Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 498 - Chương 498: Không Biết Nói Gì, Vậy Thì X

Chương 498: Không biết nói gì, vậy thì x Chương 498: Không biết nói gì, vậy thì xChương 498: Không biết nói gì, vậy thì x

 

 

Thời gian thấm thoát trôi qua một ngày một điêm.

 

 

Cừu Yêu Nhi tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy bảo bối Yêu Yêu như tiểu thiên sứ, đang chăm chú nhìn mình, tay cầm bút nghiêm túc vẽ.

 

 

Cừu Yêu Nhi sững sờ.

 

 

Nàng nên làm gì bây giờ, tiếp tục giả bộ ngủ, hay nằm yên không nhúc nhích, để cho Yêu Yêu vẽ xong?

 

 

Nhưng làm vậy thì rất không được tự nhiên.

 

 

Yêu Yêu bước tới, nép vào trong lòng mẹ, đưa bức tranh cho Cừu Yêu Nhi, chỉ thấy trên giấy trắng có hai nữ nhân. Một người là Cừu Yêu Nhi, vẽ vô cùng giống, uy phong lam lãm.

 

 

Người khác là nữ vương Medusa, mặt mũi mơ hồ, nhưng lại bộc lộ sắc đẹp vừa mỹ lệ vừa thần bí lại ma huyễn. Yêu Yêu là một thiên tài, nàng còn nhỏ như vậy, khả năng hội họa đã vượt qua Thẩm Lãng, thậm chí Thẩm Lãng còn chưa từng thấy ai có năng khiếu hội họa ưu tú như thế.

 

 

Nàng vẽ hai mẫu thân.

 

 

Một người mẹ cho nàng thân thể, người còn lại thì cho nàng linh hồn và tinh thần của mình.

 

 

Nhìn bức tranh của con gái, Cừu Yêu Nhi trầm ngâm thật lâu, rồi nói: "Vẽ rất đẹp."

 

 

Tiểu bảo bối im lặng không nói, nàng nhìn con gái của mình, trong lúc nhất thời tìm không được lời nào để nói. Yêu Yêu đưa cho Cừu Yêu Nhi khối Rubik, để cho nàng hoàn thiện các mặt.

 

 

Cừu Yêu Nhi nếm thử, nhưng nàng thất bại nhiều lần, nàng rất muốn bỏ cuộc, khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết không tỳ vết của con gái, lại không đành lòng bỏ dở nữa chừng.

 

 

Lúc này Thẩm Lãng bưng thức ăn đi tới.

 

 

Cừu Yêu Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa khối Rubik cho Thẩm Lãng, nàng cầm miếng thịt lên ăn. Trong lúc Thẩm Lãng hoàn thành khối Rubik, Cừu Yêu Nhi ăn hết ba miếng thịt to, miếng thịt cuối cùng chỉ còn phân nửa, nàng chợt nhớ đến Yêu Yêu, tay cầm thịt đút cho tiểu bảo bối.

 

 

Yêu Yêu há miệng nhỏ nhắn, cắn một ít thật nhỏ, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập hạnh phúc.

 

 

"Ngươi ăn đi, con gái cần ăn đồ đặc biệt." Thẩm Lãng nói: "Bao bối, đến giờ ăn rồi." Yêu Yêu leo lên, ngồi trong lòng của Cừu Yêu Nhị, vui vẻ ăn đồ do cha đút cho.

 

 

Cừu Yêu Nhi kinh ngạc, sau đó cánh tay ôm chặt con gái, ngửi mùi hương đặc biệt của con, cảm nhận thân thể mềm mại của con, trong lòng Cừu Yêu Nhi dâng trào cảm xúc hạnh phúc.

 

 

Nhưng nàng không cách nào nói sự hành phúc của mình thành lời, thậm chí không thể dùng ánh mắt để biểu đạt. Thức ăn của Yêu Yêu rất đặc biệt, dùng mười mấy loại nấu thành, hầu như nhạt nhẽo vô vị, mỗi một bữa nàng đều phải ăn loại thức ăn này, không thể đổi.

 

 

Trước khi Medus rời đi, nàng để lại mấy năm cách nấu thức ăn cho Yêu Yêu, phải nghiêm khắc làm theo, không thể sai dù chỉ một chút.

 

 

Nhưng mà dù cho thức ăn không mùi vị, Yêu Yêu lại ăn một cách rất thích thú, nàng ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.

 

 

Thẩm Lãng phát hiện, kỳ thực tính cách của Yêu Yêu khá giống Cừu Yêu Nhị, cả hai đều ít nói.

 

 

Yêu Yêu còn thừa hưởng trí khôn và khí chất của Medusa, nhất là đôi mắt to như thể biết nói chuyện, hầu như biểu đạt ra hết mọi thứ.

 

 

Hắn thấy Yêu Yêu như một tinh linh.

 

 

Ăn xong bữa cơm.

 

 

Yêu Yêu ngoan ngoãn đi theo công chúa Dora ngắm biển.

 

 

Để lại Thẩm Lãng và Cừu Yêu Nhi ngồi trong nhà, Cừu Yêu Nhi tắm xong, nhìn mình trong gương.

 

 

Nàng thấy mình xinh đẹp hơn, tóc dài hơn.

 

 

Ăn mặc bó sát người, để lộ dáng người gợi cảm đến bạo liệt, đôi chân dài mang sát thương trí mạng.

 

 

Nàng lắc nhẹ máy tóc dài, tìm kiếm cảm giác của nữ vương Medusa, loại cảm giác tràn ngập ma mi rất nhanh sau đó nàng từ bỏ, phong cách kia không phải của nàng.

 

 

Nàng hơi do dự, nên cắt tóc ngắn lại không? Quay lại chính mình, nhưng nàng vẫn quyết định không hớt tóc, để vậy tốt vô cùng, dù để tóc hay không, nàng vẫn là nàng.

 

 

Sau đó hai người ngồi yên lặng không nói.

 

 

Người lạ quen thuộc nhất, rất phù hợp cho quan hệ giữa hai người. Một lúc lâu sau, Cừu Yêu Nhi mở miệng nói: "Ngươi viết Đấu Phá Thương Khung xong chưa?" Ách! Ngươi còn băn khoăn chuyện đó sao?

 

 

"Ừm, viết xong rồi, khi nào về Phương Đông ta sẽ đưa cho ngươi." Thẩm Lãng nói: 'Mặc dù do Kim Mộc Thông viết, nhưng nội dung còn tình cảm hơn ta."

 

 

"Được." Cừu Yêu Nhi nói.

 

 

Hai người không còn gì để nói.

 

 

Qua thêm hồi lâu, nàng mở miệng hỏi: "Khi nào chúng ta về?"

 

 

Thẩm Lãng nói: "Chờ Helen và Solon quyết đấu xong, chờ tình hình Phương Tây lắng xuống." Cừu Yêu Nhi muốn nói lại thôi, chỉ im lặng gật đầu.

 

 

Hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng.

 

 

Một lát sau, bàn tay của Thẩm Lãng bắt đầu trở nên không đứng đắng.

 

 

Cừu Yêu Nhi hô hấp dần dần nặng nề.

 

 

Thẩm Lãng hôi nhẹ lên đôi môi của nàng.

 

 

Sau đó nàng chợt quay người lại, đẩy Thẩm Lãng té xuống đất.

 

 

Bầu không khí trở nên rất lúng túng, không biết nói gì, vậy thì x.

 

 

Cừu Yêu Nhi và Thẩm Lãng nằm trên giường, một lần nữa rơi vào im lặng.

 

 

Kỳ thực trong lòng của nàng, có rất nhiều lời muốn nói, tỷ như liên quan đến sứ mệnh nhân sinh. Mấy năm qua, nàng trải qua quá nhiều, nhưng ý nghĩa của cuộc sống, càng trở nên mơ hồ. Chuyện không hiểu thì không cần nghĩ, nàng cũng không muốn hỏi.

 

 

Còn Thẩm Lãng thì đang đấm chìm trong dư vị.

 

 

Cừu Yêu Nhi quả nhiên đặc biệt. Vì vậy Thẩm Lãng hỏi: "Lần nữa không?"

 

 

Cừu Yêu Nhi kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: "Được."

 

 

Lại qua thời gian rất lâu.

 

 

Thẩm Lãng mệt mỏi tiều tụy, nằm nghỉ cả canh giờ.

 

 

"Chúng ta về thành Queen trước." Thẩm Lãng nói.

 

 

"Được!"

 

 

Cừu Yêu Nhi đứng dậy, bước vào trong thùng tắm rửa.

 

 

Hơn một canh giờ sau, Thẩm Lãng dẫn theo Cừu Yêu Nhi và tiểu bảo bối Yêu Yêu quay về thành Queen.

 

 

Cừu Yêu Nhi vẫn là Cừu Yêu Nhi, không quản xảy ra chuyện gì, tính cách của nàng sẽ không bao giờ thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment