Nhưng khi nàng khởi hành, không một chiếc thuyền nào chịu đến nơi đó, nàng đành phải tự lái thuyền buồm. Thuyền buồm vừa tiến vào hắc vụ trong Tam Giác Qủy, trực tiếp bị lôi điện đánh nát, nàng một thân một mình nhảy xuống biển, bơi hàng trăm dặm trên biển, vượt qua sương mù dày đặc, bão tố lôi điện, tiến vào tân thế giới. Nàng không ngừng dò xét thế giới trong Tam Giác Quỷ qua rất nhiều năm, không ngừng chiến đấu.
Đơn giản chỉ có chiến đấu, chém giết, chém giết, cuối cùng lại chém giết.
Trước khi tìm thấy hòn đảo nhỏ kia, mỗi lần bị vô số hải quái vây quanh, nàng dựa vào sức chiến đấu nghịch thiên của mình, càng giết càng nghiện, càng giết càng đi sâu vào trong phế tích, gặp hải quái càng ngày càng cường đại. mỗi ngày mở mắt đều chiến đấu, hầu như quên cả thời gian.
Mỗi ngày nàng chỉ ngủ bốn tiếng, hai mươi tiếng còn lại toàn bộ dùng để chiến đấu.
Nếu không gặp Kim Mộc Lan, không gặp người nhà của Thẩm Lãng, công chúa Helen hiện tại vẫn còn chém giết khám phá thế giới trong Tam Giác Quỷ, không lo không nghĩ đến Tây Luân.
Bởi vì nàng cảm thấy mình chưa chém giết xong đâu, còn phế tích nằm rất sâu bên trong chưa thám hiểm, còn hải quái cực kỳ cường đại chưa gặp phải.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy người nhà, tất cả đều thay đổi.
Công chúa Helen vốn không lo không nghĩ, sống trong chiến đấu, khi gặp người nhà của Thẩm Lãng, nàng mừng như điên.
Trên thế giới này nàng vẫn còn người thân, quả nhiên còn người thân! Vẫn còn một đệ đệ.
Hơn nữa người nhà của đệ đệ đều xông vào Tam Giác Quỷ, còn có mấy bé con khả ái đáng yêu.
Vì vậy chiến binh Helen, biến thành bảo mẫu Helen, nàng giúp người nhà Mộc Lan an gia trong Tam Giác Quỷ. Sau đó xây dựng phòng tuyến, huấn luyện đội quân Niết Bàn, thậm chí còn mở đồng ruộng, dẫn người chém giết hải quái, chiếm lấy hải vực.
Nàng dùng đá ác mộng xây dựng một khu an toàn, sắp xếp cho người nhà sinh sống, bảo đảm khu vực mấy ngàn dặm chung quanh không còn một con hải quái nào.
Nàng biết đệ đệ Thẩm Lãng dự định đi vào Tam Giác Qủy, sẽ đến đây bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ đợi suốt ba tháng, vẫn không thấy đệ đệ Thẩm Lãng đâu.
Thu xếp cho người nhà xong xuôi, nàng đưa ốc biển thượng cổ cho Tuyết Ẩn, sau đó một mình rời khỏi Tam Giác Quỷ, đi tìm Thẩm Lãng. Kết quả nàng phát hiện, muốn vào Tam Giác Quỷ thì dễ, muốn rời khỏi cực kỳ khó khăn, hầu như không có khả năng đi ra ngoài.
Nàng thử vô số lần, căn bản không được, nàng vượt qua vô số lôi điện, vô số bão tố, hành tẩu trong sương mù dày đặc không được bao lâu, cuối cùng sẽ trở lại chỗ cũ, mãi mãi không thể rời đi.
Nàng bị vòi rồng cuốn mười mấy lần, bay về bên trong Tam Giác Qủy, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Vì vậy nàng tiếp tục tìm kiếm con đường rời đi, kết quả tìm thấy mật đạo trong một Kim Tự Tháp dưới đáy biển sâu, không khí tuy rất mỏng manh, nhưng không đến mức hoàn toàn không thể hít thở.
Nhưng mà mật đạo thật sự quá dài, căn bản không biết dẫn tới chỗ nào.
Công chúa Helen tin tưởng trực giác của mình, cho nên không nói hai lời trực tiếp đi vào mật đạo.
Chuyến đi lần này trọn vẹn mấy tháng, đi hơn hai vạn dặm, lẽ ra lấy tốc độ của nàng, dù đi hai vạn dặm cũng không cần thời gian lâu như vậy, nhưng trong mật đạo đầy hải quái, còn là hải rất mạnh.
Không chỉ như thế, bên trong mật đạo có nhiều khu vực bị hư hại, nguy hiểm trùng trùng, chẳng những hít thở khó khăn, còn có khí độc, dung nham, thậm chí còn gặp phải hai lần năng lượng hạch tâm bạo tạc.
Đổi thành người khác, không biết chết bao nhiêu lần rồi, nhưng nàng cứ đi tới như vậy, cho nên nàng tuyệt đối xứng đáng danh hiệu, Helen nghịch thiên.
Helen lao lên mặt biển, nàng lấy ra một cái bình ngọc thượng cổ, múc nước biển vào trong bình, không lâu sau nước biển trở thành nước ngọt.
Bảo bối này nàng lấy được trong một phế tích thượng cổ, trên đường thám hiểm nàng lấy được vô số bảo vật, nhưng phần lớn đều bị nàng ném bỏ, chỉ để lại cái bình này.
Bình này có thể biến nước biển thành nước ngọt, đây mới là bảo vật trân quý nhất khi thám hiểm trên hải dương, nàng không còn lo về vấn đề thiếu nước uống, dù nàng nghịch thiên đến đâu, không có nước uống vẫn phải chết. Uống xong một hớp nước, nàng bắt hai con cá biển, cắt thành lát rồi ăn tươi.
Sau đó mở đáy bình ngọc cổ ra, bên trong có muối trắng như tuyết, dùng muối đánh răng.
Nàng cởi hết quần áo, tắm trong biển lớn, cuối cùng dùng nước ngọt lau thân thể, mặc lại quần áo.
Sau khi toàn thân sạch sẽ thoái mái, công chúa Helen mới bắt đầu dò xét chỗ thần bí này.
Nơi đây lối kiến trúc giống như phế tích trong Tam Giác Quỷ, hơn nữa còn có một thông đạo dưới đáy biển, chuyện này chứng minh cái gì?
Nói rõ thời thượng cổ, hai nơi thuộc về một đế quốc.
Trên đường đi, nhiều lần mật đạo sụp đổ chặn lại, Helen phải chui qua đống đổ nát chồng chất như núi, đôi khi còn phải lặn dưới đáy biển sâu, bơi lên mặt biển để thở, tìm kiếm như thế cho đến khi thấy mật đạo mới thôi. Thời điểm đi xuyên qua đáy biển, Helen phát hiện rất nhiều thành thị chìm trong biển, lối kiến trúc như nhau, nên nàng kết luận nơi đây là Đế QuốcThất Lạc trong truyền thuyết.
Đế quốc và Tam Giác Quỷ từng thuộc một đế quốc, bất quá về sau phát sinh kịch biến, mảnh lục địa này sụp xuống đáy biển sâu, đế quốc cũng diệt vong.
Thế nhưng Đế Quốc Thất Lạc chỉ có mấy nghìn năm lịch sử, nó không thuộc về văn minh thời thượng cổ.
Helen công chúa rất nhanh đoán ra, Đế Quốc Thất Lạc mấy ngàn năm trước là tân Đế Quốc Thất Lạc, được xây dựng trên phế tích Đế Quốc Thất Lạc cũ.
Helen ngẩng đầu nhìn lên, thấy Kim Tự Tháp trên đỉnh ngọn núi tuyết, còn có hào quang to lớn.
Đi thám hiểm! Đây là phản ứng theo bản năng của Helen, bất luận tâm nhìn hạn hẹp, chỗ thần bí thế nào, không quản bao nhiêu nguy hiểm, nàng phải đi.
Nhưng ngẫm lại nàng vẫn từ bỏ suy nghĩ thám hiểm, nàng phải rời khỏi chỗ này, tìm Thẩm Lãng quan trọng hơn. Ngay lúc này.
"Âm ầm ầm.."
Bên ngoài mấy trăm dặm, tiếng nổ vang thật lớn, sau đó một hỏa cầu to lớn phóng lên cao.
Toàn bộ mặt đất chấn động, ngoài khơi bắt đầu rít gào, nổi sóng to gió lớn.
Một màn như thế, cả đời người khác muốn thấy một lần còn không thể, nhưng công chúa Helen thấy mãi thành thói quen, năng lượng hạch tâm bạo tạc mà thôi.
Chẳng qua năng lượng hạch tâm bạo tạc sẽ dẫn phát biến hóa gì? Công chúa Helen chạy như điên về phía Đông, tốc độ nhanh đến mức sắp hóa thành một cơn gió.