Cho nên một số thời khắc, sử dụng địch nhân còn tốt hơn sử dụng người một nhà.
Chúc Nhung nói tiếp: "Lần này hoàng đế có hai cách nghĩ."
"Thứ nhất là một lần nữa gióng trống khua chiêng, vận dụng quân đội nửa thế giới tới tiêu diệt Thẩm Lãng, mượn cơ hội đó đống quân trong chư quốc, thu hồi binh quyền của chư quốc."
"Suy nghĩ này rất mê người, nhưng hoàng đế sẽ bỏ qua, bởi vì hai năm trước thành quả đã đầy đủ lớn, tiêu hóa thành quả thắng lợi quan trọng hơn."
"Còn chưa nắm giữ quyền lực nội chính của chư quốc, bây giờ đoạt binh quyền, rất dễ làm cho nồi cơm sống." Chúc Hoàng Chủ hỏi: "Suy nghĩ thứ hai thì sao?"
Chúc Nhung nói: "Lần trước Thẩm Lãng nhỏ yếu, hoàng đế bệ hạ lại coi hắn như Khương Ly, coi hắn như một đại nhân vật kinh thiên động địa, lần này Thẩm Lãng trở về, xem như đánh mặt Đại Viêm."
"Cho nên lần này hoàng đế bệ hạ coi thường, tỏa ra thái độ coi Thẩm Lãng như con kiến nhỏ, chỉ cần dùng đầu ngón tay liền có thể nghiền chết, xem hắn còn thua tiểu nhân vật."
"Lợi dụng sự ảnh hưởng của Thẩm Lãng, làm nổi bật thực lực cùng địa vị của Đại Viêm"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Ừm."
Chúc Nhung nói: "Cho nên hoàng đế bệ hạ không hạ chỉ, tương đương giao cho Việt quốc giải quyết."
"Nói cách khác, hoàng đế muốn lợi dụng Việt vương, triệt để tiêu diệt Thẩm Lãng, mà không dùng đến danh nghĩa Đại Viêm, nếu không sẽ tổn hại quốc uy."
"Dù sao Thẩm Lãng chỉ có mấy vạn quân đội mà thôi, chưa đủ tư cách trở thành địch nhân của Đại Viêm."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Vậy ngươi nói xem, có nên dùng thủ đoạn ám sát, xâm nhập thành Nộ Triều, hoặc thành Huyền Vũ, giết chết Thẩm Lãng?"
"Không thể." Chúc Nhung nói: "Chí ít hiện tại không thể, dù sao Thẩm Lãng cũng là con của Khương Ly, mà không phải một tên thổ phỉ. Đại Viêm cần biểu hiện ra lực lượng nghiền chết hắn, mới gia tăng được quốc uy."
"Nếu dùng thủ đoạn ám sát, sẽ bị thiên hạ chỉ trích, thiên hạ sẽ nói Đại Viêm vô năng, đánh không lại mấy vạn người của Thẩm Lãng, dùng thủ đoạn ám sát hèn hạ."
"Một kích lôi đình, sư tử vồ thỏ, chính là trận chiến tại kinh thành." Chúc Hoằng Chủ nói tiếp: "Trận chiến này thiên hạ chú mục, chúng ta phải tiêu diệt Thẩm Lãng trong thời gian ngắn nhất."
"Diệt hắn trong một ngày, chúng ta có công, diệt trong vòng ba ngày, không công không tội. Nếu hơn năm ngày còn chưa diệt toàn quân của Thẩm Lãng, cha con chúng ta sẽ không may."
Chúc Nhung nói: "Chúng ta vừa dùng danh nghĩa Việt quốc giao chiết với Thẩm Lãng, vừa đại biểu cho lực lượng của Đại Viêm."
"Đúng vậy!" Chúc Hoằng Chủ nói: "Cho nên nhất định phải nắm chặt cơ hội, thời điểm tuyên truyền tạo thế nhất định phải khiêm tốn, phảng phất như tiêu diệt một tên phản nghịch tầm thường."
"Nhưng lại phải chuẩn bị vạn toàn, cần gấp mười, gấp hai mươi, gấp ba mươi quân lực để tiêu diệt Thẩm Lãng, cho hắn một kích lôi đình, lại giả vờ hời hợt."
"Đúng vậy!" Chúc Nhung nói: " Thông Thiên Tự cùng Phù Đồ sơn bên kia, cần chúng ta mở miệng không?" "Không nên mở miệng." Chúc Hoằng Chủ nói: "Việt quốc là phạm vi thế lực của Thiên Nhai Hải các, trận chiến này Thiên Nhai Hải các là chủ lực, nếu Phù Đồ sơn hiểu chuyện, tự sẽ biết làm sao."
"Thông Thiên Tự càng không cần phải nói, Chúc Hồng Tuyết khi nào trở về?"
"Sắp rồi, trận chiến tây vực đã chuẩn bị kết thúc." Chúc Nhung nói: "Thế nhưng công chúa Ninh Hàn bên kia, vẫn không có tin tức gì, phảng phất như biến mất."
"Không nên nghe ngóng chuyện liên quan đến Ninh Hàn." Chúc Hoằng Chủ nói: "Ngoài ra, bắt đầu tập kết quân đội, trận chiến tại kinh thành, không chỉ phải thăng, còn phải thắng cho đẹp."
"Không thì hai cha con ta chịu không nổi, Thiên Nhai Hải các cần đưa quân lên bắc ngay lập tức."
Bên trong vương cung, Ninh Thiệu tản mát ra khí tức làm người ta sợ hãi, tựa như một quả bom độc có thể nổ bất cứ lúc nào.
Ninh Dực cùng Ninh La ngồi một bên, không nhúc nhích.
"Bệ hạ, lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy?" Ninh Dực nói: "Vậy còn mặt mũi gì?"
Ninh La lạnh giọng nói: 'Lấy giết chóc ngăn giết chóc! Thẩm Lãng giết năm ngàn người, chúng ta giết vạn người của hắn, không thỏa hiệp."
Ninh Thiệu thản nhiên nói: "Hắn giết năm đứa con của ta, ta còn mười một đứa, hắn uy hiếp ta, nếu ta dám tiếp tục giết người của hắn, kế tiếp hắn sẽ diệt Bách Hoa cốc, tiếp tục giết vợ con của ta."
Ninh Dực hỏi: "Chúng ta bỏ qua sao?”
Ninh Thiệu chậm rãi lắc đầu, nói: "Chết đứa này thì sinh đứa khác! Ta sẽ không thỏa hiệp." Lời này vừa ra, Ninh Dực và Ninh La hưng phấn không thôi.
Ninh Thiệu nói: "Ta còn nhiều nữ nhân mà, ta mới 34 tuổi, còn có thể sinh mười mấy đứa, hắn muốn ta thỏa hiệp? Nằm mol
Ninh La và Ninh Dực lập tức đứng lên, chờ đợi Ninh Thiệu hạ lệnh.
Ninh Thiệu nói: "Giết một vạn người của hắn, Trương Xung là người quan trọng đúng không? Chặt đầu và tứ chỉ của ông ta, đưa qua cho Thẩm Lãng. Chặt tứ chi, móc mắt Ninh Chính, đưa luôn cho hắn."
"Thuận tiện nói cho hắn một câu, muốn trả thù sao? Vậy cứ làm... Ta còn sinh được!"
"Giết, giết, giết..."
Ninh Thiệu kéo tay một tên hoạn quan, cắt cổ tay của gã, để cho máu tươi nhỏ xuống nghiên mực, dùng bút lông chấm máu, viết chữ sát đằng sát khí.
"Ninh Dực, ngươi đi giết Trương Xung, giết Ninh Chính! Ninh La, ngươi đi giết dư nghiệt của Thẩm Lãng, giết đủ một vạn người cho ta!" Ninh Thiệu ném ý chỉ ra.
"Tuân chỉ!" Ninh Dực cùng Ninh La nhận chỉ, đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
Đây chính là Ninh Thiệu, Chúc Hoằng Chủ biết rõ ràng, người này điên từ trong xương cốt.
Ninh Dực và Ninh La rời đi, Ninh Thiệu mới thấp giọng lẩm bẩm: "Thẩm Lãng, ngươi đánh giá cao tình cảm của ta đối với vợ con, ngươi cho rằng ta biết yêu sao? Chuyện cười lới, người ta không dám giết còn chưa sinh ra đâu."