Tam ngày sau.
Thần nữ Tuyết Ẩn, Cừu Yêu Nhi, Ban Nhược suất lĩnh hơn trăm cường giả võ đạo, trang bị hạng nặng, bao vây tiến vào bên trong Điểu Tuyệt Thành.
Nơi đây trở thành địa ngục, thực tế chứng minh ở độ cao như vậy, lựu đạn diệt tuyệt có lực sát thương mạnh hơn, những người bị nhiễm, không chống nổi ba ngày.
Phần lớn chết vì dãn phế quản, xuất huyết phổi.
Các nàng tiến vào thành, giết những người may mắn còn sống sót.
Chém đầu vợ con của Ninh Thiệu, đựng trong rương.
Đồng thời chặt đầu mấy ngàn nam nữ, đựng trong một cái rương lớn.
Tuyết Ẩn rút máu trong thi thể ra, cẩn thận quan sát.
"Xác định virus đã tử vong, không thể lan tràn."
"Vì an toàn, phong tỏa thêm ba ngày, bí mật chuyển lễ vật tới kinh thành, tặng cho Ninh Thiệu!"
Trong Việt cung.
Không ai được phép vào trong cung điện của Ninh Thiệu, những hoạn quan mà gã mang theo đều là người của Thông Thiên Tự, bọn chúng vốn không phải thái giám, sau khi bị thiến mới trở thành thái giám.
Ninh Thiệu đi ra khỏi phòng, thân thể cường tráng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, toàn thân đỏ đậm.
Gã đi tới một cái cây to, chậm rãi nói: "Cây này ta còn nhớ rõ, năm đó ta rời đi, nó còn rất nhỏ."
Nói xong, gã xòe bàn tay ra, võ nhẹ lên cây to.
Bịch, bịch, bịch!
Âm thanh không lớn, cây to không lây động, thậm chí vỏ cây không bị hư ao, thế nhưng khi nhìn lên, cái cây to bừng bừng sinh cơ đã chết héo.
Bên trong thân cây, mắt thường không cách nào nhìn thất, rất nhiều nơi đã bị vỗ nát bét.
"Mang vào!" Ninh Thiệu hạ lệnh. Một tên võ sĩ cường tráng nhanh chóng được đưa tới, người này là một thiên hộ bảo vệ kinh thành, từng theo Thẩm Lãng đánh giặc, thuần phục Ninh Chính.
Ninh Thiệu nhẹ nhàng hít một hơi, vỗ lên ngực tên thiên hộ.
Một lát sau, bộ xương của tên thiên hộ nát bấy, nội tạng biến thành bùn nhão, không hét thảm một tiếng nào, trực tiếp ngã xuống đất chết, máu tưởi chảy ra khóe miệng, còn có mảnh vỡ nội tạng.
Ngay lúc này, mấy tên thái giám khiên một thi thể nữ nhân từ trong phòng ra, thất khiếu chảy máu mà chết. Niên công công phát sầu, hoa viên chôn đầy rồi, bộ thi thể này chôn ở đâu đây?
Cuối cùng đành phải đào một cái hố dưới góc tường, chôn xuống.
Bên trong thư phòng.
"Kinh thành sắp quyết chiến, quân đội của Thông Thiên Tự ở đâu? Huyết Hồn quân ở đâu?" Ninh Thiệu thản nhiên nói: 'Không được chậm trễ, hoàng đế bệ hạ sẽ hoài nghi năng lực của chúng ta."
"Vâng!"
Ninh Thiệu nói tiếp: 'Đúng rồi! Thẩm Lãng có phản ứng gì không?"
Ninh Dực nói: "Thẩm Lãng phái tín sứ tới, nói chúng ta dùng thủ đoạn đê hèn chém đầu năm trăm người, hắn nhất định sẽ trả thù, còn uy hiếp chúng ta không được giết thêm người nào, không thì hậu quả tự chịu."
"om Ninh Thiệu nói: "Năm trăm cái đầu đưa tới thành Huyền Vũ chưa?"
Ninh Dực nói: "Đã tới."
Ninh Thiệu nói: "Hắn đã dám uy hiếp ta, vậy giết thêm một ngàn người, đưa đầu tới thành Huyền Vũ, biểu thị ta tuyệt đối không thỏa hiệp với phản nghịch, tuyệt không nhượng bộ, Chúc tướng, ngài nói đúng không?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Lão thân cảm thấy, bây giờ nên chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, không cần phải tranh đấu chút chuyện nhỏ này."
Ninh Thiệu gật đầu nói: "Tướng gia nói có lý, Ninh Dực công, hãy giết 2000 dư nghiệt, đưa đầu tới thành Huyền Vũ. Chúc tướng à! Hoàng đế bệ hạ đang nhìn chúng ta đâu."
Ninh Dực nghe vậy, mừng như điên nói: "Vâng, tiểu thần đi làm ngay."
"Ta cũng đi!" Trưởng công chúa Ninh La nói, hiện tại nàng tất thích giết người. Nhưng ngay lúc này, Niên công công vội vàng chạy vào, thấp giọng nói.
"Bệ hạ, Thẩm Lãng tặng lễ vật cho ngài, đang ở ngài cung."
Nửa khắc saul
Lễ vật của Thẩm Lãng xuất hiện trước mặt Ninh Thiệu.
Năm ngàn cái đầu, rậm rạp, dữ tợn khủng bố, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Mà phía trước nhất, có mấy cái đầu phụ nhân, còn có cái đầu của năm đứa con trai.
Trong đó có trưởng tử mà gã thương yêu nhất, đứa con trai có võ công xuất sắc nhất.
"Bệ hạ, Điểu Tuyệt Thành chết hết rồi!"
Ánh mắt Ninh Thiệu đờ đẫn, như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin một màn trước mắt này.
Thẩm Lãng trả thù lại điên như vậy, chẳng những giết vợ con của gã, còn đồ cả thành.
Kỳ thực Ninh Thiệu chưa từng gặp Thẩm Lãng, hai bên chưa từng va chạm nhau, cho nên không biết thủ đoạn của hắn kinh khủng bậc nào.
Mà bây giờ đã cảm nhận được, hắn nói sẽ giết cả nhà, thì chính là giết cả nhà của ngươi.
Toàn trường chết lặng, cơ hồ không ai dám làm ra chút âm thanh.
Nhất là Chúc Hoằng Chủ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, phảng phất như không nhìn thấy cái gì.
Thế giới này ai kiên ky Thẩm Lãng nhất? Chính là Chúc Hoằng Chủ.
Trước khi thân phận của Thẩm Lãng bị vạch trân, Chúc Hoằng Chủ luôn biểu hiện ra thái độ kính nhi viễn chỉ. Ông luôn miệng nói, đừng tới gần Thẩm Lãng, không nên trêu chọc hắn.
Mà khi Thẩm Lãng gặp chuyện, ông rất muốn nâng đỡ Ninh Dực, bởi vì dễ khống chế.
Nhưng danh tiếng của Ninh Dực thật sự quá thúi, Ninh Kỳ cũng là lựa chọn tốt, bởi vì Ninh Kỳ thông minh, biết nên lựa chọn thế nào, quân vương và thừa tướng dễ phối hợp hơn.
Nhưng không ngờ Ninh Kỳ bị Ninh Nguyên Hiến và Thẩm Lãng ô nhiễm, thời khắc mấu chốt buông tha vương vị, để cho Ninh Thiệu và Thông Thiên Tự thừa lúc vắng mà vào. Trong mắt Chúc Hoằng Chủ, không sợ hôn quân Ninh Dực, không sợ minh quân Ninh Kỳ, người như Ninh Thiệu quả thực làm cho ông rất đau đầu.