Trận chiến này, từ đầu tới giờ, nhân số nhiều hay ít, không thể quyết định thắng bại, hiện tại càng là như vậy. Thời điểm một vạn Thiết Huyết quân chết trận, trùng tiễn phát nổ một cách khó hiểu, Yến Nan Phi cũng biết đại thế đã mất.
Lúc trước ông đã nói, thành Nộ Triều thất thủ, ông sẽ tự sát. Khi thành Nộ Triều bị hỏa công, vô số người cũng khuyên ông chạy trốn tới đảo Lôi Châu, nhưng Yến Nan Phi kiên quyết không đồng ý, kiên trì tử thủ pháo đài. Cho nên khi pháo đài lớn bị phá cửa, Yến Nan Phi chạy, dẫn theo 30 cường giả cấp tông sư, mấy trăm cao thủ chạy từ cửa sau.
Tự sát? Đùa cái gì?
Người chết sẽ không có thứ gì, sống mới có vô hạn khả năng!
Ông biết, nếu dùng 30 cường giả cấp tông sư đúng cách, bọn họ sẽ trở thành dao găm, sắc bén kinh người, không gì cản nổi. Một khi bị đội quân của Thẩm Lãng bao vây, nhiều cường giả hơn nữa, cũng bị mài cho đến chết.
Chỉ cần rời khỏi thành Nộ Triều, chạy tới đảo Lôi Châu, liền an toàn, tiếp đó sẽ vượt biển, len lén lẻn vào đảo Thiên Phong, nơi đó có hạm đội của Cừu Hào.
Ten Cừu Hào này mạng rất lớn, cứ như con gián, gã từng là con nuôi của vua hải tặc Cừu Thiên Nguy.
Năm đó Thẩm Lãng và Trương Xung đại chiến, Cừu Hào chẳng những còn sống, hơn nữa chiếm lấy đảo Thiên Phong, cho tới bây giờ gã vẫn là chủ hòn đảo Thiên Phong.
Gã từng làm quan cho Việt quốc, tưng làm quan cho Ngô quốc, hiện tại trở thành thống lĩnh thủy sư cho Việt quốc, nắm giữ một vạn thủy sư, phối hợp Yến Nan Phi.
Bất quá, một vạn thủy sư của Cừu Hào cơ hồ không có nhiệm vụ chiến đấu, tác dụng duy nhất chính là bảo vệ đảo Thiên Phong, bởi vì trên đảo có mấy cái xưởng đóng tàu cỡ lớn.
Trong quần đảo, hòn đảo lớn nhất là đảo Lôi Châu, hòn đảo lớn thứ hai là đảo Thiên Phong.
Mà đảo Thiên Phong cũng từng là căn cứ đóng thuyền của Cừu Thiên Nguy, sau khi gia tộc họ Kim chiếm được thành Nộ Triều, cũng xây dựng xưởng đóng tàu, để hội Thiên Đạo chế tạo ra con thuyền to lớn chưa từng có. Nhưng bây giờ, xưởng đóng tàu đó đã cháy thành tro, bởi đội quân không kích của Thẩm Lãng.
Không có cách nào, nó ở gần thành Nộ Triều, lửa lan tới, không khống chế được.
Coi như xưởng đóng tàu vẫn còn, quy mô cũng nhỏ hơn xưởng đóng tàu trên đảo Thiên Phong rất nhiều. Thẩm Lãng mất tích ở Tam Giác Quỷ về sau, vì giám thị phòng ngừa vùng biển phía đông, cần số lượng lớn thuyền, cho nên Nhạc vương đứng ra, hội Ẩn Nguyên bỏ vốn, trắng trợn xây dựng thêm xưởng đóng tàu.
Bây giờ xưởng đóng tàu trên hòn đảo Thiên Phong, nhiều hơn trước gấp ba.
Đương nhiên, dù cho Yến Nan Phi chạy trốn tới đảo Thiên Phong, cũng không có dự định tiếp tục đánh với Thẩm Lãng, mục đích chủ yếu là mượn dùng hạm đội của Cừu Hào, bỏ trốn.
Về chuyện chạy trốn tới đâu? Sau này làm cái gì? Tạm thời chưa biết, đi một bước xem một bước.
Bất kể thế nào, Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn sẽ không tha Thẩm Lãng, Yến Nan Phi còn cơ hội vùng lên. Một đường chạy hết tốc lực, điên cuồng thi triển khinh công.
Trong thời gian ngắn ngủi, ông đã rời khỏi thành Nộ Triều, đi vào rừng rậm trên đảo Lôi châu, cách thành Nộ Triều mấy chục dặm, qua khu rừng này, chính là cánh đồng lớn.
Ở thành Nộ Triều, rừng là tài nguyên quý báu không gì sánh được, bởi vì cần đại thụ để đóng thuyền.
Cánh đồng rất lớn, mắt nhìn không thấy bến bờ, còn có nhà cửa ở bên trên dốc núi, tạo thành thôn trấn.
Trước đây các nông dân không có gì, đều đến đảo Lôi Châu vì khao khát cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trung nông ở Việt quốc có tỉ lệ tương đối cao, nhưng không quá một nửa, số nông dân còn lại là tá điền làm ruộng cho địa chủ, dù ở thế giới nào, việc thôn tính đất đai vẫn tồn tại.
Ngay cả trung nông cũng gặp khó khăn, bề ngoài nhìn như đóng thuế cho quan phủ không cao, khoảng 20% thu hoạch, nhưng vẫn còn các loại thuế linh tinh khác, một năm thu hoạch, còn dư một nửa đã ghê gớm lắm rồi. Sau khi đến đảo Lôi Châu, gia tộc họ Kim cung cấp cho nông cụ, nhà cửa, trâu và cày, hàng năm thu hoạch chỉ cần đóng lên hai thành, số còn lại của các nông dân, cuộc sống tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng sau khi gia tộc họ Kim rời đi, nông dân lại mất tất cả, đều bị chủ mới cướp sạch.
Ngay cả nhà của bọn họ, biến thành tài sản của thành chủ, người dân phải bỏ tiền ra mua.
Không có tiền? Vậy thiếu nợ, lao động để trả nợ, một khi thiếu nợ, thì càng ngày càng nhiều, cuộc sống không bằng heo chó.
Không phải một mình Yến Nan Phi bóc lột bọn họ, còn có vô số quyền quý tới đảo Lôi Châu chiếm lấy tất cả, Yến Nan Phi cũng muốn độc chiếm, nhưng không được. Nhìn cánh đồng lớn, Yến Nan Phi giảm tốc độ, thật không cam lòng.
Cánh đồng lớn như thế, lại thuộc về Thẩm Lãng sao?
Cây lúa còn chưa chính, nhưng đã rũ xuống, cánh đồng màu vàng nhìn không thấy bến bờ.
Yến Nan Phi có một xúc động, muốn thiêu hủy toàn bộ, không để lại cho Thẩm Lãng một hạt gạo nào.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đám nông dân tu tập trên sườn núi, lắng lặng nhìn chằm chằm mình, ánh mắt tràn ngập cừu hận.
Dân đen các ngươi nhìn cái gì? Các ngươi tưởng rằng Thẩm Lãng trở về, mình sẽ được cứu sao? Các ngươi cho rằng hắn sẽ mãi mãi ở lại thành Nộ Triều sao?
Việt quốc, Đại Viêm, Thiên Nhai Hải các, Phù Đồ sơn sẽ tha cho hắn sao?
Yến Nan Phi nắm chặt thanh kiếm, muốn giết chết đám dân đen này, không phải vì xả giận, mà là không muốn để lại cho Thẩm Lãng bất kỳ con dân nào, làm ruộng cho hắn.
Nhưng ông biết, mình không đủ thời gian, nhất định phải chạy trốn.
"Đi
Yến Nan Phi hạ lệnh, dẫn theo mấy trăm người chạy về phía bắc, sau khi thoát khỏi đảo Lôi Châu, sẽ tìm cơ hội đông sơn tái khởi.
Nhưng mà...
Một giây kế tiếp, ông nhìn thấy cuối đường có một người, chính là kiếm vương, Lý Thiên Thu.
Còn có Khâu thị thê tử của Lý Thiên Thu, người thứ ba là Đại Ngốc, người thứ tư là Tuyết Ẩn.
Người thứ năm là Ban Nhược tông sư, người thứ sáu là người đánh lộn chưa từng thắng nổi, Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường, người thứ bảy là tông sư Chung Sở Khách.
Ánh mắt của Yến Nan Phi co rụt lại, Thẩm Lãng vậy mà phái người ở đây chờ mình?
Bất quá không sao, đối phương chỉ có bảy cường giả tông sư mà thôi.
Bên cạnh mình có 30 tông sư, còn có mấy trăm cao thủ.
Yến Nan Phi rút kiếm ra, 30 tông sư rút kiếm ra, mấy trăm cao thủ cũng rút kiếm ra.
Mà ngay lúc này, lại có vài thân ảnh xuất hiện sau lưng bọn họ, chính là Cừu Yêu Nhi, công chúa Dora, Hela, tướng quan Lan Phong, van van.…
Toàn bộ đến đủ?
Đây chính là đội hình võ đạo mạnh nhất của Thẩm Lãng sao? Nhưng chỉ có mười mấy người, không phải là đối thủ của ta. Chỉ cần không bị thiên quân vạn mã bao vậy, Yến Nan Phi không sợ hãi chút nào. Võ đạo quyết đấu, mấy trăm đánh mười mấy người, Yến Nan Phi tự tin sẽ thắng!
"Giết chúng." Yến Nan Phi hạ lệnh.
"Vâng!" 30 tông sư quát lên: "Giết!"
Yến Nan Phi cũng rống to, cầm kiếm xông tới đám người Lý Thiên Thu.
Tối đa 15 phút sẽ giải quyết hết.
Nhưng mà một giây kế tiếp, Yến Nan Phi cảm thấy bất an, ngay cả động vật cũng sợ hãi. “Âm, ầm, ầm, ầm...
Mặt đất dưới chân mấy trăm cao thủ, bỗng nhiên bạo tạc.
Tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Trong vòng mấy trăm mét nổ tung, bởi vì hơn một vạn cân thuốc nổ chôn xuống lòng đất.