"Là thiến nhân." Thẩm Lãng nói: "Người đâu, giúp ta đè Chúc công tử lại."
Hai võ sĩ tiến lên, đè Chúc Văn Hoa xuống, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
"Kiên nhẫn chút, rất nhanh sẽ qua, tay nghề của ta tinh xảo rất nhiều rồi.' Thẩm Lãng an ủi.
Sau đó hắn vung con dao cong lên, thế giới này nhiều thêm một thái giám.
"Ahl!!" Chúc Văn Hoa gào thét thảm thiết, toàn thân co giật.
Thẩm Lãng nói: "Chúc huynh, ngươi bị ta thiến, hiện tại muốn nói cái gì nhất?"
Chúc Văn Hoa đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, đau đến khuôn mặt vặn vẹo.
"Ngươi... Khi nào ngươi ra Phong Nguyệt Vô Biên quyển hai? Ta... Ahhl!" Chúc Văn Hoa run rẩy nói.
Thẩm Lãng nói: "Người đâu, cầm máu cho Chúc cô nương."
An Tại Thế tiến lên, thành thạo cầm máu cho Chúc Văn Hoa, đồng thời khâu vết thương lại.
"Chúc Văn Hoal Ân oán của chúng ta tới đây kết thúc, sau này muốn làm chuyện gì, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ." Thẩm Lãng nói: "Ta cần ngươi đi kinh thành, truyền cho ta một câu."
Chúc Văn Hoa hỏi: "Truyền lời cho ai?"
Thẩm Lãng nói: "Chúc muội quả nhiên thông minh, ngươi truyền lời cho hai người, một là Chúc Hoằng Chủ, hai là Ninh Thiệu."
Chúc Văn Hoa nói: "Được."
Thẩm Lãng nói: "Thứ nhất! Lập tức thả Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính, Biện phi, Ninh Cương, Ninh Khải, toàn tộc Biện Tiêu, toàn tộc Trương Xung, tất cả những người bị bắt vì ta."
"Thứ hai, giao Ninh Dực ra, ta muốn thiên đao vạn quả gã."
"Thứ ba... Chúc Ninh và Ninh Kỳ thành hôn chưa?”
Chúc Văn Hoa lắc đầu nói: "Không có, hôn ước của hai người đã hủy."
Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi: "Bây giờ Ninh Kỳ nịnh bợ không nổi Chúc Ninh rồi?"
Chúc Văn Hoa nói: 'Không sai."
Thẩm Lãng nói: "Thứ ba, yêu cầu Chúc Hoằng Chủ giao Chúc Ninh ra, ga cho Kim Mộc Thông làm thiếp." "Nếu Ninh Thiệu không đáp ứng, ta sẽ lập tức phái binh đánh kinh thành, chém tận giết tuyệt gia tộc họ Chúc, ngũ mã phanh thây Ninh Thiệu."
Chúc Văn Hoa nói: "Còn gì không?”
"Hết rồi, chỉ ba câu đó." Thẩm Lãng nói.
Chúc Văn Hoa nói: "Được."
Ngày hôm sau.
Chúc Văn Hoa trọng thương chưa lành, ngồi xe ngựa rời khỏi thành Huyền Vũ, lên đường đi kinh thành, vì chuyển lời, Thẩm Lãng đã tiêm cho Chúc Văn Hoa một mũi Pênixilin, để tránh bị nhiễm trùng chết nửa đường.
Mà lúc này, tin tức Thẩm Lãng trở về không đè ép được nữa, trong nháy mắt truyên khắp Việt quốc.
Đường Duan bỏ thành chạy trốn, dẫn gia tộc chạy tới kinh thành.
Ngay sau đó là Chúc Nhung, ông trực tiếp từ bỏ thành Thiên Nam, lên đường trở về kinh thành.
Toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, thậm chí hành tỉnh Thiên Bắc, vô số quan viên tướng lĩnh dồn dập chạy trốn, hết thảy đội quân rút lui về kinh thành.
Lấy phủ Huyền Vũ làm trung tâm, trong bán kính ngàn dặm, không còn một quan viên, một binh sĩ nào.
Thẩm Lãng không đủ quân, cho nên không thể phái binh chiếm giữ, nếu không thì hiện tại đã nắm giữ toàn bộ hành tỉnh.
Chẳng qua hành tỉnh Thiên Nam, hành tỉnh Thiên Bắc, bầu không khí rất quái dị.
Quan viên và đội quân bỏ chạy về sau, trật tự trong nghìn dặm vẫn như cũ, dân chúng đóng chặt cửa, các tòa thành như biết thành đất chết, không ai dám xuất hiện hô Thẩm Lãng muôn năm, chớ noi chỉ ủng hộ hắn.
Trong thành Huyền Vũ, cũng không có quan viên, không có quân đội, Thẩm Lãng không phái quân chiếm thành, mà các nhân vật có danh tiếng trong thành Huyền Vũ, không ai tới tìm Thẩm Lãng.
Không chỉ bọn họ không tới, ngay cả bách tính cũng không tới.
Mọi người chấn kinh, coi như chưa từng xảy ra cái gì, như một con đà điểu vùi đầu xuống đất run lẩy bẩy.
Thẩm Lãng biết rõ, bởi vì Đại Viêm thật sự quá mạnh, không ai coi trọng hắn, cảm thấy hắn không thể nào thắng, nếu chạy tới ủng hộ hắn, ngày sau sẽ chết không có chỗ chôn.
Kỳ thực vô số người đều ủng hộ Khương Ly, ủng hộ Thẩm Lãng, bởi vì hai năm trước, thời điểm hắn chạy ra biển, hắn đã bảo vệ mọi người, tạo ra kỳ tích không ai bị giết.
Thế nhưng sau đó, Đại Viêm và Ninh Thiệu thanh toán quá kinh khủng, những người ủng hộ Thẩm Lãng, không quản là thân phận gì, toàn bộ bị bắt, liên lụy cả nhà, mấy vạn người bị bắt, bị giết hơn một vạn.
Có thể nói, dám can đảm ủng hộ Thẩm Lãng, đều được vua Căng dẫn đi tộc Sa Man, hoặc bị Ninh Thiệu giết. Những người còn lại, không ai dám lên tiếng.
Thẩm Lãng không trách bọn họ, thậm chí hạ lệnh cho quân đội, không được đi quấy ray bách tính, không được mua lương thực, chiêu mộ binh lính.
Vương cung Việt quốc, bên trong thư phòng, một đám người ngồi tụ hợp.
Ninh Thiệu, Chúc Hoằng Chủ, Chúc Nhung, Ninh Dực, trưởng công chúa Ninh La, Thái Hậu Chúc thị, quốc công Ninh Kỳ, vân vân...
Chúc Văn Hoa bị thiến, đang quỳ trước đám người, không dám nhúc nhích.
"Ngươi xác định, thành Nộ Triều rơi vào trong tay hắn?" Ninh Dực hỏi.
Chúc Văn Hoa nói: "Vâng, Yến Nam Phi bị lăng trì, gia tộc họ Trác đã bị diệt."
Ninh Dực hỏi: "Thẩm Lãng có bao nhiêu quân?"
Chúc Văn Hoa nói: "Tổng cộng không cao hơn 5 vạn, bộ binh hẳn là một vạn."
Đám người nghe vậy, ánh mắt co quắp, quả nhiên ít, còn trình diễn vương giả trở về, hắn bị điên rồi.
Ninh Dực nói: "Hắn có lời gì nói với chúng ta không?"