Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 431 - Chương 431: Núi Lở Đất Mòn! Tàn Sát Cấp Địa Ngục!

Chương 431: Núi lở đất mòn! Tàn sát cấp Địa Ngục!
Chương 431: Núi lở đất mòn! Tàn sát cấp Địa Ngục!
Theo một tiếng ra lệnh, đại quân Công tước Austin bắt đầu chuẩn bị.

Bốn năm người thao tác máy bắn đá cỡ vừa, dụng hết toàn lực kéo bàn ném xuống, tiếp đó đặt bao thuốc nổ bên trên.

Trương Xuân Hoa ở đầu thành nhìn tất cả chuyện này, thậm chí nàng còn có một ống nhòn loại thô sơ.

Nhìn thấy máy bắn đá không kỳ quái, thế nhưng cái thứ đặt lên máy bắn đá thì kỳ quái.

Trương Xuân Hoa tức khắc nhớ lại Thẩm Lãng từng nói, Hỏa Thần giáo cũng đã có thuốc nổ, lúc trước còn bỏ qua pháo hoa, cho nên không thể không phòng.

Cho nên máy bắn đá của phe địch có thể không ném đá đến mà là thuốc nổ?

Thế nhưng Trương Xuân Hoa bây giờ đối với thuốc nổ cũng đã hiểu rõ vô cùng, nếu như là thuốc nổ đen thì lực sát thương đối với tường thành không lớn, chỉ có phát huy lực sát thương mạnh nhất trong không gian kín.

- Tất cả mọi người, nằm xuống!

Trương Xuân Hoa hạ lệnh, ngay sau đó hai gã quan quân hạ lệnh.

Tức khắc, năm trăm người trên tường thành ba ngàn mét toàn bộ nằm trên nền gạch.

- Không áp tim sát mặt đất. - Trương Xuân Hoa lại một lần nữa hạ lệnh.

Những mệnh lệnh đều đã huấn luyện qua đặc biệt chuyên nghiệp, kỳ thực không cần nàng hạ lệnh, ở đây đoàn hiệp sĩ phương Đông cùng đoàn hiệp sĩ Roland đã được huấn luyện lành nghề.

- Bắn!

- Bắn!

Theo tư tế Hỏa Thần ra lệnh một tiếng.

- Vù vù vù vù... - Ba mươi cỗ máy bắn đá chợt ném thật mạnh, ba mươi bao thuốc nổ theo đó bay đến.

Dù đây máy bắn đá cỡ vừa, thế nhưng trọng lượng mỗi bao thuốc nổ cũng không lớn, cho nên bắn thẳng ra khoảng cách ba trăm mét.

Mấy người tư tế Hỏa Thần ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn một màn này.

Cơn Giận của Hỏa Thần sắp đến thế gian, kế tiếp chính là nổ long trời lở đất.

Mấy tên người phương Đông nhất định sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán, trực tiếp sụp đổ.

Những Cơn Giận của Hỏa Thần cũng đủ phá hủy tường thành ba ngàn mét trước mặt này.

Tư tế Hỏa Thần nhìn về phía Công tước Austin một cái, ý kia đặc biệt rõ ràng.

Cùng đợi kỳ tích phát sinh đi, Bá tước Austin.

Khoảng cách ba trăm mét sắp đến.

Chẳng bao lâu, ba mươi bao thuốc nổ này sẽ được ném.

- Rầm rầm rầm rầm...

Đúng là vụ nổ gây ra chấn động không gì sánh được, huống chi lại nổ liên tục.

Khi mỗi một bao thuốc nổ phát nổ, thì nó chẳng đủ rung động, nhưng khi ba mươi bao nổ cùng một chỗ thì khí thế kia quả thực cũng đủ kinh người.

Gần như toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.

Trong phút chốc, tường thành dài ba cây số hoàn toàn bị khói đặc màu đen che phủ như thể nó hoàn toàn biến mất vậy.

Đám chiến mã của kỵ binh dưới trướng Bá tước Austin cũng đều chấn kinh, chúng lồng lên nhảy xuống.

Tư tế Hỏa Thần nói:

- Ngài Bá tước, nhìn thấy chưa? Đây là uy lực Cơn Giận của Hỏa Thần, ta muốn phe địch không có một tên nào sống, chúng phải đến địa ngục sám hối. Mà bức tường thành xấu xí này cũng đã vỡ vụn rồi.

Bá tước Austin cau mày, vụ nổ lúc này quả thực gây sửng sốt, thế nhưng ông ta thấy cho đám kỵ sĩ xung phong chém giết thật sự lãng mạn, nếu như chiến tranh tương lai chỉ cần nổ tung từ xa như vậy, thế thì còn có ý nghĩa gì?

- Ngài Bá tước, hãy đợi khói tản ra đi, ngài có thể biết cái gì là địa ngục chân chánh.

- Lũ phương Đông này cho đến giờ chưa từng gặp vũ khí thần thánh như vậy, nhất định sẽ hoàn toàn thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.

- Từ nay về sau, thứ sợ hãi này sẽ được khắc sâu vào tận linh hồn chúng, khiến cho chúng cũng không dám cố bước vào thế giới phương Tây.

...

Khói thuốc nổ đen thực sự quá đặc, hơn nữa đây là ở giữa sơn cốc, ước chừng một lúc lâu khói đặc lúc này mới tiêu tan.

Tiếp đó...

Tình cảnh có một chút xấu hổ, tường thành dài ba cây số này vẫn còn, thậm chí hoàn hảo không tổn hao gì.

Bá tước Austin không khỏi nhìn về hướng tư tế Hỏa Thần, đây là có chuyện gì?

Lúc trước các ngươi biểu diễn trước mặt ta không phải vô cùng lợi hại à? Cả căn nhà đều nổ tan tành trong nháy mắt, mà đấy chỉ là nổ một lần.

Mà bây giờ ba mươi Cơn Giận của Hỏa Thần nổ tung, ba ngàn mét tường thành của phe địch thậm chí còn chả hư hại một cái.

Tư tế Hỏa Thần trấn an:

- Ngài Bá tước, bọn người trên tường thành chắc chắn đều bị nổ chết, Cơn Giận của Hỏa Thần có một số dùng đến giết địch, có một số dùng để phá hủy nhà cửa.

Thế nhưng sau một lát, một màn làm mất mặt xảy ra, năm trăm quân của Thẩm Lãng từ dưới đất bò dậy, thương vong cực kỳ bé nhỏ.

Bá tước Austin kinh ngạc, vụ nổ khủng khiếp như vậy tại sao lại không chết quân địch?

Tại sao lại như thế hả?

Đúng vậy, khi những bao thuốc nổ bùng nổ lúc nãy dẫn đến hiệu quả thị giác quả thực rất rung động, vì sao kết quả chiến đấu nhỏ như thế?

Nguyên nhân có vài điểm.

Đầu tiên, độ chính xác của máy bắn đá thật sự quá tệ, phần lớn bao thuốc nổ trực tiếp đập vào trên tường thành, tiếp đó lăn xuống mặt đất, 80-90% thuốc nổ đều nổ trên mặt đất.

Dù tường thành này không được tính là kiên cố cực độ, thế nhưng nó cũng do xi măng và gạch xây nên dày hơn một thước. Mà cái bao thuốc nổ này dầu có nặng hơn nữa thì nhiều nhất cũng chỉ chứa nổi hai mươi mấy cân thuốc nổ đen mà thôi, hơn nữa đây không phải điều kiện bịt kín, tất cả năng lượng vụ nổ bị tiêu tán trong không khí, đối với tường thành dày hơn một thước thì có uy lực rắm chó gì chứ.

Đừng quên năm đó, khi Kim Mộc Lan tiến đánh thành Trấn Tây, ngay ở một cái lỗ được bịt kín trên cửa thành đã dùng hơn ba ngàn cân thuốc nổ đen, mới miễn cưỡng nổ sụp nửa cửa thành.

Thứ hai, cho dù có bốn bao thuốc nổ cùng đập vào một vị trí trên tường thành, nhưng nó cũng không thể nổ ngay lập tức, ba bao trong đó sẽ văng xuống tường thành, thứ gây nổ thực sự ngay trên tường chỉ có một bao mà thôi.

Một cái bao chứa hai mươi mấy cân thuốc nổ, trên mặt đất nổ tung, tất cả mọi người nằm xuống thì có lực sát thương bao nhiêu.

Tính tổng cộng tổn thương lớn nhỏ chỉ có mười mấy người, chân chính nổ chết người cũng chẳng được một mống.

...

Nhìn thấy một màn này, Bá tước Austin nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ngài tư tế, đây là Cơn Giận của Hỏa Thần mà ngài nói đây à?

Tư tế Hỏa Thần trong lòng cũng đặc biệt ngạc nhiên không giải thích được, thế nhưng điều này cũng không có thể trách trách bọn họ. Bởi vì chịu trách nhiệm điều chế trong Hỏa Thần là những bậc thầy luyện kim, trong khi đó đám tư tế như bọn họ mới chịu trách nhiệm phát triển.

Những thứ thuốc nổ này dùng để thực chiến đối với Hỏa Thần giáo mà nói cũng là lần đầu tiên mà.

Tại sao lại như vậy? Lúc trước thí nghiệm rõ ràng uy lực kinh người, vì sao bây giờ lại trở nên vụng về như thế?

- Ngài Bá tước, ngài yên tâm chớ nóng, chúng ta còn có thứ vũ khí khác. - Tư tế Hỏa Thần nói.

Bá tước Austin nói:

- Ta thực sự không cách nào hiểu được, Brooke tại sao lại tín nhiệm các ngươi, trọng dụng các ngươi, thế nhưng ta sẵn lòng cho các ngươi thêm một lần cơ hội, nhưng nếu như lúc này đây không được, tất cả vẫn giao cho chúng ta đi.

Tư tế Hỏa Thần nói:

- Ngài Bá tước xin hãy rửa mắt mà đợi đi.

Tiếp đó, tư tế Hỏa Thần vung tay lên, mấy trăm chiến binh Hỏa thần đẩy ra mấy trăm chiếc xe đẩy.

Nếu như Thẩm Lãng nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ kêu lên.

Thần cơ tiễn (*)?

(*) Loại vũ khí nóng thời nhà Minh dùng trong Thần Cơ Doanh, sau đó lan sang Triều Tiên với tên Singijeon. Đây là loại xe ngựa bắn hỏa tiễn, tầm bắn dài từ 1000-2000m. Singijeon Triều Tiên khác Thần cơ tiễn nhà Minh ở chỗ nó là tổ hợp bắn một lần cả trăm phát, 3 người tạo thành một đội: 1 phát xạ, 1 lắp tên, 1 chỉ huy.

Hỏa Thần giáo lợi hại đến độ đã chế tạo ra xe hỏa tiễn sớm như vậy kia à?

Bởi vì trên mỗi một chiếc xe đẩy đều có chính cái ống, trong mỗi ống đều có một hỏa tiễn.

Không phải hỏa tiễn hiện đại mà là hỏa tiễn cổ đại như một mũi tên cỡ lớn, trên cây tên buộc một ống pháo.

Trương Xuân Hoa nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi được kinh ngạc, vũ khí này Hỏa Thần giáo có vẻ như cao cấp hơn.

Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng có vẻ rất lợi hại, có cảm giá như pháo phản lực Katyusha (*) thời cổ đại vậy.

(*) Còn được gọi là tên lửa Katyusha. Đây là một dạng bệ phóng đạn phản lực được chế tạo bởi Liên Xô trong Thế chiến thứ 2. So sánh với các loại pháo khác, Katyusha có khả năng oanh tạc một diện tích rộng trong thời gian rất ngắn với sức công phá cao, nhưng độ chính xác thấp và thời gian nạp đạn lâu.

- Châm lửa!

Tư tế của Hỏa Thần giáo ra lệnh một tiếng.

Tiếp đó, một màn thật sự gây kinh ngạc vô cùng diễn ra.

- Vù vù vù vù...

Thật sự cảnh tượng này như pháo phản lực Katyusha bắn ra vậy.

Hết cây hỏa tiễn này đến cây hỏa tiễn khác kéo cái đuôi lửa thật dài, chúng ra sức tiến công tường thành cách đó mấy trăm mét.

Trên mỗi chiếc xe đẩy có chín nhánh, tổng cộng mấy trăm chiếc xe đẩy nhỏ, lập tức bắn ra mấy ngàn nhánh hỏa tiễn.

Trong phút chốc.

Thực sự giống như mấy ngàn ngôi sao băng điên cuồng đập xuống.

Thứ hiệu quả thị giác này quả thực khiến cho người ta phải vãi cả… À không, không có vãi gì cả, mà là kinh ngạc.

Bắn hỏa tiễn trong quân sự hiện đại chỉ bắn trên trăm phát mà thôi. Lần này cả mấy ngàn nhánh hỏa tiễn rít gào quả thực trông quá rực rỡ.

Bá tước Austin đều nhìn sửng sốt, chiến tranh đều biến thành cái bộ dáng này à?

Đây là một kiểu lãng mạn khác.

Trương Xuân Hoa ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm.

Vị tư tế Hỏa Thần quả thực phô trương y chàng Thẩm Lãng.

- Hạ thấp người xuống chút nữa! - Trương Xuân Hoa hạ lệnh.

Thứ vũ khí như hỏa tiễn này thực chất Thẩm Lãng đã từng thí nghiệm, thế nhưng sau đó vứt thẳng.

Trông thì đẹp đấy, thế nhưng sức chiến đấu của nó thế nào? Nếu dùng để tấn công hàng ngũ quân địch dày đặc cũng không tệ lắm, nhưng nếu dùng bắn vào tường thành?

Đây là biện pháp của thiên tài nào nghĩ ra vậy?

- Vù vù vù vù...

Mấy ngàn hỏa tiễn này cũng quá xá ngầu, bay cũng xa hơn.

Bay thẳng ra hơn một ngàn mét, bay qua cả đỉnh thành.

Trương Xuân Hoa cùng đám võ sĩ trên tường thành còn ngẩng lên nhìn đám hỏa tiễn này bay qua đầu mình, tiếp đó bay thẳng đến phía sau thành mấy trăm mét mới rơi xuống.

Bọn họ đây là muốn đánh người nào? Làm vậy là muốn đánh chỗ nào vậy trời?

Đợt công kích thứ hai của Hỏa Thần giáo cóhiệu quả thị giác càng thêm kinh ngạc vô song.

Thế nhưng kết quả chiến đấu là số không, điều chỉnh góc độ bắn quá cao, toàn bộ bay qua tường thành.

Đôi bên nhìn mặt nhau.

Bá tước Austin không thèm nói nữa, quay đầu nhìn lại tư tế Hỏa Thần.

Trương Xuân Hoa hướng đôi mắt nhìn sang tư tế Hỏa Thần, chiêu trò ngươi công kích vừa rồi trông khá đẹp đấy, còn nữa không?

Tư tế Hỏa Thần nhỏ giọng khàn khàn:

- Bá tước Austin, kỳ thực vũ khí chúng ta không có vấn đề, chẳng qua là độ chính xác chưa đủ, chúng ta cần điều chỉnh một chút, xin cho chúng ta...

Ả vẫn chưa nói hết, Bá tước Austin trực tiếp giơ tay lên ngăn cản.

- Ngài tư tế, ta đã nhìn ra, vũ khí Cơn Giận của Hỏa Thần các ngươi quả thực rất lợi hại, quả thật có thể cải biến toàn bộ chiến tranh, nhưng đó là sau này, mà không phải bây giờ, cho nên chiến tranh kế tiếp vẫn giao cho chúng ta đi.

Tư tế Hỏa Thần đặc biệt đau khổ, lớn tiếng nói:

- Ngài Bá tước, xin ngươi sẽ cho chúng ta cơ hội một lần...

Bá tước Austin nói:

- Ngài tư tế, ta biết ngài muốn biểu hiện, cần phải cho Đại tư tế một cái công đạo, cho Dibos một cái công đạo, không thể phụ lòng của con bé. Thế nhưng cũng xin ngài hãy tin tưởng ta, dù cho bề ngoài ta có thể biểu hiện đầy ngạo mạn nhưng trong lòng ta không có thành kiến bao nhiêu. Sức mạnh của vũ khí các ngài ta có thể thấy được, sức mạnh của Hỏa thần giáo để cho người ta phải kính nể. Nhưng chí ít thứ vũ khí trong tay ngài còn chưa đủ hoàn chỉnh, đây chỉ là một trận chiến nho nhỏ, cho nên xin hãy giao nó cho ta làm chuyện tiếp theo được không?

- Mặt khác, kính sợ của ta với Hỏa Thần giáo cũng không có thay đổi. Ngài chỉ là tư tế tầng dưới cùng, có thể trong tay Hỏa Thần giáo của các ngươi còn có vũ khí mạnh hơn, ta nói như vậy ngài hài lòng chưa?

- Ngài tư tế, bây giờ ta có thể dẫn quân quân đội của ta tiến đánh tường thành quân địch rồi sao?

Vị tư tế Hỏa Thần trẻ tuổi này lui xuống, rồi nàng nói:

- Theo ý chí của ngài.

...

Bá tước Austin cũng không nói dối trái lương tâm, suốt mười mấy năm ông ta du lịch thiên hạ đúng là kiến thức rộng rãi.

Vừa rồi hai đợt công kích của Hỏa Thần giáo mặc dù kết quả chiến đấu đặc biệt xấu xí, nhưng ông ta vẫn đã nhìn ra, thứ vũ khí này quả thực đặc biệt kinh người, một khi hoàn thiện, sau đó trực tiếp sẽ lật đổ toàn bộ chiến tranh.

Austin ta đây không phải không biết, nhưng ít ra chiến tranh bây giờ vẫn còn trong tay đám chiến binh chúng ta.

Bá tước Austin cao lớn ngắm nhìn bức tường thành dài ba ngàn mét, khắp nơi đều có dấu vết ám khói đen, nhưng nó càng kiên cố hơn so với trong tưởng tượng.

Nhưng dẫu cho nó vững chắc đến đâu đi nữa, nó vẫn thấp bé, chỉ có năm trăm quân phòng thủ mà thôi.

Bá tước Austin hét lớn:

- Đại quân xếp thành hàng!

Tức khắc, mười ngàn quân tập kết bày trận, võ trang đầy đủ.

Công tước Dibos giàu có vô cùng, cho nên mỗi một sĩ binh đều trang bị áo giáp, gần như vũ trang đến tận răng.

Mười ngàn quân công thành toàn bộ cũng là đại lực sĩ thân hình cao lớn, khiêng thang công thành vượt qua sáu mét.

Bá tước Austin nhảy lên trên một sườn núi, trên cao nhìn xuống chỉ huy chiến cuộc.

Ông ta là người vô cùng ngạo mạn, thế nhưng khi chiến đấu chân chính đến, ông ta là một vị tướng tuyệt đối tỉnh táo, cho dù đối mặt kẻ địch nhỏ yếu đi nữa, ông ta cũng tuyệt đối cẩn thận tỉ mỉ.

Vị trí của ông ta lúc này so với tường thành Trương Xuân Hoa cao hơn, có thể thấy rõ ràng những phòng ngự trên thành.

Ông ta biết cách người phương Đông thủ thành phải có nhiều cung tên, gỗ lăn, tảng đá, dầu sôi v.v…

Thế nhưng những thứ ấy hiện không có trong tay đám người phương Đông này, họ quá thiếu nguyên vật liệu, hơn nữa chuẩn bị quá hấp thấp, thậm chí tường thành này mới vừa xây xong không được bao lâu.

Tường thành dài ba ngàn métcũng chỉ có năm trăm người, bình quân một người phải phòng thủ sáu mét, điều này sao mà được kia chứ?

Mười ngàn người xung phong công thành, tối đa nửa giờ là có thể chiếm.

Tập kết bày trận hoàn tất!

Bá tước Austin rút ra thanh kiếm khổng lồ, hét lớn:

- Đại quân công thành!

- Ư...

Tiếng kèn lệnh vang lên kéo dài.

Tức khắc, mười ngàn quân công thành của Austin bắt đầu xung phong.

Đây là quân đội vô cùng chuyên nghiệp, ngay thời điểm xung phong không tán loạn chút nào, tràn đầy tiết tấu đặc thù.

Không phải ngay từ đầu liền lao điên cuồng, mà là từ từ tăng nhanh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Hơn vạn đại quân xung phong vẫn thật ngay ngắn, coi như thật là một loại hưởng thụ về mặt thị giác như thể một cơn lũ bằng sắt thép vậy.

- Rầm rập rầm rập...

Theo hơn vạn đại quân xung phong, toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu run rẩy.

Bá tước Austin phỏng chừng không sai, mười ngàn đại quân tối đa nửa giờ là có thể đánh chiếm Trương Xuân Hoa đây tường thành. Quân phòng thủ của Thẩm Lãng rất lợi hại, thế nhưng ít người, một người tuyệt đối không thủ được sáu mét tường thành.

Thậm chí không cần nửa giờ, mười ngàn đại quân của Austin tối đa một khắc đồng hồ là có thể chiếm tường thành dài ba cây số này.

Đại quân xung phong càng lúc càng nhanh, hô vang càng hùng dũng.

- Tiến lên, tiến lên, tiến lên.

- Xung phong, xung phong.

- Vì đế quốc, vì Công tước Dibos, giết sạch lũ người phương Đông, chém giết sạch sẽ.

Mười ngàn đại quân khoảng cách tường thành càng lúc càng gần, càng lúc càng gần!

Trương Xuân Hoa nheo mắt lại, ở trên tường thành quan sát mười ngàn quân địch này.

Không sai biệt lắm, xấp xỉ đã tiến vào trong phạm vi toàn bộ.

Thực sự đau lòng, số thuốc nổ hơn một tháng thật vất vả mới điều chế ra, lập tức sẽ phải dùng hết nhiều như vậy.

Trương Xuân Hoa vung tay lên.

Sau lưng hai gã quan quân vung vẩy cờ.

Tức khắc, quân phòng thủ trên tường thành toàn bộ nằm xuống, trốn ở lỗ châu mai, sau đó hơn nữa để trái tim cách xa mặt đất.

Bây giờ thế này dường như một đám thú nhỏ tránh động đất.

Bá tước Austin nhìn thấy một màn này, tức khắc sắc mặt kịch biến.

Quá khác thường, đại quân của ta cũng đã gần chỗ xung yếu đến dưới tường thành, vì sao quân phòng thủ người phương Đông phía trên ngược lại nằm xuống.

Suốt thời gian này, ông ta vẫn luôn mạo hiểm khắp nơi, bồi dưỡng được trực giác giống như dã thú.

Lúc này, ông ta cũng cảm giác được nguy hiểm trí mạng, tóc gáy toàn thân trong nháy mắt dựng thẳng lên.

- Đại quân dừng lại, dừng lại!

Bá tước Austin hét lớn, lính liên lạc trên núi king ngạc tiếp đó vung vẩy phất cờ hiệu.

Mười ngàn đại quân công thành kinh ngạc, nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh ngừng lại.

Bá tước Austin da đầu từng đợt tê dại, ước chừng dừng lại mấy giây sau, lại một lần nữa phát ra mệnh lệnh:

- Đại quân tản ra, rút lui, rút lui...

Đây là một dũng tướng vô cùng xuất sắc, dứt khoát quyết đoán như thế.

Mặc dù không hiểu, thế nhưng mười ngàn người dưới trướng ông ta tiến đánh thành quan vẫn xoay người, chuẩn bị rút lui tản ra.

Ở đây không cách nào phân tán, bởi vì sơn cốc chỗ này quá hẹp.

Nhưng mà...

Đã không còn kịp rồi.

Toàn bộ trời đất lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Mà lúc này, cái này dưới bàn chân mười ngàn đại quân đã chôn số lượng thuốc nổ kinh người.

Đây cũng không phải là thuốc nổ đen, mà là thuốc nổ uy lực kinh người.

Lúc này, kíp nổ thật dài đưới đất không ngừng cháy, những đốm lửa không ngừng di chuyển đến các bao thuốc nổ.

Vì cam đoan cho nổ, tổng cộng có hơn mười con kíp nổ, mấy chục sợi tẩm thủy ngân fulminat.

Bá tước Austin lại hướng quân phòng thủ trên tường thành nhìn lại một cái, phát hiện bọn họ vẫn quỳ rạp trên mặt đất, hai tay ôm thật chặt lỗ tai.

Ông ta biết, không còn kịp rồi!

Tiếp đó, ông ta cũng vội vàng bưng kín lỗ tai của mình.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc.

Phía dưới mười ngàn đại quân công thành, mới vừa hoàn thành xoay người, đang muốn rút lui.

Phía sau mấy vạn đại quân, càng là tĩnh lặng quỷ dị nhìn tất cả chuyện này.

Tích tắc!

Đã đến giờ!

Kíp nổ đốt tới, dẫn nổ thủy ngân fulminat.

Thủy ngân fulminat dẫn nổ thuốc nổ uy lực cường đại.

Trong nháy mắt!

- Bùm bùm bùm bùm...

Cái này...

Mới là chân chính nổ long trời lở đất.

Nổ giống như sấm sét, để cho người ta đinh tai nhức óc.

Đây mới là sức mạnh tiếp cận với uy của đất trời.

So với vừa rồi bao thuốc nổ của Hỏa Thần giáo nổ tung, kinh người đâu chỉ gấp mười lần.

Trong phút chốc!

Giống như địa long trở mình vậy, tung hoành trong sơn cốc mấy trăm mét.

Toàn bộ mặt đất chợt bị xốc lên, xé rách!

Mà miếng đất này có mười ngàn đại quân công thành đứng chi chít.

Bọn họ võ trang đầy đủ, không chỉ trang bị cáo giáp, còn có khiên.

Thế nhưng tất cả đều không làm nên chuyện gì.

Ở trước mặt số lượng thuốc nổ kinh người, thân thể của bọn họ có vẻ yếu đuối đến thế.

Trực tiếp thịt nát xương tan.

Vô số thi thể, vô số tay đứt chân gãy chợt bay lên bầu trời.

- Rầm rầm rầm rầm...

Liên tiếp vnổ tung, kéo dài không dứt.

Toàn bộ mặt đất, toàn bộ tường thành dài đến ba ngàn mét đều rung rẩy.

Sóng xung kích mạnh đến mức cuốn phăng tất cả hai bên sơn cốc.

Giống như gió thổi sóng lúa, mấy chục ngàn quân của Bá tước Austin mặc dù khoảng cách mấy trăm mét, nhưng vẫn như là bị một cơn lốc đảo qua đều ngã xuống đất.

Những binh sĩ ở cự lý gần thậm chí trực tiếp bay ra ngoài.

Tiếp đó, toàn bộ đất trời giống như mất đi thanh âm.

Trong lỗ tai tất cả mọi người nổ vang từng đợt, cả bộ não đều dường như muốn nổ tung vậy.

Bá tước Austin khoảng cách vụ nổ không xa, khi vụ nổ xảy ra, ông ta cảm thấy thân thể cũng bị nổ bay thẳng ra ngoài mấy mét.

- Rầm!

Thân thể hùng tráng của ông ta nện thật mạnh vào trên vách đá, tiếp đó nhào xuống.

Thế nhưng ông ta quá cường đại, chợt nhảy bật lên, một lần nữa đứng thẳng người.

- Phụt... - Trong miệng phun ra một vũng máu.

Tiếp đó, ông ta ra sức lắc đầu, muốn để cho mình thấy rõ, nghe rõ.

Sóng xung kích của vụ nổ quá mạnh mẽ, đổi thành những người khác đã sớm chết rồi, thế nhưng Bá tước Austin chỉ là có một chút chấn động não.

May là ông ta đúng lúc bưng kín lỗ tai, bằng không lúc này màng nhĩ chắc chắn bị rách tả tơi.

Ra sức vỗ vào đầu, muốn để cho mình lập tức tỉnh táo lại.

- Lính liên lạc, lính liên lạc...

- Người hầu, người hầu...

Bá tước Austin hét lớn, thế nhưng thế giới này dường như không còn tiếng động, ông ta thậm chí tạm thời đều nghe không được giọng của mình.

Thoáng khôi phục thị giác, sau đó ông ta phát hiện không còn lính liên lạc, cũng không có người hầu, mấy chục tên chiến binh vừa rồi ở bên cạnh ông ta toàn bộ đều chết hết, thất khổng chảy máu, xương ngực gãy, bị chết vô cùng thảm.

Không phải mỗi người đều mạnh giống như ông ta, dù cho khoảng cách vụ nổ gần như vậy còn có thể sống được.

Toàn bộ sơn cốc bị bụi bặm bao phủ, gần như cái gì đều không nhìn thấy.

Uy lực loại thuốc nổ này của Thẩm Lãng khủng khiếp nhưng lại không có khói bao nhiêu, không có cháy bao nhiêu, chỉ có điều khi nổ tạo ra rất nhiều bụi bặm.

Bầu trời giống như đang mưa vậy.

Vô số đá vụn, vô số máu me, vô số tay đứt chân gãy đều rơi xuống.

Tầm mấy phút sau!

Bụi trần đã rơi xuống, kết thúc tất cả.

Bá tước Austin cuối cùng thấy rõ ràng, tiếp đó ông ta thật sự như thấy địa ngục.

Toàn quân huỷ diệt, mười ngàn đại quân công thành của ông ta đều chết hết, có thể ngay cả một người sống sót cũng không có.

Thế giới này còn có chiến đấu như vậy à?

Liền trong chớp nhoáng này, mười ngàn người liền toàn bộ chết hết, hơn nữa tan nát.

Quả thực chết hết!

Độc nhất là lòng dạ đàn bà, dưới sơn cốc này, Trương Xuân Hoa chôn cực kỳ nhiều thuốc nổ, hơn nữa không có một góc chết.

Một khi đứng chen chúc ở trong khu vực này, đừng nói mười ngàn người, dù cho hai chục ngàn người cũng nổ chết toàn bộ.

Trong cái sơn cốc chật hẹp này, một đám người chen chúc thật sự là thứ tiêu bản tuyệt hảo để cho nổ.

Thậm chí thuốc nổ được chôn quá nhiều nên uy lực vụ nổ rất lớn, vừa rồi lúc máy bắn đá Hỏa Thần giáo công kích, tường thành ba ngàn mét bình yên vô sự.

Mà tường thành bây giờ đây lại xuất hiện hỏng hóc.

Dù vụ nổ cách tường thành vẫn có chút xa, cho nên sóng xung kích không tổn thương được tường thành vững chắc. Thế nhưng vụ nổ lại bắn trăm cân đá tảng văng ra nện mạnh lên tường thành nên xuất hiện hố to từng cái một.

Người đàn bà chết bầm Trương Xuân Hoa này sợ uy lực không đủ chết phe địch nên bỏ thêm hai phân lượng phía sau.

Kết quả, thiếu chút nữa đập thủng tường thành của mình.

Bá tước Austin nhìn về phía tư tế của Hỏa Thần giáo, cô gái trẻ trẻ này từ dưới đất bò dậy, mặt mũi tuyệt vọng, thậm chí đang hoài nghi nhân sinh.

Cơn Giận của Hỏa Thần rõ ràng là vũ khí bí mật của Hỏa Thần giáo.

Vì sao trong tay đám người phương Đông cũng có, hơn nữa càng mạnh hơn, thậm chí mạnh gấp mười lần hoặc hơn.

Vũ khí mới trong tay Thẩm Lãng mới thật sự là cơn giận của thiên thần.

Tại sao lại như thế?

Bá tước Austin không khỏi nhớ lại một câu nói của người phương Đông, vi phạm lẽ trời.

Phương đông về phương đông, phương tây về phương tây.

Ngài Thẩm Lãng, ngài vì sao phải đi tới phương đông, vì sao phải đi tới vùng đất gia tộc của ta, còn muốn tàn sát binh lính của ta như thế?

Binh sĩ dũng cảm của ta có thể chết ở trên chiến trường, có thể chết ở dưới đao của quân địch, nhưng vì sao chết dưới loại lực lượng thần bí.

Địa ngục, nơi này là địa ngục.

Chiến tranh thay đổi!

- A... A... A...

Bá tước Austin phát ra từng đợt gào thét như dã thú.
Bình Luận (0)
Comment