, tiếp đó đi ra ngoài.
Mặc dù nàng là phụ nữ, nhưng là người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối.
Hơn nữa thân thể từ nhỏ đã thuốc tàn phá, với chuyện nam nữ không còn hứng thú.
Mộc Lan đứng dậy, ngồi trong ngực Thẩm Lãng, dùng đao cắt thịt thăn hươu.
Một miếng cho Thẩm Lãng, một miếng cho mình.
Tiếp đó nhấm một hớp rượu vang, một nửa mình uống hết, một nửa cho vào trong miệng Thẩm Lãng.
Hai người kia thân mật, đơn giản là đến để cho người ta phải ngứa ngáy.
- Tài nấu nướng của Vũ Liệt tỷ tỷ càng lúc càng tốt, cái thịt hươu này ướp gia vị ngon miệng cực kỳ.
- Ừ. - Thẩm Lãng tiếp đó lại nhịn không được hôn lên đôi môi Mộc Lan.
Có cái mùi nào qua được vợ cưng đâu, chỉ là thân thể ta không cho phép, bằng không ăn đến mười lần.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, chỉ sợ động cơ Yến Nan Phi không thuần túy, ông ta giả vờ tiếp tục lên bắc, nhưng lại gần về phía đông.
Thẩm Lãng nói:
- Cái hải vực này là sân nhà gia tộc họ Tiết, đại khái ông ta muốn đẩy chúng ta vào vùng biển nào đó khá đáng sợ, muốn để chúng ta toàn quân huỷ diệt.
Mộc Lan nói:
- Chúng ta đây phải mắc lừa à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, chúng ta không lên trước, bọn họ làm sao sẽ sau đó làm tiếp, không nỡ bỏ vợ thì sao làm được lưu manh.
Mộc Lan cười ha hả nói:
- Vậy chàng bỏ được vợ sao?
Thẩm Lãng nói:
- Luyến tiếc, luyến tiếc, người vợ này ta phải ăn hết một mình. Cục cưng à, bằng không nàng để ta ăn hết đi, hãy để ta ăn hết cả người nàng vào bụng đi nào.
- Thiếp ăn chàng còn tạm được.
Tiếp đó cơm còn chưa có ăn xong, hai người lại gặm cùng một chỗ.
Một khắc đồng hồ sau đó.
Thẩm Lãng lại nói:
- Cục cưng, để ta từ từ, từ từ...
...
Hừng đông ngày kế, sương mù đúng hạn tới, bao phủ toàn bộ mặt biển.
Hạm đội hai bên đều thả chậm tốc độ.
Tiết Bàn nói:
- Thúc phụ, ngài nhất định phải như vậy sao? Nếu như Thẩm Lãng không mắc mưu, vậy coi như chúng ta mất trắng ba mươi chiếc tàu.
- Nếu cứ tiếc thịt, bắt sói không được!
Tiếp đó Yến Nan Phi hạ lệnh, hạm đội tiếp tục tiến tới.
Trời dần dần sáng, thế nhưng sương mù càng lúc càng dày đặc.
Đèn pha nguyên thủy của gạm đội gia tộc họ Tiết căn bản xuyên thấu không được sương mù dày đặc, chỉ có thể mơ hồ thấy một điểm sáng.
Tiếp đó, căn cứ mệnh lệnh lúc trước của Yến Nan Phi.
Toàn bộ hạm đội dần dần tắt đèn dầu, dập tắt đèn pha.
Toàn bộ quá trình im hơi lặng tiếng, đặc biệt bí ẩn.
Chẳng bao lâu trong gần hai trăm chiếc tàu của hạm đội họ Tiết, chỉ có ba mươi chiếc tàu đèn vẫn sáng, thậm chí còn đốt lửa trong đèn pha cho thật lớn.
Rõ ràng chơi lớn.
Yến Nan Phi muốn dùng ba mươi chiếc tàu làm mồi, thu hút hạm đội Thẩm Lãng đến chỗ diệt vong.
Thậm chí bao gồm kỳ hạm của ông ta.
Vì sao ở trong sương mù dày đặc còn có thể thấy kỳ hạm?
Bởi vì đèn pha kỳ hạm càng lớn, vị trí càng cao.
Quả nhiên, hạm đội của Thẩm Lãng chăm chú theo tới.
Lúc này trong đầu Yến Nan Phi dâng lên một cái ý niệm khác.
Có muốn thừa dịp sương mù bày ra một vòng vây?
Hạm đội hướng hai cánh khuếch tán, tiếp đó lùi ra phía sau hạm đội Thẩm Lãng.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng bỏ qua cái kế hoạch này.
Nguyên nhân căn bản không có khả năng thực hiện.
Một khi muốn hình thành vòng vây, đường kính chí ít vượt qua mười mấy dặm.
Thế nào thông tin? Thế nào chỉ huy?
Cái màn sương mù che phủ căn bản là nhìn không thấy phất cờ hiệu, muốn hình thành vòng vây căn bản là người si nói mộng.
Vẫn kế sách ban đầu thỏa đáng hơn.
Kế tiếp!
Kỳ hạm của Yến Nan Phi kỳ mang theo hai mươi chín chiếc tàu mồi chạy về phía Nanh Biển.
Mà hạm đội còn lại, tản ra hai bên.
Hạm đội của Thẩm Lãng vẫn theo đuổi không bỏ.
Khoảng cách khu vực Nanh Biển đầy rẫy đá ngầm càng lúc càng gần.
Yến Nan Phi cùng Tiết Bàn bản năng cảm thấy hô hấp dồn dập.
Tuy rằng hai mươi mấy chiếc tàu mồi cũng là thuyền nhỏ, hơn nữa người phía trên đã bỏ chạy hầu hết.
Nhưng chiếc kỳ hạm này của ông ta là đánh đấm ra trò, nếu như Thẩm Lãng không trúng đòn thì tất cả con tàu này hy sinh vô ích.
Thế nhưng may là, hạm đội Thẩm Lãng vẫn theo đuổi không bỏ.
Hơn nữa lại một lần nữa phát động trí mạng công kích.
- Cheng cheng cheng cheng...
- Địch tấn công, địch tấn công...
- Ầm ầm ầm...
Có một cột buồm bị Kim Mộc Lan bắn trúng, đồng thời nổ gãy.
Cả chiếc tàu đảo quanh trên mặt biển.
Kim Mộc Lan này rõ ràng mạnh mẽ.
Ngay sau đó, chiếc tàu tiếp theo lại trúng chiêu.
Toàn bộ buồm bắt đầu bốc cháy hừng hực.
Một lát sau, con tàu thứ ba bị đánh trúng.
Yến Nan Phi cắn chặt răng, tiếp tục dẫn đầu tàu mồi phóng về chỗ Nanh Biển.
Tốc độ ngược lại càng lúc càng nhanh.
Hạm đội Thẩm Lãng vẫn điên cuồng đuổi theo.
Khoảng cách càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Chính thức tiến vào răng nanh đáng sợ vùng biển.
- Rầm!
Một con tàu trong đó chấn động mạnh một cái.
Đụng vào đá ngầm.
Đáy thuyền xuất hiện một vết nứt to lớn, vô số nước biển tràn vào mãnh liệt.
Ngay sau đó, con tàu thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Hạm đội mồi của Yến Nan Phi đúng là tiến vào mũi Nanh Biển.
Đến nơi này, tất cả liền hoàn toàn bằng vào may mắn.
Dưới tình huống đủ may mắn có thể đi qua cái hải vực này.
Nhưng số không may coi như kết thúc.
Một khi va phải đá ngầm, chỉ có chìm mất.
Sau một lát!
Yến Nan Phi nghe được tiếng chuông không cùng một dạng.
- Cheng cheng cheng cheng...
- Không tốt, trúng kế, trúng kế, nơi này có đá ngầm, có đá ngầm...
Những thanh âm này cũng là từ hạm đội Thẩm Lãng truyền tới.
- Ầm ầm ầm...
Tiếp đó truyền đến từng tiếng nổ.
Yến Nan Phi mừng rỡ, hạm đội Thẩm Lãng đuổi nhanh như vậy, tùy tiện xông vào khu vực mũi Nanh Biển, cũng chỉ có một con đường chết.
- Bỏ tàu, bỏ tàu, sắp chìm, sắp chìm…
- A... A... A...
Trong sương mù, bên hạm đội Thẩm Lãng truyền đến từng đợt kêu thảm thiết.
Tiết Bàn hân hoan.
- Ha ha ha, Thẩm Lãng trúng kế, hắn xong rồi, hắn kết thúc...
- Thẩm Lãng tự xưng là trí gần như yêu, nhưng vẫn chạy không khỏi tham lam.
- Hạm đội của hắn tiêu rồi, chúng ta đại công cáo thành.
Yến Nan Phi hạ lệnh:
- Hạm đội mồi tiếp tục tiến chậm phía trước, tranh thủ rời khỏi cái vùng biển này.
- Điều động thủy thủ xuống biển, ở phía trước dẫn đường.
- Ầm ầm ầm...
Đá ngầm vùng biển quá dày đặc, căn bản khó lòng phòng bị.
Cho nên cho dù là hạm đội mồi của Yến Nan Phi cẩn thận từng li từng tí, đồng thời thủy thủ ở trong biển dẫn đường cũng vẫn liên tục không ngừng đụng phải đá ngầm, nhưng vẫn chỉ có một chiếc bị chìm.
Thế nhưng số phận Yến Nan Phi hôm nay cực kỳ tốt, chiếc kỳ hạm của ông ta lại thuận lợi mà lái ra mũi Nanh Biển.
Hạm đội Thẩm Lãng đến tột cùng thảm đến cỡ nào?
Lòng Yến Nan Phi cùng Tiết Bàn hoàn toàn ngứa ngáy khó nhịn.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí như vậy, ba mươi chiếc tàu mồi vẫn chìm mất sáu bảy thành.
Hạm đội của Thẩm Lãng khí thế hung hăng thế này, hoàn toàn không biết mà nhảy vào mũi Nanh Biển, trên căn bản là toàn quân huỷ diệt đi.
Đáng tiếc bây giờ sương mù che phủ, nhìn không thấy tình trạng.
Thế nhưng tối thiểu hạm đội Thẩm Lãng không còn có truy sát lên đây.
...
Lại qua hơn một canh giờ, mặt trời mới rốt cục xé ra sương mù dày đặc.
Yến Nan Phi thấy một màn thê thảm không gì sánh được.
Phần mũi Nanh Biển, khắp nơi đều nổi những mảnh vụn bập bềnh.
Mảnh gỗ, mảnh buồm, vô số kể.
Đại đa số tàu đã chìm quằn quại vào trong biển mất.
Có mấy con tàu đặc biệt thảm, trực tiếp bị mắc cạn ở trong rặng đá ngầm san hô.
Ha ha ha ha!
Thẩm Lãng tổn thất, vô số kể.
Yến Nan Phi hạ lệnh:
- Hạm đội một lần nữa tập kết, lục soát những con tàu còn lại của Thẩm Lãng.
...
Lại qua tầm hơn một canh giờ, hạm đội gia tộc họ Tiết lại một lần nữa hoàn thành tập kết.
Nguyên bản hai trăm con tàu, lúc này chỉ còn lại một trăm bảy mươi chiếc.
Nhưng vẫn trùng trùng điệp điệp, khí thế kinh người.
Tiếp đó toàn bộ hạm đội chợt phô khai, hướng phía đông bắc dùng tốc lực tiến về phía trước, lục soát tung tích hạm đội còn lại của Thẩm Lãng.
Chỉ hơn nửa canh giờ sau đó.
- Phát hiện Thẩm Lãng còn sót lại hạm đội...
Quả nhiên phát hiện.
Phía trước mười mấy dặm, hạm đội của Thẩm Lãng lại điên cuồng bỏ chạy.
Nguyên bản hạm đội uy phong lẫm lẫm, lúc này giống như biến thành hạm đội ăn mày.
Ba mươi chín con tàu, lại chỉ còn lại có mười tám chiếc, còn dư lại đều không thấy bóng dáng.
Yến Nan Phi khâm phục, số phận Thẩm Lãng không tệ.
Lại có mười tám con tàu xuyên qua cái mũi Nanh Biển này.
Nhưng mà mười tám con tàu này coi như đều vô cùng thảm a.
Có chút tàu đã chao đảo, vô cùng hiển nhiên cũng là đụng vào đá ngầm, nước biển rưới vào bên trong khoang thuyền, chỉ bất quá còn chưa có chìm mất mà thôi.
Mà có mấy con tàu thì đầu thuyền đuôi thuyền bị hao tổn nghiêm trọng, vô cùng hiển nhiên đã va chạm lẫn nhau.
Cho nên tốc độ của cả nhánh hạm đội trở nên chậm rất nhiều.
Tiết Bàn cùng Yến Nan Phi mừng rỡ.
Hạm đội của Thẩm Lãng kết thúc, triệt để kết thúc!
Hôm nay chúng ta có tầm một trăm bảy mươi con tàu, mà ngươi chỉ có mười tám chiếc.
Chiến hạm của chúng ta hoàn chỉnh, mà hạm đội của Thẩm Lãng nhà ngươi hỏng không thể tả, giống như thổi một hơi sẽ phải vỡ vụn lật úp.
Thẩm Lãng ơi là Thẩm Lãng, ngươi gian xảo như quỷ, hôm nay cũng trúng vào kế của Yến Nan Phi ta đây.
Ngươi và Kim Mộc Lan đã không thấy được mặt trời ngày mai.
Trước tiên sẽ chém sạch hạm đội của ngươi, sau đó sẽ nhằm phía thành Nộ Triều, đem nhổ cỏ tận gốc gia tộc họ Kim của ngươi!
Tức khắc, Yến Nan Phi hô to một trận!
- Hết tốc lực tiến về phía trước, chém giết sạch sẽ hạm đội Thẩm Lãng, chém giết sạch nghe chưa!
Theo tiếng ra lệnh của ông ta.
Một trăm bảy mươi chiến hạm họ Tiết khí thế hung hăng xông về phía hạm đội hỏng bét của Thẩm Lãng.
Sát khí tận trời.
- Tùng tùng tùng tùng...
Cho dù ở trên mặt biển, trống trận kinh thiên cũng bắt đầu gõ.
Thẩm Lãng, lúc trước phải chịu uất ức phát tức bởi nhà ngươi.
Bây giờ ngày cuối cùng của ngươi đã tới!
...
Mười tám chiếc tàu hỏng của Thẩm Lãng không ngừng tiến về phía đông bắc.
Đích đến của hắn mà ở đảo Hoan Hỉ!
- Cục cưng, còn bao lâu?
Mộc Lan chợt nhảy vào hải lý, hóa thân thành một mỹ nhân ngư lẻn vào đáy biển.
Tiếp đó lẳng lặng cảm nhận khí tức của toàn bộ đáy biển.
Cảm nhận nước biển, cảm nhận hơi thở của lòng đất.
Bất kỳ động đất cũng không tình cờ phát sinh, nhất định là trong lòng đất tích cóp năng lượng cực kỳ lâu, sau đó sẽ chợt nổ ra.
Kỳ thực, toàn bộ vùng biển phía nam đã xảy ra nhiều lần động đất.
Ngay mấy tháng trước, hành tỉnh Thiên Nam phát sinh động đất, hơn một nghìn nhà dân sập.
Lúc đó quần thần đều tấu lên, đây là trời cao cảnh báo, nhắc nhở quốc quân Ninh Nguyên Hiến vội vàng tiến hành Tế Thiên Đại Điển thực hiện lời hứa, cảm tạ trời cao phù hộ cuộc chiến vận mệnh quốc gia này.
Cũng bởi vì như thế, quốc quân Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ đ ở mùng chín tháng bảy tiến hành Tế Thiên Đại Điển.
Nhưng mà, động đất hành tỉnh Thiên Nam chẳng qua là dư âm mà thôi.
Chân chính động đất ở vùng biển phía nam, liên tiếp không ngừng phát sinh.
Thẩm Lãng thậm chí hoài nghi, động đất liên tiếp có phải cùng khai phá di tích thượng cổ dưới đảo Hắc Thạch có quan hệ.
Mà Kim Mộc Lan đã cảm ứng được.
Lúc trước liên tiếp động đất, chẳng qua là động đất nhỏ.
Dưới lòng đất vùng biển này, đang nổi lên được một trận động đất.
Không gì sánh được động đất kinh khủng.
Uy lực trận động đất này vượt qua tất cả động đất nhỏ mấy tháng trước cộng lại.
Động đất dưới đáy biển này sẽ dẫn đến sóng thần khủng khiếp.
Trước cơn sóng thần này.
Bất kỳ hạm đội đều có thể bẻ gãy nghiền nát, hóa thành bột mịn.
Mộc Lan nhanh chóng nhảy ra mặt biển, trở lại trên boong tàu.
- Phu quân, trước tối nay, động đất đáy biển nhất định sẽ nổ ra!
Thẩm Lãng hạ lệnh:
- Hạm đội dốc hết tốc lực tiến về phía trước, đến đảo Hoan Hỉ.
Tiếp đó, buồm hạm đội của Thẩm Lãng giương căng, đẩy tốc độ cao nhất vào một mục tiêu.
Hạm đội gia tộc họ Tiết theo sau sát khí tận trời điên cuồng đuổi theo.
Mà lần này, Thẩm Lãng phải dẫn được bọn họ đi đến chỗ chân chánh địa ngục!
...
Hai cái hạm đội đẩy tốc độ đến cực hạn.
Bởi vì hạm đội Thẩm Lãng giả vờ bị hao tổn, cho nên tốc độ thoáng chậm với hạm đội gia tộc họ Tiết, khiến cho khoảng cách hai cái hạm đội càng lúc càng gần.
Mười tám dặm.
Mười lăm dặm.
Mười ba dặm.
Lúc này, Yến Nan Phi bản năng cảm giác được từng đợt bất an.
Tiết Bàn cũng cảm thấy.
Lúc này rõ ràng trời trong nắng ấm, thế nhưng chim biển từ đầu đến cuối bay về một hướng.
Vô số cá biển ra sức bơi về phía đông bắc.
Như thế chúng đang… chạy trốn?
Vì sao chúng bỏ chạy?
Đã từ lâu, bản năng trực giác của động vật rất cao, có thể cảm giác được nguy hiểm.
Hơn nữa lúc này đáy biển đã có chấn động.
- Thúc phụ, đám chim cá này đều đang chạy trốn về phía đông.
Những cánh chim biển càng lúc càng nhiều, cuối cùng đã che khuất bầu trời.
Mà cá biển cũng càng nhiều.
Mà hải lý cá thì càng nhiều.
Chi chít, vô số kể.
Toàn bộ nước biển dường như muốn sôi trào vậy.
Bọn họ thấy được rất nhiều cá mập, cá voi lớn.
Còn có đủ loại cá, vô số kể.
Lúc này vốn là lúc những con cá mập lớn phải đi săn.
Nhưng chúng nó chỉ lo bơi thật nhanh về hướng đông.
- Thúc phụ, điệu bộ này thật là lạ!
- Quá quái lạ!
Không chỉ là Tiết Bàn, toàn bộ hạm đội họ Tiết đều cảm nhận được tất cả chuyện này.
Nhưng tất cả mọi người cũng chỉ chẳng qua là cảm thấy quái mà thôi.
Đại dương là một một thế giới lạ lẫm, chuyện thiên hình vạn trạng không biết có bao nhiêu.
Yến Nan Phi dứt bỏ tất cả tạp niệm, hô toáng lên:
- Hạm đội chuyển sang đội hình bao vậy, hết tốc lực tiến về phía trước, phá hủy hạm đội Thẩm Lãng.
- Chém giết sạch sẽ, chém giết sạch sẽ!
Tiếng trống trận đã ngừng nghỉ mấy canh giờ lại một lần nữa gióng lên.
Liên quân hạm đội họ Tiết gần ba vạn người, nhiệt huyết sôi trào, mài đao soàn soạt.
Chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị chiến đấu.
Toàn bộ nỏ khổng lồ chuẩn bị.
Toàn bộ máy bắn đá chuẩn bị.
Giết Thẩm Lãng.
Giết Kim Mộc Lan.
Giết sạch tất cả mọi người.
Hoàn toàn mai táng lũ này.
Từ bầu trời nhìn lại.
Hạm đội gia tộc họ Tiết giống như một chỉ quái thú khổng lồ mở cái mồm rộng toác ra.
Mà hạm đội của Thẩm Lãng chỉ có mười tám con tàu, giống như một chú cá nhỏ, đang đang điên cuồng bơi trối chết.
Đúng ngay tại lúc này.
Hạm đội của Thẩm Lãng bỗng nhiên gia tốc.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hạm đội các ngươi không phải bị hao tổn nghiêm trọng sao?
Không phải di chuyển chậm chạp à?
Chẳng lẽ là giả vờ?
Người cũng giả vờ cà nhắc, hạm đội của ngươi cũng giả què?
Tốc độ hạm đội của Thẩm Lãng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Sau cùng vượt qua hạm đội họ Tiết hơn hai thành, tức khắc vứt hạm đội họ Tiết càng lúc càng xa.
Phía trước, đảo Hoan Hỉ đã ở trong tầm mắt.
Đây là một đảo nhỏ mấy chục cây số vuông.
Đảo nhỏ không tính lớn, thế nhưng ở phía đông có một vịnh biển tuyệt diệu.
Toàn bộ hòn đảo hiện ra hình trăng lưỡi liềm, toàn bộ vùng vịnh biển được đảo nhỏ bảo vệ một nửa.
Thẩm Lãng hô toáng lên:
- Hạm đội tiến về phía trước hết tốc lực, đi vịnh đảo Hoan Hỉ tránh né.
...
Sự bất an trong lòng Tiết Bàn cùng Yến Nan Phi càng lúc càng đậm.
- Thúc phụ, chúng ta có phải trúng kế hay không?
Yến Nan Phi không rên một tiếng.
- Đến nước này nói vậycòn có ý nghĩa gì, hết tốc lực tiến về phía trước, tiêu diệt hạm đội Thẩm Lãng!
- Giết sạch mỗi người.
Nhưng mà, tốc độ hạm đội của Thẩm Lãng quá nhanh, khoảng cách càng lúc càng xa.
Lúc này!
Mặt trời chiều ngã về tây.
Bầu trời đã xuất hiện đám mây quỷ dị.
Đây là mây động đất (earthquake cloud) trong truyền thuyết à?
Nhưng thứ mây động đất này giống như chẳng có căn cứ khoa học gì cả.
Hạm đội Thẩm Lãng hết tốc lực tiến về phía trước.
Cuối cùng, tiến vào trong bến tàu đảo Hoan Hỉ.
- Hạm đội thả neo, dùng xích sắt buộc chặt ở phía trên đá ngầm.
- Tất cả mọi người, toàn bộ lên đảo, toàn bộ lên đảo!
Những con tàu này có thể giữ được hay không?
Hy vọng cực kỳ bé nhỏ, cho dù có bến tàu của hòn đảo này che chở.
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Hạm đội gần ba nghìn người, toàn bộ rời đi tàu chiến, leo lên đảo Hoan Hỉ.
Leo lên mấy trăm mét cao ngọn núi.
Lúc này!
Thẩm Lãng thấy được hạm đội gia tộc họ Tiết.
Đứng ở đỉnh ngọn núi mấy trăm mét, quan sát toàn bộ mặt biển được rõ ràng.
Một trăm bảy mươi chiếc tàu chiến, gần ba vạn người.
Rõ ràng đồ sộ.
Sau khi cả nhánh hạm đội dàn trải kéo dài mấy dặm.
Nhánh hạm đội này chắc hẳn là tài phú và lực lượng gia tộc họ Tiết tích lũy mấy chục năm.
Hải quân trăm năm.
Gia tộc họ Tiết sở dĩ có thể độc quyền toàn bộ mậu dịch vùng biển phía nam, sở dĩ có thể phú khả địch quốc, quyền thế huân thiên.
Đều là bởi vì một nhánh hạm đội này.
Hạm đội này so với hạm đội năm đó của Cừu Thiên Nguy càng thêm chuyên nghiệp, càng cường đại hơn.
Cần dùng bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu vàng mới có thể chế tạo thành?
Không biết, nhưng tuyệt đối là con số khổng lồ.
Mà giờ khắc này.
Trên mặt biển Yến Nan Phi cùng Tiết Bàn cũng nhìn thấy đám người Thẩm Lãng trên đỉnh nú đảo Hoan Hỉ i.
Sự bất an trong lòng ông ta đã đến cực hạn.
Kỳ thực, đã không cần dự đoán.
Bởi vì toàn bộ đáy biển đã bắt đầu nổ vang.
Toàn bộ mặt biển đã bắt đầu sôi trào.
Yến Nan Phi da đầu tê dại, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan trên đỉnh núi đảo Hoan Hỉ, hô toáng lên:
- Hết tốc lực tiến về phía trước, leo lên đảo nhỏ, giết sạch Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan.
- Làm nhục Kim Mộc Lan đến chết!
Thời khắc này Yến Nan Phi, cũng không nhịn được nữa, sẽ cũng không để ý thứ này quá nhiều mà điên cuồng gào lên.
Một trăm bảy mươi chiến hạm, hơn ba vạn người điên cuồng nhào tới về phía đảo Hoan Hỉ.
Càng lúc càng gần.
Mười dặm, tám dặm, năm dặm...
- Giết Thẩm Lãng, chém giết sạch sẽ...
Yến Nan Phi trong lòng run rẩy, mắt sung huyết, lạc giọng lực kiệt.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Phong cảnh vô tận.
Thẩm Lãng đứng ở đỉnh núi, nhìn mặt biển.
Mộc Lan rúc vào trong lòng Thẩm Lãng, nói dịu dàng:
- Phu quân, đến!
Bỗng nhiên!
- Ùng ùng...
Từ đáy biển cách xa trăm dặm, xảy ra một trận nổ động trời.
Toàn bộ lục địa đáy biển, giống như trong nháy mắt chợt đè ép.
Lục địa và lục địa va chạm nhau!
Oai của đất trời đến.
Phía tây đáy biển, xảy ra động đất vô cùng mãnh liệt.
To kinh người động đất.
Cho dù Thẩm Lãng đứng ở ngoài trăm dặm, đều cảm giác được từng đợt trời long đất lở.
Phạm vi không lớn, thế nhưng tâm địa chấn rất cạn.
Cho nên, nổ ra lực phá hoại khủng khiếp.
Trong phút chốc!
Giống như có một bàn tay khổng lồ của thiên thần khuấy lên sóng to gió lớn.
Sóng thần khủng khiếp từ động đất dưới đáy biển đưa lớn.
Con sóng cao mấy chục mét, trào đến mãnh liệt như là dời núi lấp biển vậy.
Tràn đầy sức mạnh hủy diệt.
Trong cơn sóng thần kéo dài mười mấy dặm với tốc độ mỗi giây hai trăm mét điên cuồng dịch chuyể.
Một màn này!
Quá khủng khiếp.
Quả nhiên vượt qua sóng to gió lớn diệt Cừu Thiên Nguy gấp trăm lần.
Vượt qua tuyết lở trên Đại Kiếp gấp trăm lần.
- Ầm ầm ầm ầm...
Yến Nan Phi nghe được từng đợt nổ.
Tiếp đó, ông ta điên cuồng hô to.
- Nhanh, nhanh lên, nhanh, hết tốc lực tiến về phía trước, tất cả mọi người leo lên đảo, leo lên đảo...
Thế nhưng, bởi vì mới vừa sóng địa chấn nên toàn bộ mặt biển đã lay động kịch liệt.
Tất cả tàu gần như đều mất đi khống chế.
Thật vất vả động đất ngừng, hơn một trăm con tàu họ Tiết điên cuồng chạy nước rút về hướng đảo Hoan Hỉ.
Thế nhưng...
Đã không còn kịp rồi.
Tốc độ sóng thần đạt tới mỗi giây hơn hai trăm mét kinh người.
Khoảng cách mười mấy dặm chỉ ba bốn phút sau đã đến.
Yến Nan Phi quay đầu lại.
Tiết Bàn quay đầu lại.
Liên quân hạm đội ba vạn người hạm đội liên quân họ Tiết quay đầu lại.
Tức khắc gặp được thiên hạ kỳ cảnh.
Sóng thần khủng khiếp dài trên trăm dặm, cao mấy chục mét.
Như là mười ngàn con ngựa phi nước đại về trước.
Mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, điên cuồng tới.
Ở trước oai trời đất, sức người đỡ thế nào?
Hạm đội chạy thế nào?
Yến Nan Phi nhắm hai mắt lại.
- Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ ngươi!
- Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ ngươi!
- Ùng ùng...
Mấy giây sau đó!
Sóng thần kinh thiên chợt cuốn phăng tất cả.
Một trăm bảy mươi con tàu, tầm ba vạn người gia tộc họ Tiết.
Triệt để biến mất!
Không thấy!
Bẻ gãy nghiền nát, hủy thiên diệt địa!