Trận chiến tại kinh thành sắp nổ ra, thiên hạ chú mục.
Thiên Nhai Hải các chưa diều Huyết Hồn quân trở về, quân đội của Thông Thiên Tự đã tiến vào đóng giữ kinh thành.
Một vạn tăng binh, còn là một đội quân đặc thù, sức chiến đấu hơn xa quân đội bình thường.
Mỗi một tăng binh này, đều bị sửa đổi đặc thù, không chỉ tu luyện tà công, còn trực tiếp cải tạo huyết mạch.
Dưới sự nghênh tiếp của Ninh Thiệu, một vạn tăng binh đồn dặp tiến vào trong thành, trực tiếp tiến tới vương cung đóng quân.
"Ninh Thiệu bái kiến Không Tranh sư thúc." Ninh Thiệu không dám bài ra giá đỡ quân vương, cung kính khom lưng hành lễ.
Gã có thể trở thành Việt vương, hoàn toàn nhờ Thông Thiên Tự chống lưng.
Có một vạn tăng binh của Thông Thiên Tự, gã có thể đối kháng Chúc Hoằng Chủ, bây giờ bên trong kinh thành, không có quân đội nào ngăn được tăng binh của Thông Thiên Tự.
Gã muốn giết đám dư nghiệt kia, muốn giết Trương Xung, cũng không thành vấn đề.
Quân đội của Trương Triệu ngăn không được, tướng quân Hắc Thủy Đài càng không thể ngăn cản được.
Thống soái một vạn tăng binh chính là Không Tranh, trưởng lão của Thông Thiên Tự, ông lạnh lùng nhìn Ninh Thiệu, bỗng nhiên vỗ một bạt tai, đánh bay Ninh Thiệu, miệng mũi chảy máu.
"Ngươi vì sao phải trêu chọc Thẩm Lãng? Ngươi vì sao phải giết người của hắn?"
"Ngươi cũng biết, hắn dùng vũ khí virus, tàn sát Điểu Tuyệt Thành của chúng ta."
"Hắn còn buông lời uy hiếp, trước khi trận chiến tại kinh thành nổ ra, còn dám động đến một người của hắn, hắn sẽ diệt sạch Bách Hoa cốc."
"Ngươi là thằng điên, hắn là một người còn điên hơn cả ngươi, ngươi vì sao phải trêu chọc hắn?"
"Chúng ta có thể đánh bại hắn ở kinh thành, tiêu diệt hắn, vì sao muốn phức tạp? Tạo ra tổn thất to lớn cho Thông Thiên Tự."
"Thẩm Lãng là con của Khương Ly, hắn từng tàn sát cả thành của hội Ẩn Nguyên, từng tàn sát thành thị Tru Thiên các, hiện tại đến phiên chúng ta, ngươi muốn so độ điên với hắn? Ngươi so được sao? Ngươi hơn được hắn sao? Ngươi dám làm hắn triệt để tức giận, hắn cũng dám tàn sát trăm vạn người cho ngươi xem."
"Ta lệnh cho ngươi, trước ngày quyết chiến, không được đụng tới người của hắn, ngươi nghe không? Nghe rõ lời ta nói hay không?"
Trong hai mươi mấy năm, Ninh Thiệu sinh sống, tu luyện trong môi trường bệnh hoạn, võ công của gã đã rất cao, thậm chí đến trình độ kinh người.
Nhưng lúc này, gã lại bị tát bay, hung hăng đập lên giá sách, bị chôn vùi trong vô số quyển sách.
Qua một lúc lâu, gã mới đứng lên từ trong đống sách, nhẹ nhàng lau máu trên miệng mũi, đi thẳng tới trước mặt Khổng Tránh, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng ông, nói: "Thiệu biết, sư thúc chớ nên tức giận."
Lúc này thanh âm của Ninh Thiệu ôn hòa chưa từng có, ngoan ngoãn như một vãn bối.
"Sư thúc yên tâm, con bị phẫn nộ làm cho mê muội, kể từ bây giờ con sẽ không động tới người của Thẩm Lãng." Ninh Thiệu thấp giọng nói: "Xin lỗi sư thúc, con gây họa cho các trưởng bối."
Tiếp đó gã đi châm trà, đưa tới cho đại sư Khổng Tranh.
Không Tranh nhìn nam tử trẻ tuổi oai hùng bất phàm trước mắt này, thầm thở dài trong lòng một tiếng, trong đầu không khỏi nhớ lại hai mươi tám năm trước, chính ông tới vương cung dẫn Ninh Thiệu lúc năm tuổi rời đi.
Tuy Ninh Thiệu không phải đệ tử của ông, nhưng võ đạo vỡ lòng do chính tay ông dại, Không Tranh tu luyện võ công của Thông Thiên Tự, không am hiểu võ công của Đại Kiếp Tự, cuối cùng Ninh Thiệu bái sư Không Nhan. "Sư thúc, một vạn tăng binh của chúng ta có sức chiến đấu thế nào?" Ninh Thiệu nói: "Nghe nói Chúc Hồng Tuyết dẫn quân đánh chư quốc tây vực, tiến triển thuận lợi, tăng binh Đại Kiếp Tự bị tiêu diệt vô số."
Không Tranh nói: "Đại Kiếp Tự chạy tới chư quốc tây vực, đã không còn là Đại Kiếp Tự chân chính, tinh anh của Đại Kiếp Tự đều bị Khương Ly tiêu diệt, rất nhiều điển tịch bí thuật đều đã thất truyền."
Ninh Thiệu nói: "Điển tịch và bí thuật đều rơi vào trong tay chúng ta thật sao?"
Không Tranh nói: "Khương Ly là một người rất ghê gớm, nghiên cứu huyết mạch sâu không gì sánh nổi, cảnh giới còn rất cao, nguyên cứu huyết mạnh của ông ta mang tới lợi ích cho chúng sinh, chứ không vì riêng ai."
Lời của Không Tranh rất khó hiểu, có nghĩa là sau khi Khương Ly chết, thành quả nghiên cứu huyết mạch bị sáu đại thế lực cùng Đại Viêm cướp, Thông Thiên Tự cũng nhận được một phần.
Sáu thế lực nghiên cứu huyết mạch để tạo ra cao thủ hàng đầu, mà Khương Ly nghiên cứu huyết mạch là để mỗi con dân đều có hy vọng thuế biến, trở nên cường đại.
Bởi vậy sáu thế lực mới có căn cứ bí mật, huấn luyện quân đoàn siêu cấp, đương nhiên Thông Thiên Tự cũng nằm trong số đó.
Cho nên ông cũng có ý là, bởi vì đạt được thành quả của Khương Ly, tăng binh của Đại Kiếp Tự không thể sánh bằng tăng binh của Thông Thiên Tự.
Ninh Thiệu nói: "Một vạn Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, bị diệt tại thành Nộ Triều."
Không Tranh đại sư nói: "Hội Ẩn Nguyên là hội Ẩn Nguyên, Thông Thiên Tự là Thông Thiên Tự, Thiên Nhai Hải Các là Thiên Nhai Hải Các, thành Nộ Triều là thành Nộ Triều, Việt kinh là Việt kinh."
Lời này có ý rất rõ ràng, Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên là do Phù Đồ sơn cùng Thiên Nhai Hải Các ban cho chút kết quả nghiên cứu, huyến luyện chưa tới ba năm.
Tăng binh của Thông Thiên Tự đã huấn luyện hai mươi mấy năm, hơn nữa còn lợi dụng thành quả nghiên cứu của Khương Ly, cho nên Thiết Huyết quân không cách nào đánh đồng.
Huống hồ thời điểm Thẩm Lãng đánh thành Nộ Triều, hắn dùng thủ đoạn không kích, điên cuồng phóng hỏa đốt thành, bởi vì bên trong thành Nộ Triều không có người vô tội, đốt thành phế tích cũng không sao.
Nhưng kinh thành lại khác, nơi này có rất nhiều dân chúng vô tội, còn có mấy vạn người của hắn.
Cho nên trận quyết chiến này không thể đả thương người vô tội, hạ thấp kinh thành tổn hại đến mức thấp nhất. Không Tranh nói đúng, một vạn Thiết Huyết quân của hội An Nguyên rất mạnh, nếu chân chính đối mặt, quân đội của Thẩm Lãng sẽ thương vong cực lớn.
Kẻ giết Thiết Huyết quân không phải ai khác, mà là cổ trùng của Phù Đồ sơn, một vạn Thiết Huyết quân thật sự mạnh hơn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.
Mà tăng binh của Thông Thiên Tự còn mạnh hơn Thiết Huyết quân rất nhiều, đương nhiên Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các còn mạnh hơn tăng binh của Thông Thiên Tự càng lớn hơn.
Vũ khí cổ trùng của Phù Đồ sơn phi thường đáng sợ, thậm chí sở hữu lực sát thương hủy diệt, nhưng có tính hạn chế to lớn, chỉ có Phù Đồ sơn tự mình tới dùng, giao cho những người khác, không cẩn thận sẽ bị phản phệ.