Cả hành trình im lặng không nói, mười hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Thuyền của Thẩm Lãng vẫn dùng cờ của đảng Sketelon như cũ, nhưng không bị ai ngăn cản, dọc đường gặp rất nhiều thương thuyền, hạm đội, hải tặc lẻ tẻ, chẳng những không gặp phiền phức, còn được hô chào.
Bọn hải tặc hô to đảng Sketelon muôn năm, mà hạm thuyền của quý tộc, thương thuyền của người Vinda thì hô †o công chúa điện hạ muôn năm.
Tin tức trong thế giới này lan truyền thật nhanh, như thể nó có miệng, đặt biệt là trên biển, dù là hải tặc hay thương nhân, đều nhận được tin tức mới nhất từ trong các quán rượu và nhà thổ.
Còn truyện tin tức đúng sự thật một trăm phần trăm hay không, thì không ai biết, bởi vì hải tặc là nghề khoe khoang khoác lác nhất trong các nghành nghề.
"Công chúa Helen muôn năm."
"Đảng Sketelon muôn năm."
"Công tước Thẩm Lãng muôn năm."
Ngày thứ mười hai, chiến hạm đi hơn mười hai ngàn dặm, đến thành Shiva, cách thành Queen hơn hai trăm dặm về phía Đông Nam.
Chủ nhân của tòa thành thị này là gia tộc Shiva, cũng là thần tử trung thành nhất của nữ hoàng Helen, còn là người kiên định ủng hộ chính sách của nữ hoàng.
Bởi thế gia tộc Shiva mới bị quý tộc Phương Bắc chèn ép kịch liệt, hầu như không cách nào sống nổi, cho nên lúc nữ vương Medusa đánh tới, bọn họ mới tuyên bố thuần phục treo cờ của đế quốc Witch lên.
Về sau công tước Russell suất lĩnh hai mươi vạn quân đánh thành Shiva, công tước Shiva chiến bại đầu hàng. Mười tháng trước, Thẩm Lãng đi nhờ thương thuyền của Hil cập bến tại thành Shiva, khi đó thành Shiva là một quân doanh to lớn, hiện tại vẫn vậy, nhưng không còn khói lửa và máu nữa.
Chiến hạm của Thẩm Lãng đến gần bến tàu, liền có ba chiếc chiến hạm nghênh đón.
Ngay khi cập bến, hắn nhìn thấy quân đội chỉnh tề của đế quốc Zollern III, dẫn đầu là công tước Russell, vị thứ hai là công tước Shiva.
Một tháng trước, công tước Russell suất lĩnh mười vạn đại quân quay về thành Shiva, dù cho đi đường biển, mười vạn đại quân cũng không thể về tới chỉ trong một tháng.
Công tước Russell dẫn theo một nhóm chiến hạm trở về trước, sau đó đi đế đô Zollern một chuyến, rồi quay lại thành Shiva, chủ trì cục diện. Bởi vì không lâu nữa, công chúa Helen va Solon sẽ quyết chiến, mà trận chiến này quyết định vận mệnh của đế quốc Zollern.
"Chào mừng ngài đến đây, Thẩm Lãng đại nhân tôn kính." Công tước Russell vươn tay chào.
Thẩm Lãng đưa tay ra nắm lấy, nói: "Rất vui khi gặp lại ngài."
Sau đó, hắn dự định đưa tay ra chào công tước Shiva, kết quả đối phương tiến lên ôm hắn, săc mặt có vẻ hơi kích động.
"Thẩm Lãng đại nhân tôn kính, ta không thể tham gia yến hội, nhưng gia tộc Shiva vĩnh viễn đứng bên cạnh công chúa Helen, dù mất tất cả đất đai và quân đội, gia tộc Shiva vẫn mãi là thần tử của công chúa điện hạ."
Công tước Shiva nói ra câu này ngay trước mặt công tước Russell, cho dù thành của mình đang bị chiếm lĩnh. "Ta thay chị cảm tạ sự trung thành của ngài." Thẩm Lãng nói: "Hai vị đại nhân, ta rất muốn làm khách, nhưng ta cần đến thành Queen trong thời gian ngắn nhất, hai vị thứ lỗi."
"Cung tiễn Thẩm Lãng đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong vật tư cho ngài."
Sau đó Thẩm Lãng dẫn theo một ngàn chiến binh Amazon tăng tốc tiến đến thành Queen.
Mấy tiếng sau, Thẩm Lãng đến thành Queen.
Hắn một lần nữa nhìn thấy tòa thành xa hoa lộng lẫy kia, bên ngoài vẫn bị đại quân bao vây, quân số lên đến ba mươi vạn, khoảng đất trống rộng lớn ngoài thành bị quân doanh và phòng tuyến lấp đầy.
Chi quân đội của Thẩm Lãng không bị ngăn cản, mấy trăm ngàn quân yên lặng nhường đường.
Nhưng không một quan quân, không một quý tộc tiến đến nghênh tiếp Thẩm Lãng, bởi vì đây là quân đội của quý tộc Phương Bắc.
Hắn tiến vào thành Queen, trong thành không còn tiếng vui cười, nhưng không hề ảm đạm và tuyệt vọng. Thành này không còn quá lãng mạn nữa, nhưng trong mắt mọi người vẫn có tinh thần.
Bởi vì bọn họ đều biết công chúa Helen đã trở về, chủ nhân từng rời bỏ bọn họ, cuối cùng nhận ra quyền lực và trách nhiệm của mình.
Thành chủ Hall đến đây nghênh tiếp Thẩm Lãng, tâm tình rất phức tạp, không ai trung thành với nữ hoàng Helen bằng ông, không một quý tộc nào trung thành với công chúa Helen hơn ông.
Công tước Hall đặt kỳ vọng vô vạn, khi công chúa Helen còn nhỏ, kết quả nàng lại chọn lưu lạc. Nổi đau buồn còn lớn hơn cái chết, công tước Hall cảm thấy mình chỉ là quản gia của Helen mà thôi, không có năng lực bảo vệ tòa thành vĩ đại này, khả năng rất lớn sẽ bị quý tộc Phương Bắc chiếm lấy.
Thời điểm Hall không biết nên làm sao cho đúng, nữ vương Medusa xuất hiện, đồng thời bảo vệ tòa thành.
Bảo vệ chứ không phải chiếm lĩnh.
Từ đó Hall sùng bái nữ vương Medusa, hoàn toàn xem nàng như một vị thần.
"Chúng ta gặp lại, Thẩm Lãng đại nhân tôn kính." Công tước Hall giang hai tay ra.
Thẩm Lãng tiến lên ôm ông, nói: "Hall đại nhân, thế giới này chính là như vậy. Mọi chuyện đều không như ý chúng †a, nhưng lúc nào cũng có chuyện vui."
"Đây là kết quả tốt nhất, mặc dù nó hơi tổn thương ta." Công tước Hall nói: "Ta biết! Ông trời không bao giờ quan tâm cảm xúc của chúng ta."
Thẩm Lãng nói: 'Phương Đông có một câu, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*"
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi tới vương cung.
Đi qua đường hầm thật dài, Thẩm Lãng tiến đến lăng mộ, nữ vương Medusa di rồi, bốn thủ vệ thần bí của nàng cũng không thấy đâu.
Thẩm Lãng nhìn cung điện trống rỗng, thầm thờ dài.
Dù hắn đã đoán được trước, nhưng khi xảy ra, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
Nhắm mắt lại, còn cảm nhận được sự tồn tại của Medusa, mùi hương mê người của nàng vẫn còn, thấm đậm tận xương tủy, dù nàng đã rời đi bao lâu.
Hoặc do hương thơm của nàng đã khắc sâu trong ký ức của Thẩm Lãng, chỉ cần nhớ tới hắn liền ngửi được. Hắn biết mọi chuyện sẽ như thế, chỉ là đáng tiếc không thể nói một câu tạm biệt.
Thẩm Lãng lập tức vung bỏ suy nghĩ này, không nói tạm biệt càng tốt hơn. Vì khi nói lời tạm biệt, hai người sẽ thật sự vĩnh biệt.
Rời khỏi lăng mộ, trở lại vương cung.
"Nữ vương bệ hạ đi từ khi nào?" Thẩm Lãng hỏi. "Khoảng mười ngày trước, đêm đó tất cả hài tử nghe được một bài hát, trở nên rất ngoan." Công tước Hall nói. Đêm đó là đêm tổ chức yến hội, các quý tộc phía Nam đều tới chúc mừng công chúa Helen trở về.
Số phận dường như đã định trước, phía Nam chỉ có một nữ chủ nhân, lúc công chúa Helen tuyên bố trở về, nữ vương Medusa liền rời đi.
Nữ vương Medusa chưa bao giờ muốn làm chủ nhân của nơi đây, nàng chỉ đóng vai trò của người bảo vệ mà thôi.
*Chú thích:
- Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão: Nếu trời có tình thì ắt cũng phải già đi (vì thương xót cuộc chia ly).