Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 406 - Chương 406: Tân Vương Lên Ngôi! Ta Là Chủ Cả Thiên Hạ?

Chương 406: Tân vương lên ngôi! Ta là chủ cả thiên hạ?
Chương 406: Tân vương lên ngôi! Ta là chủ cả thiên hạ?
Chỉ một Thẩm Lãng tay trói gà không chặt, cần Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm vận dụng quân đoàn nửa thế giới à?

Đương nhiên không cần.

Hoàng đế bệ hạ mới vừa kết thúc tân chính, lập tức sẽ phải bắt đầu bước tiến thống nhất thiên hạ.

Nhưng là có vài quốc gia không nghe lời cho lắm.

Ví như Ninh Nguyên Hiến nước Việt, lại ví như Sở vương trẻ tuổi.

Cho nên lúc này liền cần một danh nghĩa.

Tạo một kẻ thù.

Mượn cái danh nghĩa này, quét ngang thiên hạ toàn bộ vua chư hầu không nghe lời.

Giống như năm đó Hạng Tịch (*) dùng danh nghĩa diệt Tần mà tiễn vong luôn chư hầu thiên hạ.

(*)Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, người lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ Lưu Bang.

Thẩm Lãng lấy tư cách con của Khương Ly, chính là danh nghĩa tốt nhất.

Như vậy Hoàng đế bệ hạ coi trọng Thẩm Lãng à?

Coi trọng, cũng không coi trọng.

Với cái tên Thẩm Lãng này, không tính là rất xem trọng.

Thẩm Lãng vô cùng thông minh, thậm chí trí gần như yêu, thế nhưng ở trước sức mạnh tuyệt đối không coi là cái gì.

Có thể đối với thân phận của Thẩm Lãng, Hoàng đế sẽ vô cùng xem trọng.

Đây chính là con của Khương Ly.

Hoàng đế bệ hạ muốn làm mặt trời thiên hạ, thế nhưng ở trong lòng vô số người, Khương Ly mới là mặt trời.

Nếu ông ta không có hậu duệ thì thôi.

Một khi có hậu duệ, hơn nữa còn là một hậu duệ đặc biệt xuất sắc.

Vậy vô số người sẽ như là thiêu thân lao đầu vào lửa xông lên thuần phục.

Giống như đêm dài muôn thuở xuất hiện một ngọn đèn sáng.

Trong bóng đêm, một ngọn đèn sáng này liền trở thành hướng duy nhất.

Lúc trước danh tiếng của Thẩm Lãng không tốt một chút nào.

Thiên hạ quý tộc cùng chư hầu, thậm chí vô số dân chúng đều đối với hắn tỏ ý chán ghét.

Ngươi chính là con trai một nông dân, thứ phường ở rể nhỏ nhoi, dựa vào cái gì mà thả nổi thế này? Dựa vào cái gì mà thoải mái thế kia?

Mà một khi thân phận của hắn tiết lộ, tất cả chẳng còn giống như vậy nữa.

Tất cả khuyết điểm của Thẩm Lãng đều sẽ biến thành ưu điểm.

Hắn bạ đâu nói đấy, sẽ biến thành không chịu gò bó.

Hắn độc ác, sẽ biến thành sát phạt quyết đoán.

Tóm lại, tất cả những thứ của hắn đều sẽ biến thành chính xác.

Cho dù có người từng bị hắn ngược đãi, cũng sẽ có cùng quang vinh này.

Hắn sẽ biến thành một lãnh tụ độc nhất vô nhị.

Cho nên, Hoàng đế bệ hạ nhất định phải gióng trống khua chiêng, tiêu diệt Thẩm Lãng từ trong trứng nước hoàn toàn.

...

Coi thường bất kỳ biên giới, coi thường bất kỳ biên cảnh.

Số quân khổng lồ bao vây toàn bộ nước Việt từ bắc chí nam.

- Liệt nhật đương không, viêm chiếu thiên hạ (*)!

(*) Mặt trời chói chang lên trên không trung, tỏa ánh lửa chiếu cả thiên hạ.

- Xuất phát, xuất phát!

Theo một tiếng ra lệnh!

Quân đội nửa thế giới như là sóng thần vô biên vô tận, từ vùng biên giới nước Sở và nước Ngô dũng mãnh vào nước Việt, bao phủ tất cả!

Mấy ngày sau!

Một quân đoàn số lượng khủng khiếp bao vây đô thành nước Việt.

Thống soái của quân đoàn này là Thái tử vương quốc Tân Càn, kẻ từng là đệ tử của Khương Ly, con trai của kẻ phản bội lớn nhất Doanh Quảng, Doanh Vô Minh.

Toàn bộ đô thành nước Việt không còn cách nào phòng thủ.

Bốn cánh cổng mở rộng ra, liên quân đế quốc trùng trùng điệp điệp tiến vào thành Thiên Việt, bao vây nư vương cung ớc Việt!

Thái tử vương quốc Tân Càn Doanh Vô Minh tiến quân thần tốc, đi tới trước vương cung.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến râu tóc trắng phau, lẳng lặng ngồi ở trên ngai vàng.

Một nửa quần thần trên triều đình không đến một nửa.

Không, loại này không tốt.

Phải nói quần thần nước Việt lại đến một nửa.

Đối mặt quân đoàn khổng lồ của đế quốc, vẫn có một nửa thần tử nước Việt vào triều.

Nước Việt từng xảy ra cảnh quân thần đối kháng, lúc này như thể tiến vào một cái cảnh giới mới.

Bọn họ dùng hành động thực tế bày tỏ lập trường của mình, chí ít ở thời khắc này, cùng bên với quân vương?

Bệ hạ à, ngài chớ nói nào là nước Việt chẳng có trung thần gì, cũng xin chớ nói thần tử như kỹ nữ gì đó.

Doanh Vô Minh một thân nhung trang, đi tới Việt vương trước mặt, khom người nói:

- Tiểu chất bái kiến Việt vương.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Có chuyện gì?

- Hoàng đế bệ hạ có chỉ. - Doanh Vô Minh cất cao giọng.

Ninh Nguyên Hiến run rẩy đứng lên.

Quần thần quỳ xuống.

Doanh Vô Minh hô to nói:

- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, con của Khương Ly Thẩm Lãng là kẻ thù chung của vương triều Đại Viêm, thiên hạ các nước vua đều là có nghĩa vụ chinh phạt, khâm thử!

Doanh Vô Minh mang theo phần ý chỉ này, đi qua mấy quốc gia, tất cả vua chúa đều thỏa hiệp.

Sở vương mới đã tương đối ương bướng, nhưng một ngày sau vẫn là thỏa hiệp, không chỉ để quân đoàn đế quốc vượt qua toàn cảnh, hơn nữa còn xuất binh mười vạn thêm vào liên quân đế quốc.

Hôm nay ý kiến của Doanh Vô Minh đặc biệt rõ ràng.

Việt vương Ninh Nguyên Hiến, đến phiên ông rồi.

Hai mươi mấy năm trước, ông là tùy tùng của Khương Ly.

Thế nhưng sau khi Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, ông đã quỳ xuống thỏa hiệp, cầu khẩn gia tộc họ Chúc ở Viêm Kinh hoạt động, mới bảo vệ được ngai vàng của ông.

Nếu đã quỳ một lần.

Như vậy sẽ quỳ lần thứ hai, chắc cũng không có áp lực gì nữa.

Người mà, quỳ tới quỳ lui thành quen.

Ninh Nguyên Hiến thân thể còng xuống, trong đầu không khỏi vang lên lá thư của Thẩm Lãng.

Đàn ông đầu gối có vàng, nhưng vàng thì mềm, quỳ xuống cũng là bình thường.

Ha ha a...

Ninh Nguyên Hiến nhịn không được bật cười.

Doanh Vô Minh nói:

- Việt vương, có gì đáng cười à?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không có, chỉ nhớ đến có người nói một câu.

Doanh Vô Minh cười nói:

- Không bằng nói nghe một chút.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Dưới đầu gối nam nhi có vàng, những lời này Doanh Thái tử đã nghe qua chưa?

Doanh Vô Minh đáp:

- Từng nghe.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nhưng vàng thì mềm, cho nên đàn ông thường quỳ cũng là bình thường, Thái tử có những lời này là ai nói không?

Doanh Vô Minh hỏi:

- Người nào, nói ra được lời lẽ vừa hoang đường mà có lý thế này?

Ninh Nguyên Hiến đáp:

- Thẩm Lãng.

Mắt Doanh Vô Minh phát lạnh, rồi gã nói:

- Hóa ra là hắn à.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Doanh Thái tử, ngươi nói xem vì sao một thằng nhãi vô lại vô liêm sỉ thế này lại là con trai của Khương Ly bệ hạ kia chứ? Ta biết ngài lâu như vậy, ngài không giống như là loại người đó! Khương Ly bệ hạ anh minh thần võ cỡ nào, lại có thể sinh ra một tên tiểu lưu manh thế này?

Á!

Những lời này, Doanh Vô Minh không thể trả lời.

- Việt vương nói cẩn thận, Khương Ly bệ hạ là kẻ phản nghịch, tạo phản phản nghịch đấy. - Doanh Vô Minh nói.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng đã nói với ta một danh từ mới, là đột biến gen, nhưng đột biến như hắn cũng quá lợi hại rồi, trời cao mù mắt rồi mới để thằng lỏi con này biến thành người thừa kế duy nhất của Khương Ly bệ hạ.

Quần thần lẳng lặng không nói gì.

Không biết quốc quân Ninh Nguyên Hiến kế tiếp muốn nói gì.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Hai mươi mấy năm trước thì sao? Trẫm là đi theo Khương Ly bệ hạ, con của ngài còn không có bóng dáng ta gả con gái Ninh Hàn mất rồi. Thậm chí lúc ngài khởi binh cùng đế quốc Đại Viêm khai chiến, trẫm cũng hăng hái bừng bừng hỏi, Khương Ly bệ hạ, có muốn nước Việt của ta xuất binh không? Khương Ly bệ hạ cất giọng khí phách tận trời, không cần.

Lúc đó Khương Ly bệ hạ khí thôn nghìn dặm như hổ, quả thực không cần quân đội nước Việt trợ giúp, chính ngài là loại người có tư thế chỉ cần một mình ta sẽ đánh cả thế giới.

Doanh Vô Minh không nói nữa.

Toàn thân Ninh Nguyên Hiến run rẩy, thậm chí miệng đều có chút không khống chế nổi, khóe miệng trào ra một chút nước bọt.

Ông lấy khăn lụa ra lau lau khóe miệng.

- Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, sau đó trẫm hoảng sợ không chịu nổi một ngày, cảm thấy ngai vàng của trẫm sắp xong rồi, cho nên liền đi tìm Chúc Hoằng Chủ, lúc đó trẫm trực tiếp quỳ ở trước mặt của ông ta nói thầy ơi cứu con!

Nghe những lời này, tất cả mọi người không thể tin nổi.

Lúc đó Việt vương là vua, Chúc Hoằng Chủ là thần, Việt vương quỳ trước mặt Chúc Hoằng Chủ?

Cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua mà?

Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói:

- Đương nhiên, đây là một bí mật không ai biết, Chúc Hoằng Chủ không nói, trẫm cũng không nói. Sau khi trẫm quỳ xuống, Chúc Hoằng Chủ xin Viêm Kinh gia tộc họ Chúc nơi nơi thuyết phục, cuối cùng bảo vệ ngai vàng của trẫm, Chúc Hoằng Chủ cũng trở thành tướng phụ của trẫm, họ Chúc cũng trở thành vương hậu của trẫm, và ta đã bỏ rơi nguyên phối.

- Sỉ nhục lớn lao có phải hay không? Bây giờ trẫm suy nghĩ minh bạch, lúc đó quỳ xuống chẳng sỉ nhục, thế nhưng sauđó không dám thừa nhận, không dám nhớ lại mới thật sự là sỉ nhục.

- Có người nói, khi sống lưng của một người bị gãy, sau đó liền cũng đứng lên không nổi nữa.

- Khi một người quỳ xuống, sau đó cho dù ngươi có đứng lên, tất cả mọi người cũng đều nghĩ đến ngươi quỳ.

- Thẩm Lãng nhiều lần bảo trẫm hãy nghĩ thoáng đi, nói quỳ tới quỳ lui sẽ thành quen.

- Hắn nói bậy, thằng nhóc khốn kiếp này, làm sao chính là người thừa kế duy nhất của Khương Ly bệ hạ vậy? Ông trời không có mắt mà!

- Thế nhưng, thần tử có đôi khi thực sự không thể chọn chủ quân. Giống như thần tử cả triều, đại khái các ngươi có thể cũng không muốn phò tá cho một vị quân vương cay nghiệt thiếu tình cảm quân vương như trẫm sao? Ninh Nguyên Hiến không phải hôn quân, nhưng khoảng cách hôn quân cũng cũng chỉ có một chút.

- Năm đó trẫm quỳ xuống, đầu hàng, thỏa hiệp, lưng đã bị đánh gãy.

- Nhưng có chút không quen, nhưng muốn đứng lên.

- Cho nên...

- Nhân dịp Khâm sai của đế quốc ở đâyở, quần thần cũng tới một nửa, Ninh Nguyên Hiến ta đây chính thức tuyên bố thoái vị, từ nay về sau ta không còn là vua của nước Việt.

- Thái tử Ninh Chính, từ giờ trở đi, con chính là vua của nước Việt.

Ninh Chính tiến lên dập đầu nói:

- Nhi thần tuân chỉ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Các vị thần công, không bái kiến tân vương của các vị một chút sao?

Quần thần chỉnh tề dập đầu nói:

- Chúng thần bái kiến đại vương.

Tân Việt vương Ninh Chính nói:

- Các khanh bình thân.

Ninh Nguyên Hiến run rẩy, đội vương miện trên đầu Ninh Chính.

Tiếp đó, ông lại run rẩy lột vương bào trên người, chính thức thoái vị.

- Ninh Nguyên Hiến kháng chỉ không tuân. - Ninh Nguyên Hiến hướng Doanh Vô Minh nhấn mạnh từng chữ.

Tất cả mọi người ở đây lặng như tờ.

Tất cả mọi người trong lòng run rẩy.

Ninh Nguyên Hiến lại nói:

- Tên khốn khiếp Thẩm Lãng này, làm sao chính hắn lại trở thành con trai của Khương Ly bệ hạ chứ? Thế nhưng người cũng không thể lựa chọn chủ quân cho chính mình không phải à?

Ninh Nguyên Hiến hướng phía đông thành Huyền Vũ, hai đầu gối quỳ xuống nói:

- Cựu thần Ninh Nguyên Hiến, bái kiến bệ hạ! Ở toàn bộ thế giới phương đông, Ninh Nguyên Hiến ta đây chỉ nhận một vị quân chủ, đó chính là Khương Ly bệ hạ. Mà Khương Ly bệ hạ đã chết, vậy ta liền nhận con ngài, từ đó về sau Thẩm Lãng chính là chủ của Ninh Nguyên Hiến ta đây.

Dứt lời, Ninh Nguyên Hiến quỳ rạp trên đất.

Thằng khốn kia, ngươi trước đây quỳ trước mặt ta qua loa như vậy. Bây giờ ta phải quỳ cho ngươi, quỳ còn nghiêm túc hơn nhiều đấy.

Dưới đầu gối nam nhi có vàng, quỳ tới quỳ lui thành quen không phải sao?

Quần thần chấn động, nét mặt nghiêm trọng, mắt đỏ ngầu.

Giờ khắc này!

Ở trong mắt bọn hắn, Ninh Nguyên Hiến được thăng hoa.

Lúc trước tất cả sai lầm, lúc trước tất cả oán giận, toàn bộ tan thành mây khói.

Chí ít vào thời khắc này.

Ninh Nguyên Hiến là một quốc quân vĩ đại.

Khi một người sẵn lòng dùng tánh mạng đi thuyết minh lý tưởng, vậy hắn chính là vĩ đại.

Doanh Vô Minh lẳng lặng nhìn Ninh Nguyên Hiến.

Khi một người không sợ chết cũng không có cái gì có thể uy hiếp.

Ánh mắt của gã nhìn về Ninh Chính.

- Lão Việt vương kháng chỉ, còn tân Việt vương ngài thì sao? - Doanh Vô Minh nói:

- Nếu như ngài kháng chỉ, đó chính là đại nghịch bất đạo, nước Việt cũng sẽ mất ngày.

Ninh Chính mặc vào vương bào, đội vương miện, chậm rãi ngồi ở trên ngai vàng.

Gã nhìn thoáng qua quần thần, vừa liếc nhìn Doanh Vô Minh.

- Tân Việt vương, ngươi có tuân chỉ à? - Doanh Vô Minh tiếp tục nói.

Nếu tân Việt vương s kháng chỉ, vậy đại quân liền sẽ lập tức chiếm lĩnh thành Thiên Việt.

Thuận tiện tiêu diệt toàn bộ nước Việt.

Ninh Chính nhìn Ninh Kỳ nói:

- Tam ca hãy đi lên một chút.

Tam vương tử Ninh Kỳ tiến lên, quỳ trên mặt đất.

Ninh Chính nói:

- Lần trước, vương huynh làm thiếu quân hơn một canh giờ đã bị phế bỏ, chắc hẳn vương huynh cho rằng vô cùng nhục nhã. Bây giờ đệ làm vua nước Việt ba phút, cảm giác cũng không tệ lắm!

Tiếp tục tân Việt vương Ninh Chính nói:

- Quả nhân chính thức nhường ngôi cho Tam vương huynh Ninh Kỳ.

Tiếp tục Ninh Chính cởi vương bào, mặc ở trên người Ninh Kỳ, tháo xuống vương miện đeo vào Ninh Kỳ trên đầu.

- Các vị thần công, lạy tân vương các vị đi!

Tiếp tục, Ninh Chính hướng thành Huyền Vũ quỳ xuống nói:

- Ninh Chính kháng chỉ không tuân, Ninh Chính sẵn lòng đi theo Khương Ly bệ hạ. Khương Ly bệ hạ đã chết, Ninh Chính lại đi theo con của Khương Ly, vĩnh viễn phụng con của Khương Ly Thẩm Lãng là chủ.

Hai người Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính vẫn hướng sang phía đông quỳ sát không nhúc hai người, hướng phía đông hướng, quỳ sát vẫn không nhúc nhích.

...

Quần thần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trào nước mắt, hướng Ninh Kỳ lạy xuống.

- Chúng thần bái kiến đại vương!

Ninh Kỳ mang vương miện sớm đã bị nước mắt ướt đẫm toàn bộ khuôn mặt.

Cả người đều run rẩy.

Giờ khắc này, đạo đức, tâm hồn gã đã bị đâm thủng đến trăm ngàn lỗ.

Vì sao gã tranh ngôi thất bại, phụ vương không giết? Ninh Chính cũng không động gì đến gã?

Chính là vì thời khắc này.

Lời của phụ vương Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa vang trong não của gã.

Con tham sống sợ chết không dễ dàng.

Mấy năm Hà Đông, mấy năm Hà Tây, thiên biến, chưa chắc không biến lại được.

Ninh Kỳ à, chúng ta không hề đụng đến con, chính là hy vọng con vĩnh viễn nhớ kỹ, không nên tuyệt hết mọi chuyện, hãy giữ lấy một chút nguyên khí cho vương tộc họ Ninh, cho nước Việt nha con.

Ninh Kỳ à, con rất giỏi, chỉ là thiếu một chút mùi con người thôi.

Ninh Kỳ cũng không nhịn được nữa, hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất gào khóc.

Lấy được ngôi báu mình từng tha thiết ước mơ.

Nhưng, đây là thứ gã mong muốn à?

Vì sao không cảm giác được bất kỳ sung sướng nào, ngược lại có đau khổ vô tân.

Phụ vương của con, ngũ đệ của ta.

Tràn Ninh Kỳ sát đất, giáp ngón tay giữa đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy cả bàn tay.

Cùng cha cùng thù.

Phụ vương, con nhớ kỹ.

Con nhớ kỹ khổ tâm của người.

Con nhớ kỹ tất cả chuyện hôm nay.

Ninh Kỳ cảm giác được đầu của mình muốn nổ tung.

Đầu đau như búa bổ.

Thế nhưng vô biên vô tận đau đớn nhanh chóng đến.

Ninh Kỳ ta đây cần phải nhanh tỉnh táo lại.

Haiz, haiz, haiz...

Ninh Kỳ thở hồng hộc.

Dần dần, gã bình tĩnh lại, tiếp đó gã chậm rãi ngồi ở trên ngai vàng.

Thái tử vương quốc Tân Càn Doanh Vô Minh đưa ánh mắt hy vọng ở trên mặt Ninh Kỳ, nói rất chậm rãi:

- Tân Việt vương, ngài có tuân chỉ không?

Ninh Kỳ nói:

- Tiểu vương tuân chỉ, tiểu vương sẽ theo ý chí Hoàng đế bệ hạ, cùng chinh phạt kẻ thù chung thiên hạ, con của Khương Ly.

- Tốt, rất tốt! - Doanh Vô Minh cười nói.

Doanh Vô Minh nói:

- Vậy nước Việt của ngài xuất binh bao nhiêu?

Ninh Kỳ nói:

- Nước Việt của ta mới vừa đã trải qua cuộc chiến nghiêng nước, đã vô binh, nhưng vì ý chỉ Hoàng đế bệ hạ, ta nguyện dốc hết toàn lực, xuất binh ba vạn, chinh phạt con của Khương Ly.

Doanh Vô Minh nói:

- Được, được, được, đáng quý, lòng trung thành của tân Việt vương, trời đất cũng biểu.

Tiếp tục, Doanh Vô Minh lại nói:

- Nhưng mà, Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính không chỉ kháng chỉ, hơn nữa lại vẫn phụng nghịch tặc là chủ đạo, đây là công nhiên phản bội. Đây là người nước Việt các ngươi, ta giao lại cho tân Việt vương xử trí, hy vọng Việt vương có thể quân pháp bất vị thân.

Ninh Kỳ nói:

- Bay đâu, giam lỏng Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính, vĩnh viễn không được cùng ngoại giới tiếp xúc.

Doanh Vô Minh nói:

- Cái này là đủ rồi sao?

Tân Việt vương Ninh Kỳ nói:

- Khâm sai đại nhân, hai người này một là phụ thân của ta, một là đệ đệ ta, tân vương ta đây mới vào chỗ, cốt nhục tương tàn, tin tưởng Hoàng đế bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy.

Doanh Vô Minh nói:

- Thiên địa quân thân sư, cử động lần này của Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính chẳng những là làm trái ý chỉ trời đất, làm trái ý chí Hoàng đế, đây là tội đại nghịch bất đạo, tội không thể xá.

Tân Việt vương Ninh Kỳ nói:

- Vậy ý của Khâm sai đại nhân là?

Doanh Vô Minh nói:

- Xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.

Trái tim Ninh Kỳ run lên, đây là muốn gã giết cha, giết em trai?

Đây là muốn cắt đứt đường lui của Ninh Kỳ, để gã triệt để đứng ở trên thuyền Hoàng đế bệ hạ.

...

Ninh Kỳ ngồi ở trên ngai vàng.

Chuyện thí quân sát phụ, Ninh Kỳ cũng từng làm một nửa.

Gã không ngừng tự nói với mình.

Ta đây cũng là vì nước Việt.

Vì trăm năm cơ nghiệp của vương tộc họ Ninh.

Hết thảy đều là đáng giá.

Chịu nhục, nằm gai nếm mật.

Phụ vương cùng Ninh Chính sinh mệnh tuy nặng, thế nhưng cũng nặng không quá nước Việt giang sơn.

Liệt tổ liệt tông bỏ ra bao nhiêu chi phí sinh mệnh cùng máu tươi, mới lấy được cái giang sơn mấy ngàn dặm này?

Không thể chôn vùi ở trong tay Ninh Kỳ ta đây.

Tin tưởng phụ vương cùng Ninh Chính cũng sẽ không trách ta.

Ninh Nguyên Hiến ngẩng đầu nói:

- Ninh Kỳ, hãy làm chuyện con nên làm đi.

Ninh Chính vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên cũng chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.

Ninh Kỳ toàn thân kịch liệt run rẩy, tay phải sắp từ từ giơ lên.

Ta giết phụ vương, ta giết Ninh Chính, không phải là vì bản thân, là vì nước Việt, là vì vương tộc họ Ninh.

Liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không trách ta.

Ninh Kỳ, ngươi làm tất cả, không cũng là vì bây giờ à?

Ninh Kỳ, một quân vương vĩ đại, nhất định phải làm ra chuyện lấy hay bỏ.

Giết, giết, giết!

Doanh Vô Minh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kỳ.

Thần tử nhìn chằm chằm Ninh Kỳ.

- A... - Ninh Kỳ chợt rống to một tiếng.

Tiếp đó, gã chợt đứng lên, lấy xuống vương miện trên đỉnh đầu đặt ở ngai vàng.

- Đại thần Khâm sai, tiểuv làm không được, tự nguyện thoái vị.

Tiếp đó, Ninh Kỳ quỳ xuống, quỳ trước mặt Doanh Vô Minh.

Tất cả mọi người khiếp sợ.

Cái này... Cái này...

Ba quốc vương thoái vị?

Doanh Vô Minh nhìn tất cả chuyện này.

Ninh Kỳ, ngươi thật sự làm cho người ta thất vọng.

Ngươi cũng bị sa đọa, ngươi cũng bị mềm yếu.

- Ha ha ha ha... - Doanh Vô Minh cười to:

- Thú vị, thú vị.

- Lúc trước vì tranh ngôi nước Việt mà đầu rơi máu chảy, máu tươi thành sông, mà bây giờ lại vứt như dép cũ.

- Ngai vàng nước Việt cứ không đáng giá như vậy à?

- Ngai vàng nước Việt quả nhiên sẽ không có người làm à?

- Còn có mấy vương tử ở đâu?

- Ninh Chân, Ninh Cảnh, Ninh Dực?

Quần thần run rẩy.

Thứ phế vật như Ninh Dực đáng sỉ nhục như vậy mà còn nối ngôi được nữa sao?

Vậy nước Việt trở thành cái gì?

...

Lúc này, một người chậm rãi đi vào bên trong đại điện.

Gã mặc trên người tăng bào, đầu trọc.

Tất cả mọi người thấy gã không khỏi kinh ngạc.

Người này là ai?

Nhưng nhìn đến bên cạnh gã còn có một người, Chúc Hoằng Chủ.

Chúc Hoằng Chủ biến mất từ lâu.

Cuối cùng, mọi người nhớ lại hòa thượng này là ai.

Nhị vương tử Ninh Thiệu, mười mấy tuổi liền xuất gia làm tăng, đệ tử Thông Thiên Tự.

Gã đi thẳng tới trước ngai vàng, rồi nói:

- Cái ngai vàng này để ta làm được chứ? Ta lập tức hoàn tục.

Quần thần không nói gì.

Nhị vương tử Ninh Thiệu nói:

- Ninh Chân, Ninh Cảnh, các đệ muốn cùng ta cạnh tranh à?

Ninh Chân cùng Ninh Cảnh liếc nhìn nhau, sau đó ra sức lắc đầu.

Bọn họ cũng từng ảo tưởng về ngai vàng.

Thế nhưng bây giờ, ai dám ngồi ở phía trên cái vị trí kia, rất có khả năng gặp phải tan xác.

Ninh Thiệu nói:

- Tam đệ, để ta làm Việt vương, ngươi nguyện ý không?

Ninh Kỳ nói:

- Ta đã thoái vị, không có vấn đề có nguyện ý hay không.

Ninh Thiệu nói:

- Vương tộc họ Ninh có ai muốn cùng ta tranh đoạt ngai vàng nước Việt à?

Toàn bộ vương tộc họ Ninh lẳng lặng không tiếng động.

Ninh Thiệu bỏ đi tăng bào, đổi lại vương bào, đeo lên vương miện, ngồi ở trên ngai vàng.

Đến tận đây, chọn vua của nước Việt tạm thời đã kết thúc.

Nhị vương tử Ninh Thiệu, biến thành Việt vương mới.

- Chúng thần bái kiến đại vương!

Chúc Hoằng Chủ dập đầu nói.

Tiếp đó thần tử lúc trước biến mất chưa có tới triều, đều tràn vào triều đình, bọn họ hướng Ninh Thiệu quỳ xuống.

- Chúng thần bái kiến đại vương.

Tân vương Ninh Thiệu ra lệnh:

- Hạ chỉ, nước Việt của trẫm theo theo ý chí Hoàng đế bệ hạ, dốc hết toàn lực, chinh phạt con của Khương Ly.

- Hạ chỉ, nước Việt của trẫm đưa binh vào trận chiến nghiêng nước tiến đánh thành Huyền Vũ, diệt sạch dư nghiệt của Khương Ly.

- Hạ chỉ, bắt Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính nhốt vào Tông Chính Tự, chờ đợi Hoàng đế bệ hạ xử quyết!

...

Vạn dân nước Việt, nhất là dân chúng kinh đô.

Lâm vào trạng thái sốc tận linh hồn.

Mả mẹ nó!

Thẩm Lãng hóa ra là con trai của Khương Ly bệ hạ?

Đây quả thực là hoàn toàn lật đổ.

Khương Ly bệ hạ anh hùng cỡ nào? Lại có thằng con như Thẩm Lãng thế này?

Ở rất trong lòng nhiều quý tộc, Khương Ly là đại anh hùng, nhưng lại là chưa chắc nhất trí lợi ích với bọn họ.

Chính là cái dạng ta kính nể ngươi, nhưng lại muốn phản đối ngươi.

Mà ở trong lòng hàng tỉ dân chúng thiên hạ.

Khương Ly là một chính trị gia rộng rãi vĩ đại.

《 Đông Ly Truyện 》 mặc dù bị đế quốc cấm vận, nhưng gần như người nào cũng có một quyển.

Thiên hạ vạn dân với Khương Ly, gần như toàn bộ cũng là hoàn toàn cuồng nhiệt cúng bái.

Mà bây giờ người xấu xa như Thẩm Lãng, dĩ nhiên là người thừa kế duy nhất của Khương Ly bệ hạ.

Sau khi khiếp sợ!

Lại bắt đầu tiếp thu.

Thẩm Lãng rất vô liêm sỉ, cũng rất xấu xa.

Thế nhưng... Hắn rất lợi hại.

Chí ít hắn độc nhất vô nhị.

Một người có thể đẩy hơn mấy trăm ngàn tên lưu manh chạy tới hố phân dìm chết, có cá tính cỡ nào?

Có thể, một nhân tài như vậy xứng với người thừa kế Khương Ly bệ hạ đi.

Chúng ta mặc dù có chút không hiểu, thế nhưng... chúng ta tiếp thu.

Thuận tiện, tỏ ý cúng bái nho nhỏ.

Nguyên bản vô số lưu manh côn đồ là tử địch của Thẩm Lãng, bởi vì bị hắn quét quá ác, liên tiếp giết đến tận gốc.

Hễ nhắc đến Thẩm Lãng, những tên lưu manh này đơn giản là hận thấu xương, hận không thể lột da rút gân, nghiền xương thành tro.

Thế nhưng bây giờ!

Những thứ lưu manh côn đồ, phần tử bang phái này bí mật tụ chung một chỗ.

- Chúng ta đi thành Huyền Vũ thế nào?

- Đi làm cái gì?

- Bảo vệ Khương bệ hạ.

- Bảo vệ Thẩm Lãng à?

- Không, là bảo vệ Khương bệ hạ.

- Nhưng đó là tự tìm đường chết, quân đội nửa thế giới đều đi giết hắn, dù cho chúng ta có nhiều người hơn nữa đi, cũng chỉ là trở thành bia đỡ đạn.

- Chết thì chết, Thẩm Lãng không phải rất coi thường chúng ta à? Chúng ta đây để hắn nhìn thấy rõ ràng, chúng ta tuyệt đối không phải kẻ bất lực, chúng ta cũng có thể vì hắn mà chết, chúng ta mới là người chân chính thuần phục Khương Ly bệ hạ.

- Người trượng nghĩa đều xuất thân trong đám mổ chó, kẻ phụ tâm đa phần là đám đọc sách! Đây là thứ trong sách Thẩm Lãng nói, chúng ta đây chứng minh cho hắn nhìn.

- Đúng, đúng, người chỉ có một lần chết, hoặc là oanh oanh liệt liệt, hoặc là nhẹ tựa lông hồng.

- Đi, đi, đi đến thành Huyền Vũ, bảo vệ Khương bệ hạ!

Tất cả mấy chục lưu manh côn đồ giơ tay hô to, nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ có một người không có giơ tay.

- Lý Thanh, ngươi không giơ tay, có ý gì? Chẳng lẽ không không dám đi, ngươi sợ chết?

Cái nhỏ gầy lưu manh có chút do dự nói:

- Ta, ta ngược lại rất muốn đi, thế nhưng ta trên có mẹ già, dưới có vợ con...

Tức khắc, một người đàn ông cao to bên cạnh cất giọng nghiêm nghị:

- Người nào không có cha mẹ vợ con? Sợ chết chính là sợ chết, ngày mai giờ mẹo ba khắc, tập hợp mười lăm dặm bên ngoài cổng Huyền Vũ cùng đến thành Huyền Vũ, bảo vệ Khương bệ hạ, ai không đi, đời này đều không ngóc đầu lên được.

Lưu manh Lý Thanh nhỏ gầy do dự một chút rồi nói:

- Để ta suy nghĩ một chút nữa!

...

Ngày kế giờ mẹo ba khắc.

Tiểu lưu manh Lý Thanh chia tay cha mẹ vợ con, mài cây đao rỉ sét cho thật sắc bén.

Đêm qua, gã đi đến chỗ mấy người người giàu lấy một số tiền lớn, để lại cho cha mẹ vợ con.

Tiếp đó dứt bỏ toàn bộ tạp niệm, ra khỏi thành Thiên Việt, đi tới cái sườn núi Sinh Tử cách cổng Huyền Vũ mười lăm dặm, chờ đợi hảo hán khác đến đây tập kết, cùng đến thành Huyền Vũ bảo hộ Khương bệ hạ.

Nhưng mà...

Một canh giờ trôi qua.

Không ai tới, chân chính tới nơi này tập hợp, cũng chỉ có một mình gã.

Thế nhưng, cũng không ai đi về phía đại quân đế quốc tố giác.

Tiểu lưu manh Lý Thanh nhìn hướng thành Thiên Việt, tự giễu nói:

- Hóa ra đồ đần chỉ có mỗi mình ta.

- Nhưng mà, ta không trách các ngươi, những ai có thể còn sống thì cũng không muốn chết.

- Các hảo hán thành Thiên Việt Lý Thanh này đại biểu cho các ngươi xuất chiến, đại biểu các ngươi đi bảo vệ Khương bệ hạ, ta tuyệt đối sẽ không làm mất mặt những hảo hán thành Thiên Việt chúng ta!

Tiếp đó, Lý Thanh kéo xuống một mảnh vải đỏ cột vào trên trán, cất đao vào ngực đi về phía thành Huyền Vũ.

...

Đại quân của vua Căng!

Sau khi rời khỏi nước Nam Ẩu, tiến vào hành tỉnh Thiên Nam.

Vua Căng gặp hết quân đội này đến quân đội khác.

Có khi là quân đội, có khi là dân quân, có khi là võ giả.

Tất cả mọi người toàn bộ đều im hơi lặng tiếng, lẳng lặng hướng thành Huyền Vũ đi tới.

Khoảng cách thành Huyền Vũ càng gần, trên quan đạo quân nhân thì càng nhiều.

Cuối cùng, quả thực chi chít, vô số kể.

Không ai giơ tay hô to, không ai la hét hùng hồn.

Cũng chỉ là lặng lẽ đi về phía trước.

Bởi vì tất cả mọi người biết, đây là một trận chiến hẳn phải chết.

- Phu quân, thiêu thân lao đầu vào lửa, đáng giá sao? - Vương hậu Sa Mạn hỏi.

Vua Căng nói:

- Giá trị, ở đêm dài muôn thuở trong đó, cho dù một chút đom đóm quang mang, cũng vô cùng bảo quý.

Vương hậu Sa Mạn nói:

- Có một tia hy vọng không?

Vua Căng nói:

- Không có, chết là kết cục duy nhất. Hy vọng duy nhất chính là dùng vô số người chết, có thể cho vị Khương bệ hạ kia tranh thủ thời gian cùng không gian thoát khỏi, ngày sau vương giả trở về.

Vương hậu Sa Mạn nói:

- Không nghĩ tới, tên cặn bã kia lại là thiên hạ cùng chủ của chúng ta, thật là có một loại cảm giác thần tượng sụp đổ.

Vua Căng nói:

- Đúng vậy, đi đâu nói rõ lí lẽ đây?

...

Thẩm Lãng kinh ngạc sững sờ, Kim Trác sợ hết hồn, đám người Kim Sĩ Anh cũng sợ hết vía.

Nhất là Kim Trác cùng Kim Sĩ Anh, vốn tưởng rằng là một mình chiến đấu hăng hái.

Không nghĩ tới, trời nam đất bắc, vô số anh hùng hảo hán liên tục đến không ngừng.

Lúc này chạy đến, vẫn chỉ là từ những chỗ gần.

Ngoài vạn dặm còn có võ sĩ và quân đội trên đường tới thành Huyền Vũ tiếp viện.

Quân đội và võ giả tràn vào thành Huyền Vũ càng ngày càng nhiều.

Ba vạn, năm vạn, tám vạn...

Thoạt nhìn số lượng không nhiều lắm.

Thế nhưng, những người này cũng là lẻ loi tứ tán mà đến.

Trừ quân đội vua Căng cùng Arunana ra, còn lại nhiều nhất cũng chỉ có chính là mấy trăm người mà thôi.

Nói cách khác, có mấy trăm cổ lực lượng đến đây là vì Thẩm Lãng mà chiến đấu.

Phần lớn người ở đây Thẩm Lãng không biết, Kim Trác cũng không biết.

Thẩm Lãng biết, mỗi người tới thành Huyền Vũ đều không chỉ có đại biểu bản thân, mà là đại biểu cho một đám người.

Sau lưng mỗi người này đều đứng mấy trăm người, hơn một nghìn người.

Không phải mỗi người đều có dũng khí liều chết.

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua, vô số người chi chít bên ngoài cũng là từ nghìn dặm vạn dặm mà đến.

Cũng là vì hắn mà chiến đấu.

Chuẩn bị vì hắn mà hy sinh.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp thật...

Đừng như vậy mà.

Thẩm Lãng ta đây chỉ hưởng thụ quyền lực, không muốn gánh chịu trách nhiệm.

Ta chỉ muốn thiên hạ không thù, ta không muốn trở thành chủ cả thiên hạ gì đó đâu.

Các ngươi không nên xem ta như ngọn đèn sáng trong đêm trường muôn thuở mà.

Các ngươi không nên vì ta hi sinh mà.

Nhưng... linh hồn Thẩm Lãng vẫn là bị tác động mạnh chưa từng có trước đấy.

Liên quân đế quốc, đang thắt chặt vòng vây.

Có bao nhiêu quân đội?

Con số khổng lồ, nói số lượng đã không có ý nghĩa.

Tóm lại, quân đội nửa thế giới.

Tóm lại, cũng đủ đem thành Huyền Vũ bao phủ không biết bao nhiêu lần.

Còn có vô số thế lực võ đạo dưới sự thống trị đế quốc.

Sáu đại thế lực siêu thoát cùng với thế lực phụ thuộc dưới trướng.

Nguyên bản cường giả cấp tông sư quý hiếm không gì sánh được vậy mà dày đặc như mưa sa đổ ập xuống thành Huyền Vũ.

Điều này làm cho Thẩm Lãng nhớ lại top 500 công ty mạnh nhất, quốc gia chúng ta chỉ có mấy công ty, mỗi một công ty quý hiếm chẳng khác gì Bạch Kỳ Mã vậy.

Mà nước Mỹ cùng Nghê Hồng (*) có tầm mấy trăm công ty trong top 500, như là cá chép sang sông.

(*) Nghê Hồng là chữ Hán của Nihon, chỉ Nhật Bản. Cũng như China chữ Hán là Chân Đán để chỉ Trung Quốc vậy.

Những người của cái niên đại đó đối mặt với cục diện kia, ắt hẳn vô cùng tuyệt vọng.



Vua Căng nói:

- Bệ...

Thẩm Lãng nói:

- Huynh trưởng, nếu huynh lại kêu bệ hạ lần nữa, đệ trở mặt đấy.

Vua Căng nói:

- Thế hiền đệ cũng không định gặp những người chiến đấu vì mình sao?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không, không đi gặp.

Hắn đi tới bản đồ trước mặt nói:

- Gặp thì có thể thế nào? Nói mấy câu hùng hồn, để cho bọn họ bị chết oanh oanh liệt liệt, cam tâm tình nguyện à?

Vua Căng bất đắc dĩ, vị quân chủ này nói năng vẫn thực tế như vậy.

Rõ ràng thần tượng sụp đổ.

Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:

- Huynh trưởng, thiên hạ không phụ đệ thì đệ nhất định không phụ thiên hạ.

- Bọn họ nguyện ý vì đệ mà chết, Thẩm Lãng này sẽ chịu trách nhiệm vì tính mạng của bọn họ.

- Thiêu thân lao đầu vào lửa, vô số đom đóm trong đêm tối rơi xuống tuy chấn động nhân tâm, phảng phất như là một màn rực rỡ vĩnh hằng.

- Nhưng đệ không theo đuổi loại rực rỡ này, đệ không nên để họ hy sinh vì mình.

- Huynh trưởng, đệ biết huynh trưởng đã chuẩn bị v chết, tất cả mọi người chuẩn bị chết.

- Thế nhưng con người của đệ ghét nhất bi kịch.

- Hi sinh tuy chấn động, nhưng... đệ phải bảo vệ mỗi người ở đây!

- Thẩm Lãng này chỉ muốn làm một tiểu bạch kiểm ăn no chờ chết, sống vinh hoa phù quý, thế mà các người cứ ép ta làm hy vọng thiên hạ, chủ cả thiên hạ cái gì.

- Các ngươi đây là ép lương làm đĩ a!

- Đúng, ta phải bảo vệ mỗi người các ngươi.

...

Chú thích của Bánh: Lại up mới một vạn sáu! Các huynh đệ còn có vé tháng à? Cao Điểm sẽ cố gắng viết thật tốt, dốc hết toàn lực!
Bình Luận (0)
Comment