Bên trong vương cung.
Chúc Hoằng Chủ nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lão thần muốn ngăn cản xử quyết, cánh tay của Ninh Chính, cũng không thể chém, dù sao cũng là thân đệ đệ của ngài, làm vậy có thể biểu thị nhân từ."
Ninh Thiệu kinh ngạc, không dám tin nhìn Chúc Hoằng Chủ, ngươi có ý gì?
Không phải ngươi đồng ý rồi sao? Còn rất tán thưởng chuyện này, cảm thấy ta đầy đủ cường ngạnh, bây giờ sao lại thay đổi quyết định?
"Tướng gia, vì sao?" Ninh Thiệu hỏi.
Chúc Hoằng Chủ khom người nói: "Lão thần là vì bệ hạ, Ninh Chính có tội, chờ chúng ta tiêu diệt Thẩm Lãng, có thể xử phạt mức cao nhất, không cần chém tay cho phiền phức."
"Còn có một vạn người, sau khi giết Thẩm Lãng, giết bọn họ càng danh chính ngôn thuận hơn."
Ninh Thiệu nhìn Chúc Hoằng Chủ một lúc lâu, nghĩ mãi không ra, thời khắc mấu chốt Chúc Hoằng Chủ lại đổi ý. "Tướng gia, Thẩm Lãng uy hiếp ngài sao?"
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói: "Không có."
Tiếp đó, Chúc Hoàng Chủ quỳ xuống dập đầu: "Xin bệ hạ khai ân."
Ninh Thiệu nhìn Chúc Hoằng Chủ run rẩy quỳ trên mặt sàn, ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng lộ ra cười nhạt. Tiếp đó gã tiến lên, nâng Chúc Hoằng Chủ dậy, nói: "Tướng gia là trưởng bối của ta, ngài nói ta sẽ nghe."
Ninh Thiệu hạ chỉ: "Người đâu, truyền chỉ cho pháp trường, dừng xử quyết, không giết!"
Trên quảng trường.
Chúc Nhung đang giằng co với công chúa Ninh La, muốn ngăn cản hành hình, nhưng Ninh La khăng khăng không đồng ý, không có vương chỉ thì không thể dừng.
"Chúc Nhung đại nhân, nếu ta nhớ không lầm, Việt quốc là của họ Ninh, chứ không phải của họ Chúc nha." Chúc Nhung khom người bái hạ nói: "Công chúa nói không sai, không phải ta muốn ngăn cản hành hình, mà là xin hai vị đợi ý chỉ của bệ hạ."
"Được, chúng ta chờ." Ninh La cười lạnh nói. Từ khi bị hủy dung, nàng luôn đeo chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ để lộ hai con mắt, có vẻ càng lãnh khốc vô tình.
Về phần Ninh Kỳ, từng là tam hoàng tử, bây giờ trở thành Kỳ quốc công, im lặng không nói một lời.
Gã đã từng hào quang vạn trượng, nhất là trong trận chiến Sở Việt, gã biểu hiện trí tuệ kinh diễm, làm cho người ta kinh thán không thôi, thậm chí được gọi là hậu nhân xuất sắt nhất trong hoàng tộc.
Sau khi gia tộc họ Tiết bị diệt, Ninh Kỳ dường như hoàn toàn lạc lõng giữa mọi người.
Ninh Thiệu lên ngôi, Ninh Kỳ biểu thị thuần phục như cũ, thậm chí suất lĩnh đại quân đi tiêu diệt nước Nam Au, kết quả đánh mấy tháng trời, chiến cuộc không có chuyển biến gì.
Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh một vạn Huyết Hồn quân tới, diệt tộc Sa Man nhanh gọn lẹ, đánh bại vua Căng, cộng thêm bình dân tộc Sa Man, tàn sát gần trăm vạn người, đốt cháy khu rừng mấy ngàn dặm.
Sau đó về kinh thành, vị Kỳ quốc công này cũng không có biểu hiện xuất sắc gì, trong hai năm qua, hoàn toàn không có tiếng nói của gã.
Một vạn tù phạm quỳ xuống theo hàng, không phát ra tiếng nào, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Đám người kia, phần lớn từng đi theo Ninh Chính, số còn lại gián tiếp liên quan tới Thẩm Lãng.
Lúc trước bọn họ còn hô to oan uổng, nhưng bị giam hai năm, hầu như đều chết lặng.
Trong đó có cả tộc Liễu Vô Nham, ông vậy mà đứng đầu trong danh sách bị chém đầu.
Liễu Vô Nham có hai tội danh.
Thứ nhất, nhìn thấy Thẩm Lãng, ông lui qua ven đường, đồng thời cúi đầu thật sâu lễ bái.
Thứ hai, sau khi Thẩm Lãng chạy ra biển, Liễu Vô Nham từ quan, bị phán định có tâm oán hận, là một người trung thành với Khương Ly.
Hạt cát dần dần chảy xuống, chẳng mấy chốc sẽ đến canh ba, mà tên hoạn quan được Ninh Thiệu phái đi truyền chỉ, lại tiến bước không nhanh không chậm, thậm chí không chút hoang mang.
Hạt cát cuối cùng rơi xuống, canh ba tới.
"Đã đến giờ." Công chúa Ninh La nói: "Kỳ quốc công, khai trảm đi."
Ninh Kỳ run lên, nói: 'Chúc đại nhân nói sẽ có ý chỉ, sao lại không chờ?”
Ninh La lạnh giọng nói: "Ninh Kỳ, ngươi muốn tạo phản sao? Dám thương sót cho đám dư nghiệt này?" Chúc Nhung lớn tiếng nói: "Công chúa điện hạ, chờ thêm chút nữa, ý chỉ đang tới!"
Ninh La lạnh lùng nói: "Vậy ngươi ở đó chời"
Nàng trực tiếp làm thay, cầm lệnh bài lên, ném xuống đất, lớn tiếng nói: "Trảm!"
"Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt..."
Nhóm đao phủ đầu tiên giơ tay chém xuống, máu bắn khắp nơi, 300 cái đầu bị chém rụng.
Dân chúng vây xem che mắt, máu nhuộm quảng trường.
Da mặt Ninh Kỳ giật giật, đứng nhìn 300 cái đầu lăn trên đất.
Ánh mắt của Ninh La đầy cuồng nhiệt, kích thích đến run run, giết nhiều người như vậy, thật sảng khoái.
Chỉ có giết người, mới làm diệu cừu hận và phan nộ trong lòng nàng.
Trận chiến nước Nam ẩu thất bại, nàng trở thành tù binh của vua Căng, lúc đó nàng cũng không hận, bởi vì sau khi cưới vua Căng, nàng thay đổi, vua Căng có một sức hút đặc biệt.
Tuy ngoài miệng nàng không nói gì, nhưng trong lòng có ôm huyễn tưởng, quan hệ giữa vua Căng và Việt quốc chuyển biễn cũng nhanh, từ địch nhân biến thành minh hữu, phu thê gương vỡ lại lành cũng có khả năng. Nhưng hoàng hậu muốn độc chiếm vua Căng, trực tiếp hủy dung của nàng, còn không bị vua Căng trừng phạt.