Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 563 - Chương 563: Thẩm Lãng Tức Giận

Chương 563: Thẩm Lãng tức giận Chương 563: Thẩm Lãng tức giậnChương 563: Thẩm Lãng tức giận

 

 

Chúc Hoằng Chủ bí mật triệu kiến tên gián điệp Hắc Kính Ti, gặp mặt một lần nữa.

 

 

"Thật đáng tiếc, chúng ta đã toàn lực ngăn cản, nhưng vẫn bị giết năm trăm người." Chúc Hoằng Chủ nói: "Nhờ tráng sĩ nói rõ cho Thẩm Lãng biết, Chúc Nhung tới pháp trường rất sớm, lại không thể ngăn cản Ninh La." "Thái giám đến muộn nửa khắc, dẫn tới cái chết của năm trăm người."

 

 

Tên gián điệp hỏi lại: "Thái giám truyền chỉ đến muộn nửa khắc?"

 

 

Chúc Nhung nói: "Đúng vậy! Tên thái giám đó còn ung dung, không nhanh không chậm."

 

 

Gián điệp trầm mặc, lạnh lùng nói: "Ta đã hiểu, bọn họ muốn khiêu khích bệ hạ của chúng ta."

 

 

Chúc Hoằng Chủ nói: "Lần giao dịch này, bên ta đã biểu hiện ra đầy đủ thành ý. Nhờ tráng sĩ chuyển lời giúp." Tên gián điệp chậm rãi nói: "Chúc Hoằng Chủ đại nhân, ngài không có thứ gì giao cho ta sao?”

 

 

Lời này vừa ra, Chúc Hoằng Chủ và Chúc Nhung sáng mắt lên, kinh ngạc không thôi.

 

 

Người này chỉ là một gián điệp nằm vùng trong kinh thành, ánh mắt lại sắc bén như thế, là một nhân tài sao? Chúc Hoằng Chủ trầm mặc cùng do dự.

 

 

Tên gián điệp nói: "Ta theo bệ hạ được mấy năm, khá hiểu tính cách của ngày ấy. Năm trăm người kia không có quan hệ gì với bệ hạ, nhưng đó rõ ràng là khiêu khích bệ hạ, ngài nhất định sẽ trả thù gấp mười gấp trăm lần." "Ta cảm thấy Chúc đại nhân, nên cho bệ hạ cái gì đó, không thì bệ hạ nhà ta sẽ giận chó đánh mèo."

 

 

Chúc Hoằng Chủ không do dự nữa, cầm bút lên, vẽ một vòng tròn bên trên địa đồ.

 

 

Tiếp đó ông lập tức đốt bỏ địa đồ.

 

 

Tên gián điệp ghi nhớ vị trí mà Chúc Hoằng Chủ đánh dấu, khom người nói.

 

 

"Ta sẽ hồi bẩm bệ hạ, không lâu nữa bệ hạ sẽ đánh kinh thành, trước ngày đó, Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính, Trương Xung, Biện Tiêu, công công Lê Chuẩn, Lê Mục, Lê Ân và những người khác không thể bị tổn thương." "Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ tính cho gia tộc họ Chúc."

 

 

Chúc Hoằng Chủ nói: "Chúng ta sẽ toàn lực hoàn thành giao dịch với Thẩm Lãng đại nhân, cho đến ngày quyết chiến."

 

 

Tên gián điệp nói: "Vậy tại hạ cáo từ!" Chúc Hoằng Chủ nói: "Chúng ta sẽ hộ tống tráng sĩ rời khỏi kinh thành."

 

 

Ba ngày sau.

 

 

Tên gián điệp quỳ gối trước Thẩm Lãng, báo cáo chuyện trong kinh thành.

 

 

Thẩm Lãng tức giận, đập vỡ tách trà trong tay.

 

 

Không ngờ nha, gia tộc họ Chúc thỏa hiệp, Ninh Thiệu ngược lại đứng lên.

 

 

Đó là khiêu khích, là đang đánh mặt hắn, cũng là đánh mặt gia tộc họ Chúc.

 

 

Chúc Hoằng Chủ đứng ra ngăn cản xử quyết, Ninh Thiệu vẫn cố ý giết năm trăm người.

 

 

Những người này không có quan hệ gì với Thẩm Lãng, nhưng ít nhất bọn họ mang tiếng tàn dư, ở mức độ nào đó mà nói, bọn họ chính là người của hắn, vì hắn mà chết.

 

 

Ninh Thiệu xử tử bọn hị, chính là thị uy với hắn.

 

 

Tên gián điệp lấy địa đồ ra, vẽ lên một vòng tròn.

 

 

"Đó là nơi nào?" Thẩm Lãng hỏi.

 

 

"Đây là phía tây Diễm Châu, ở đó có một ngọn núi tuyết, tiếp giáp với Sở quốc." Tên gián điệp nói: 'Chỗ này được gọi là Điểu Tuyệt Sơn, bên trên có một tòa Điểu Tuyệt Thành."

 

 

Thiên sơn điểu tuyệt, nói cách khác, chỗ này không có người sống.

 

 

Tuyết Ẩn nói: "Ta biết chỗ này, Điểu Tuyệt Thành từng là một cứ điểm của Đại Kiếp Tự, bị bệ hạ công hãm, triệt để hoang phế, mặc dù không bằng Đại Kiếp cung, cũng là một tòa thành trên núi."

 

 

Thẩm Lãng nói: "Chúc Hoằng Chủ khoanh chỗ này, đại biểu cho chỗ này liên quan tới Thông Thiên Tự, liên quan tới Ninh Thiệu sao? Đi tra cho ta, trước khi Ninh Thiệu xuất gia, có nữ nhân hay con cái gì không."

 

 

"Nếu đây là cứ điểm bí mật của Thông Thiên Tự, liên quan tới Ninh Thiệu, thì tiến hành công kích diệt tuyệt." "Ninh Thiệu dám giết năm trăm người, ta sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần, ta sẽ cho gã biết, kết quả của việc chọc giận ta."

 

 

Bảo bối Yêu Yêu là một tiểu cô nương tò mò thế giới này, dù ở bất kỳ đâu, nàng cũng tràn đầy hạnh phúc. Từ Phương tây tới Phương đông, hoặc đoạn thời gian sống trên biển, nàng đều rất vui sướng hạnh phúc, thậm chí ở bên trong Tam Giác Quỷ, nàng cũng rất hạnh phúc, bây giờ trở lại hầu phủ, nàng vẫn vui sướng như cũ.

 

 

Ba hài tử đang ngồi trên ghế nhỏ, cẩn thận viết chữ, bảo bảo Thẩm Lực chưa tới ba tuổi, cũng ngồi nghiêm trang, sắc mặt đầy chăm chú.

 

 

Đã nói cháu ngoại giống cậu, tính cách của Thẩm Lực vô cùng giống Ninh Chính, thiên phú không cao lắm, nhưng làm cái gì cũng dốc hết sức lực.

 

 

Thẩm Lãng đi tới, cúi đầu nhìn chữ viết, thực sự rất chỉnh ts, tuổi còn nhỏ đã viết ra chữ như vậy, quả thật ghê gớm, Lâm lão phu tử khen ngợi Thẩm Lực không dứt, nói cậu bé tất thành nhân tài.

 

 

Kim Trác cũng từng tán thưởng Thẩm Lực, nói tính cách cậu bé trầm ổn, làm việc có nghị lực.

 

 

Bảo bảo Thẩm Dã mới là cháu trai ruột của Kim Trác, nhưng Kim Trác chưa từng tán thưởng Thẩm Dã như vậy, trong mắt bọn họ, trí thông minh không phải thứ quan trọng nhất, mà là tính cách.

 

 

Thẩm Thành là cháu trai của Lâm phu tử, nhưng ông lúc nào cũng chỉ nói một câu, nhất định phải trông chừng tên tiểu tử ngốc này từ nhỏ cho đến lớn, không thì rất dễ đi lệch đường.

 

 

Cảm giác được cha đứng sau lưng, bảo bảo Thẩm Lực lập tức ngồi thẳng lên, biểu hiện càng thêm chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, như muốn biểu hiện trạng thái hoàn mỹ nhất ra ngoài.

 

 

Trải qua thời gian dài sống chung, Thẩm Lãng hiểu con trai nhiều hơn, thấy bản thân có lỗi hơn.

 

 

Thật là một đứa bé nhạy cảm, không giỏi diễn đạt, không bao giờ khóc để thu hút sự chú ý của người lớn, không giống như bảo bảo Thẩm Dã, động một chút là nằm lăn lộn trên đất, hoặc ôm bắp đùi ra vẻ đáng thương.

 

 

Bảo bảo Thẩm Lực cư xử rất nghiêm túc, rất muốn được khen, được quan tâm, nhưng chưa từng nói ra miệng. "Rất tốt."

 

 

Thẩm Lãng xoa xoa đầu nhỏ của Thẩm Lực, làm cho Thẩm Lực kích động trong lòng, hận không thể phát huy ra 120% tiêu chuẩn.

 

 

Mà bảo bảo Thẩm Mật trời sinh ra là một tiểu công chúa, cô bé cố gắng đạt tới hoàn mỹ, rất dễ dàng say sưa bên trong đó, thay vì chuyên tâm viết chữ cho đẹp, cô bé lại quan tâm tư thái của mình có hoàn mỹ chưa.

 

 

Thẩm Lãng cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Thẩm Mật.

 

 

Khuôn mặt tiểu nha đầu tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, nhưng lại cố nén không cười, trước khi thay răng xong, tiểu công chúa này tuyệt đối sẽ không cười. Mà Yêu Yêu... Nàng là hoàn mỹ, nàng là tinh linh.
Bình Luận (0)
Comment