Lý Huyền Kỳ nói: "Bệ hạ bớt giận! Ngài phải nhớ lại, lúc tiên vương chết bất đắc kỳ tử, ngài anh minh thần võ bực nào, lúc này phải nhẫn nhục chịu đựng, tuyệt đối không thể vì thù hận mà phạm sai lầm."
Lúc Thẩm Lãng biến mất, Đại Viêm bắt đầu trắng trợn đoạt quyền của chư quốc.
Sở vương đứng mũi chịu sào, bởi vì Sở vương là cái gai trong mắt Đại Viêm, lúc trước Liêm thân vương đã nói rõ ràng, muốn Sở vương phối hợp Ninh Kỳ, kết quả Sở vương xoay người hợp tác với Thẩm Lãng, bay Ninh Kỳ mất nửa cái mạng, khiến cho Đại Viêm cực kì tức giận, cho nên Sở vương bị chèn ép mạnh nhất.
Mấy vị trung thần tại Thượng Thư đài, cơ hồ bị giết hết, lập thành Nội các. Bây giờ còn khó mà bảo vệ vương hậu, vị quý nữ của Đại Viêm kia, là đệ tử của Phù Đồ sơn, không lâu nữa sẽ trở thành tân vương hậu của Sở vương. Năm đó tiên vương bị Nhan phi độc chết, nữ nhân kia cũng là đệ tử của Phù Đồ sơn.
Không chỉ vậy, bây giờ trong Sở quốc còn có một tin đồn đáng sợ, nói Sở vương dâm loạn cung đình, khinh nhờn mẫu phi, khinh nhờn thái hậu.
Quả thực thiên đại oan uổng, hoàn toàn giả dối, nhưng có người truyền bá, lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng. Thanh danh của thái hậu vốn không tốt, bởi vì từng bị Thẩm Lãng bắt, dạo phố trước dân chúng.
Tình hình của Sở vương hiện tại, vô cùng nguy hiểm, một khi thái hậu chịu không nổi áp lực, đứng ra chỉ trích Sở vương dâm loạn mẫu phi, vậy liền xong, chẳng những vương vị bất ổn, còn trở thành tội nhân lưu danh sử sách. Một kế này của Đại Viêm quá hèn hạ, làm cho Sở vương không dám hành động thiếu suy nghĩ, trơ mắt nhìn Nội Các đoạt quyền, không thì sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Bởi thế Sở vương mới đánh mất sự bình tĩnh.
Sở vương hỏi: "Lão sư! Chúng ta có bao nhiêu cao thủ Tông sư?"
Lý Huyền Kỳ nói: "Ba người."
Sở vương nói: "Phái bọn họ đi giúp bệ hạ Thẩm Lãng."
Lý Huyền Kỳ nói: "Xin bệ hạ nghĩ lại! Tình hình hiện tại của ngài rất nguy hiểm, tha tội cho thần nói thẳng. Trận chiến của bệ hạ Thẩm Lãng, ngài có trợ giúp, cũng không thay đổi được gì. Bệ hạ Thẩm Lãng chỉ có hai vạn quân, quân lực của địch nhân lại quá nhiều, trận chiến này chẳng khác nào châu chấu đá xe."
"Chưa chắc!" Sở vương lắc đầu nói: 'Lão sư chưa hiểu bệ hạ Thẩm Lãng."
"Nhưng lão sư nói đúng, việc ta cần làm lúc này, không phải trợ giúp bệ hạ Thẩm Lãng, mà là chuẩn bị cho tình thế hỗn loạn. Nếu bệ hạ Thẩm Lãng thắng trận, cũng là lúc Sở quốc phản kích, lúc ta đại khai sát giới." "Ta sẽ không giống phụ vương, chết uất ức trong tay nữ nhân, ta muốn chết oanh liệt, không then khi gặp tổ tông."
"Ninh Nguyên Hiến thật sự ghê gớm, dám từ bỏ tất cả để đứng lên, chỉ cần bệ hạ Thẩm Lãng thắng trận này, ta cũng sẽ đứng lên đi theo bệ hạ, tử chiến với Đại Viêm"
Lý Huyền Kỳ nhìn vị Sở vương trẻ tuổi này, chỉ mới qua hai năm, mái tóc đã bạc một phần, trong thời gian qua, Sở vương không chịu áp lực gì lớn, mà là phải chịu sỉ nhục.
Chư vương trong thiên hạ, chỉ có Sở vương bị Đại Viêm chèn ép nghiêm trọng nhất, tình hình nguy hiểm nhất. Sở vương dần bình tĩnh lại, khoanh chân ngồi xếp bằng trước địa đồ, cầm lấy thanh kiếm, chậm rãi nói: "Thời gian tới, có chuyện gì cũng đừng quấy rầy ta, không cần đưa cơm tới."
Sau đó Sở vương đặt bảo kiếm ngang trên gối, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Không cách nào trợ giúp bệ hạ Thẩm Lãng, vậy thì cầu nguyện.
Nghi thức này rất phổ biến trong chư quốc, khi một quốc gia xuất chinh, quân vương thường tuyệt thực cầu nguyện, xin trời cao quan tâm, nhưng chưa từng có quân vương nào tuyệt thực, cầu thắng cho quốc gia khác. Sở vương cơ trí, đương nhiên biết làm thế này không có ích gì, thậm chí không tin trời cao có mắt.
Nhưng đây là hành động tỏ thái độ chính trị, cũng là hành động quyết tuyệt nhất.
Mấy ngày sau, Sở vương không lên triều, không ăn uống, làm cho Nội các chú ý.
"Cầu thần phật, cho bệ hạ Thẩm Lãng thắng trận chiến này, quả nhân nguyện bỏ ra hai mươi năm tuổi thọ."
Kinh đô Việt quốc, bên trong Tể Tướng phủ của Chúc Hoằng Chủ.
"Những nơi Thẩm Lãng đi qua, vạn dân hưởng ứng, lúc đầu còn tương đối khắc chế, về sau càng lúc càng điên cuồng, có nhiều dân chúng đánh xe, chở lương thực gia nhập vào đại quân của Thẩm Lãng, khiến cho hắn phải lên tiếng, nói lương thực đã đủ, không thì sẽ có nhiều dân chúng đưa lương thực tới hơn."
"Chúng ta ghi lại đám dân đen phản nghịch này, nhưng quá nhiều, không cách nào ghi hết, khó mà truy cứu." Chúc Hoằng Chủ nghe tình báo, chậm rãi nói: "Nhân tâm thiên hạ hướng về họ Khương, đặc biệt là phía nam." "Nhân tâm như nước, nhìn như sóng to gió lớn, nhưng khi đụng vào đá ngầm, sẽ lập tức tan vỡ. Chỉ khi nào biến thành sóng thần, mới có thể đánh lên bờ cao." "Trận chiến này, Thẩm Lãng thua, dân tâm sẽ biến mất, Ngô vương ở phía bắc, Sở vương ở phía tây, sẽ gặp tai họa ngập đầu, bọn họ đã làm Đại Viêm tức giận. Thẩm Lãng thắng trận, thật sự sẽ biến thành biển gầm."
Chúc Nhung nói: "Ngô vương và Sở vương đều rất cơ trí, vì sao lại sơ suất như thế? Dù muốn tỏ thái độ, cũng phải đợi đánh xong trận này đã chứ?”
Chúc Hoằng Chủ nói: "Lúc khó khắn, chính là lúc con người mất tỉnh táo nhất, tuổi còn trẻ nên máu còn nóng."