"Nữ hoàng khỏe không? Ta rốt cuộc tìm thấy người rồi." Thẩm Lãng nói tiếp: "Ngay từ đầu ta thật không nghĩ đến người, dù sao quá ít ghi chép về người."
Cảnh trước mắt thật làm cho người ta rợn tóc gáy, trong bụng của bạch tuộc còn có một người.
Một nữ nhân sống ký sinh trong cơ thể bạch tuộc.
Nhìn nữ nhân không thấy mặt mũi, bởi vì khuôn mặt của nàng bị mái tóc dài che kín hoàn toàn, thân thể của nàng như lớn lên trong bụng của bạch tuộc, không thể nhúc nhích, giống như được điêu khắc ra.
"Ta nhìn thấy tên của người trong nhật ký của phụ thân, nhưng phụ thân không đi vào đế quốc Lost, cho nên không nhìn thấy nữ hoàng chân chính, chỉ cảm ứng được sự tồn của người."
Thẩm Lãng chậm rãi nói: "Sau đó phụ thân lật xem rất nhiều điển tịch thượng cổ, thế nhưng rất ít ghi chép, người từng là công chúa của đế quốc Lost đúng không? Thân thể đã chết, nhưng linh hồn còn sống."
"Dù sao tinh thần lực của con người quá yếu, nên người chọn ký sinh lên một con bạch tuộc, thế nhưng một con bạch tuộc sống dài nhất đến bốn tuổi mà thôi? Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu."
"Con bạch tuộc này sống cực kỳ lâu, không thì sao lại lớn như thế, bạch tuộc bình thường chỉ nặng hơn một trăm cân đã ghê gớm lắm rồi, còn nó thì nặng đến mấy vạn cân."
"Loài bạch tuộc vốn thông minh, đại não của nó có hai hệ thống ký ức, nhưng không bằng hệ thống thần kinh của con người, nhưng nó có một điểm nghịch thiên, đại não và thần kinh của nó lại không ngừng tiến hóa."
"Con bạch tuộc này sống lâu như thế, dáng dấp khổng lồ, đại não của nó đã tiến hóa đến trình độ kinh người." "Ngài dùng bạch tuộc để thống trị vô số hải quái, chế tạo ảo giác đáng sợ, triệt để thống trị nơi đây."
"Ta muốn hỏi một chuyện, sao người lại muốn vây khốn chúng ta?" Thẩm Lãng hỏi.
Thẩm Lãng suy đoán chính xác, con bạch tuộc này là chúa tể của vùng biển chung quanh đế quốc Lost, nữ hoàng nguyền rủa ký sinh trong cơ thể của nó, hai hợp thành một trở thành bá chủ.
"Đây là đế quốc của ta, không thể không có con dân, ta quá cô đơn." Thanh âm của nữ nhân vang lên:"Ai đến đây đều không thể rời khỏi."
Thẩm Lãng nói: "Đã vậy, sao người tạo ra tiếng quỷ khóc, làm cho bọn họ hận thù, tự sát?"
Nữ hoàng nói: "Đế quốc của ta không còn, ta không nên khóc sao? Con dân của ta không nên bi thương sao?" Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, hoàn cảnh của người làm cho ta đồng tình. Nhưng ta phải rời đi, đưa bọn họ rời đi." "Các ngươi không được đi." Nữ hoàng quát am lên: "Chỉ cân đi vào đế quốc, đều là con dân của ta, các ngươi mơ tưởng rời đi. Ai muốn đi đều phải chết, phải chết."
Thẩm Lãng nói: "Vậy xin lỗi công chúa điện hạ, ta sẽ giết người."
"Ha ha ha..." Nữ hoàng cười to nói: "Giết ta? Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta? Cho tới bây giờ, ta chưa từng thấy nam nhân nào nhỏ yếu như ngươi."
"Các người thắng không nổi, hai nữ nhân kia rất mạnh, nhất là nữ nhân tóc vàng kia, nàng chặt đứt hơn phân nửa xúc tua của ta, nhưng nàng đã bị vô số hải quái bao vây, đấu khí của nàng sắp hết rồi
"Còn bọn hải tặc kia, bọn họ lấy lại được ý chí chiến đấu, dũng cảm khó được. Nhưng bọn họ chỉ có năm, sáu vạn người, địch nổi đại quân mấy trăm ngàn của ta sao?"
"Các ngươi muốn đi, vậy chết hết đi, chết ở chỗ này đi." Nữ hoàng điên cuồng thét lên.
Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, người muốn giết chết chúng ta, chỉ sợ vì chúng ta nhìn thấy bộ dạng thật của người mà thôi."
"Ngươi nói đúng." Nữ hoàng nói: "Ai khám phá ra bộ dạng của ta, đều phải chết!"
Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, thân thể của người rất mạnh, sao không tiến lên giết ta? Ta nghĩ do người đang bận, khống chế thân thể của bạch tuộc. Nếu người di chuyển, sẽ không thể khống chế bạch tuộc nữa đúng không?”
Nữ hoàng cười lạnh nói: "Ngươi rất thông minh, hơn những người ta biết. Vài thập niên trước, nam nhân kia thiếu chút nữa đi vào lĩnh vực của ta, thời khắc tối hậu hắn lại rút lui. Không ngờ vài thập niên sau, con của hắn tới đây, cái này là số mệnh, huyết mạch này phải chết trong tay ta."
Thẩm Lãng nói: "Đáng tiếc, người không có cơ hội giết ta, bởi vì người không thể nhúc nhích. Hơn nữa ảo giác của người không có tác dụng với ta."
Trong đầu Thẩm Lãng còn một vật, thanh lý mọi dị lực tiến vào trong đại não của hắn, ban đầu ảo giác của nữ hoàng hữu dụng, chẳng mấy chốc hắn đã khôi phục lại, sau đó không thể ảnh hưởng đến hắn nữa.
'Thẩm Lãng chậm rãi rút ra một thanh kiếm màu đen, đi tới trước mặt nữ hoàng, đâm một kiếm vào ngực của nàng.
"Ah..." Nữ hoàng hét to một tiếng.
"Ha ha ha...' Sau đó nàng chợt cười to: "Ta bất tử bất diệt, ngươi giết không được ta! Nam nhân xinh đẹp, giờ đến phiên ta giết ngươi."
Quả nhiên nàng bình yên vô sự như cũ. "Ngươi phải chết." Nữ hoàng gầm lên giận dữ, một màn quỷ dị xuất hiện.
"Rầm rầm rầm..."
Con bạch tuộc khổng lồ đột nhiên tự đoạn ba xúc tua, thoát khỏi công chúa Helen, nhanh chóng chui xuống biển. Helen và Hela vừa chém giết bạch tuộc, vừa chém giết vô số hải quái, trong lúc đó đại bạch tuộc dĩ nhiên tự đoạn xúc tua bỏ chạy.
"Không tốt." Công chúa Helen kinh hô, lặng xuống biển đuổi theo, nhưng lại bị hải quái ngăn cản.
"Xoạt xoạt..." Công chúa Helen cầm đại kiếm cuồng trảm, trong nháy mắt miểu sát hơn trăm con hải quái, tiếp theo mấy ngàn vạn con hải quái kéo đến, hoàn toàn bao vây nàng, không cho nàng đuổi theo.