Bởi vì hội An Nguyên chống đỡ không nổi, nuôi 15 vạn quân, mỗi ngày tiêu tốn tiền tài và vật tư không lồ, đổi lại không có bất kỳ lợi ích gì, dù cho hội Ẩn Nguyên nhiều tiền hơn nữa cũng ăn không tiêu.
Muốn giải tán 15 vạn hải quân cần kết thúc chuyện này, muốn kết thúc chuyện này, không thể không chém đầu Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung cùng mấy đầu lĩnh đi theo Thẩm Lãng.
Sau đó giết sạch mấy vạn người có quan hệ với Thẩm Lãng.
Cuối cùng triệt để xóa tên Thẩm Lãng khỏi sách sử, phảng phất như người này chưa từng sinh ra trên đời.
Vì sao Ninh Dực muốn Ninh Chính khuất phục, chỉ vì một lý do, sau khi Ninh Dực bị vua Căng bắt làm tù binh, gã vọi vàng đầu hàng, ý chí yếu đuối.
Mà Ninh Chính biểu hiện dũng cảm, làm cho gã nhớ tới chuyện bản thân tham sống sợ chết.
"Còn không khuất phục? Không sao, không sao..." Ninh Dực cười lạnh nói: "Các ngươi kiên trì không có ý nghĩa, các ngươi dũng cảm cũng không có ý nghĩa, chuyện này sắp kết thúc rồi, các ngươi đều phải chết!"
Tiếp đó, Ninh Dực nói: "Đừng nói ca ca không chiếu cố ngươi, ta mang cơm đến cho ngươi, món ăn cực ngon." Vừa dứt lời, gã mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong còn có một cái nắp được làm bằng tre, có thể nhìn thấy rất nhiều rắn qua lỗ nắp tre, mỗi một con đều to bằng ngón tay cái.
"Thịt rắn rất thơm." Ninh Dực cười gan nói: "Tự ngươi ăn, hay để ta giúp ngươi?"
Một màn kế tiếp làm cho Ninh Dực kinh ngạc ngây người, Ninh Chính im lặng mở nắp tre ra, đưa tay bắt lấy. "Phốc xuy~."
Tức thì mười mấy con rắn cắn lên tay Ninh Dực, nhưng gã vẫn không phản ứng, bắt lấy một con nhét vào trong miệng, dùng răng cắn đứt con rắn, nhấm nháp nuốt xuống, trong miệng đầy máu tươi.
Ninh Dực rợn cả tóc gáy, muốn nôn mửa.
"Tên điên!"
Ninh Chính dĩ nhiên không bị điên, chỉ là sở hữu tâm tính dũng cảm.
Vũ An bá Phó Sứ Xu Mật Viện nước Việt, thống soái Thủy Sư Yến Nan Phi.
Ông đang thoải mái ngồi uống trà. Gần đây có rất nhiều tin tức tốt, ông đã có năm đứa con trai, ngắn ngủi không đến năm năm, có thể nói là chiến quả to lớn.
Ông vừa mới tiễn Chúc Văn Hoa, hai người đàm luận rất vui vẻ.
Chúc Văn Hoa rất hèn mọn, trả giá to lớn, đổi lấy một phần mậu dịch rất nhỏ trong thành Nộ Triều.
Người nào nắm giữ thành Nộ Triều, thì nắm giữ toàn bộ quyền mua bán ở phía đông Việt quốc.
Nhất là sau khi thành Nam Châu bị Phù Đồ sơn độc chiếm, mười mấy quốc gia ở vùng biển phía đông nam, không thể không đi tới thành Nộ Triều tiến hành mậu dịch, nơi đây chân chính trở thành vùng biển vàng.
Sở dĩ Yến Nan Phi đáp ứng Chúc Văn Hoa, vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất vì sau lưng Chúc Văn Hoa có Đường Duẫn, sau lưng Đường Duẫn thì có Chúc Nhung. Bây giờ gia tộc Chúc thị không thể dùng câu như mặt trời ban trưa để hình dung, mà là một tay che trời.
Thứ hai là vì Trác Chiêu Nhan quá tham lam, ỷ mình có chút ít quan hệ với công chúa Ninh Hàn, khẩu vị càng ngày càng lớn, chiếm lấy số định mức mậu dịch càng lúc càng nhiều.
Chúc Văn Hoa nhảy vào, vừa lúc áp chế Trác Chiêu Nhan.
Ông muốn để cho tất cả mọi người đều biết, Yến Nan Phi ta mới là người chí cao vô thượng ở thành Nộ Triều. Chỉ bằng thành Nộ Triều nằm trong tay, chỉ bằng chỉ hạm đội 15 vạn quân.
"Đại soái, đến giờ ngủ rồi." Một tiểu thiếp dịu dàng nói, liều mạng dùng ánh mắt để câu dẫn.
"Ngươi ngủ trước đi." Yến Nan Phi nói, lẳng lặng uống trà, ngồi chờ.
Ông đang chờ cái gì?
Nói đúng hơn Yến Nan Phi không chờ cái gì cả.
Hai năm qua, ngày nào ông cũng ngồi ở đây chờ hai tiếng đồng hồ.
Thẩm lãng đã phát minh ra đồng hồ, để cho hội Thiên Đạo bán, hiện tại là vật tuyệt đối xa xỉ, còn đắt tiền hơn cả gương.
"Đại soái yên tâm, Thẩm Lãng đã chết, ngài không cần đợi." Tiểu thiếp dịu dàng nói: "Nhân gia muốn đại soái ngủ cùng."
"Cút!" Yến Nan Phi thản nhiên mắng. Thanh âm không lớn lắm, lại làm cho người nghe lạnh thấu xương, tiểu thiếp bi hu dọa, đôi chân run ray chạy trốn.
Yến Nan Phi không như những người khác, ông chưa bao giờ xem thường Thẩm Lãng, hắn sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhất định không thể phớt lờ, khả năng lớn hắn sẽ đánh trở lại.
Mọi người đều biết quan điểm của Yến Nan Phi đại nhân, biết ông cảm thấy Thẩm Lãng có thể sẽ trở về.
Yến Nan Phi thật tin Thẩm Lãng sẽ trở lại sao?
Không! Ông không tin.
Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích quá nhiều, làm cho ông rung động sâu sắc, nhất là lợi dụng thiên nhiên để diệt gia tộc Tiết thị, nhưng bất kỳ ai tiến vào Tam Giác Quỷ đều sẽ chết, Thẩm Lãng cũng không ngoại lệ.
Yến Nan Phi không thể không tỏ thái độ như vậy, bởi vì chuyện này liên quan đến lợi ích lớn nhất của ông.
Nếu coi Thẩm Lãng chết, 15 vạn hải quân sẽ phải giải tán, Yến Nan Phi sao cam lòng?
Cho nên ông nhất định phải luôn miệng nói, Thẩm Lãng sẽ trở về, hải quân không thể giải tán.
Kỳ thực trong mắt ông, Thẩm Lãng đã sớm chết, thậm chí không còn xác.
"Keng, keng, keng..."
Tiếng đồng hồ vang lên, thời gian đến, rốt cuộc ông có thể đi ngủ rồi.
Thẩm Lãng phát minh ra cái đồng hồ này, thật sự ghê gớm, thời gian chuẩn không nói, còn có tiếng báo giờ. Thật là một người kỳ hoa, cứ chết như vậy khá đáng tiếc.
Hắn nên tạo ra nhiều thứ hơn, sau đó giao nộp cho mình, rồi mới nên bị mình thiên đao vạn quả mà chết.