Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 600 - Chuong 600: Cam Thu Hai Hoa

Chuong 600: Cam thu hai hoa Chuong 600: Cam thu hai hoaChuong 600: Cam thu hai hoa

 

 

Tham Lãng hỏi: "Xung hầu! Hai năm qua, Xung Sư Sư gặp chuyện gì?"

 

 

Xung Nghiêu nói: "Sau khi hôn ước giữa Sư Sư và Chúc Hồng Bình không thành, Ninh Thiệu từng nói bóng nói gió, muốn nạp Sư Sư làm phi tử, bị thần cự tuyệt, Sư Sư cũng không đồng ý, lúc đó hai bên khá căng thẳng."

 

 

Thẩm Lãng lại hỏi: "Ninh Thiệu và Phù Đồ sơn quan hệ thế nào?"

 

 

Xung Nghiêu nói: "Chắc cũng không gần lắm, nhưng Việt quốc là địa bàn của Thiên Nhai Hải các, chắc Phù Đồ sơn cũng để ý đến Ninh Thiệu."

 

 

Thẩm Lãng nói: "Con gái của ngươi bị hạ cổ trùng, đối phương không muốn giết nàng, chỉ muốn bức hiếp nàng. Hiện tại nhiễm dịch, cổ trùng bị kích thích thức tĩnh, dẫn đến nàng phát lạnh, nguy hiểm đến tính mạng."

 

 

Xung Nghiêu chưa nói gì, một phụ nhân đột nhiên tông cửa xông vào, quỳ xuống lạy Thẩm Lãng.

 

 

"Be hại Ta biết ngài không gì làm không được, ngài mau cứu nữ nhi của ta, Sư Sư là mạng sống của ta, chỉ cần ngài cứu sống nữ nhi của ta, cả đời này ta nguyện làm nô tỳ cho ngài." Mẫu thân của Xung Sư Sư khóc nức nở nói.

 

 

Xung Nghiêu kinh ngạc nói: "Phu nhân làm cái gì vậy? Mau đi ra ngoài, đừng làm phiền bệ hạ."

 

 

Rất nhiều tộc nhân trong gia bị nhiễm bệnh sốt rét, Xung phu nhân may mắn không bị, nhưng bà vô cùng thương con, không màn nguy hiểm xông vào phòng bệnh.

 

 

Tiếp đó, Xung Nghiêu cũng quỳ xuống, cái trán dán xuống đất, con trai của Xung Nghiêu cũng chạy vào, quỳ xuống dập đầu lạy Thẩm Lãng.

 

 

Gia đình nhỉ đều quỳ xuống cầu xin Thẩm Lãng cứu Xung Sư Sư.

 

 

"Đứng lên hết đi! Để ta thử, nhưng không nắm chắt lắm." Thẩm Lãng nói.

 

 

Xung Nghiêu nói: "Nếu không thành công, đó cũng là ý trời, tội thần cảm tạ ân đức của bệ hạ."

 

 

Thẩm Lãng nói: "Được rồi! Các người đi ra ngoài, đừng làm phiền ta."

 

 

Hắn muốn bọn họ rời đi, bở vì chuyện kế tiếp, hắn không hy vọng ai nhìn thấy.

 

 

"Vâng!" Xung Nghiêu dẫn người nhà lui ra.

 

 

Không nói đến chuyện Thẩm Lãng sẽ làm nữ nhi cài gì,

 

 

Ông tin Thẩm Lãng sẽ không làm gì nữ nhi của mình, coi như làm cái gì, cũng không sao, bởi ông đã nói, chỉ cần Thẩm Lãng cứu sống Xung Sư Sư, sẽ để nàng làm nô tỳ cho hắn. Sau khi bọn họ lui ra, Thẩm Lãng bung chén thuốc, đút cho Xung Sư Sư uống.

 

 

"Thẩm Lãng, ta sắp chết sao?" Xung Sư Sư run rẩy hỏi.

 

 

Thẩm Lãng không trả lời, im lặng đút thuốc cho nàng, Xung Sư Sư uống hết thuốc, dần dần lâm vào hôn mê. Thẩm Lãng rút ra 1 ml máu của mình, tim vào trong cơ thể Xung Sư Sư, hắn không biết cổ trùng trong cơ thể Xung Sư Sư là loại nào, nhưng chỉ cần là cổ trùng của Phù Đồ sơn, nhất định sẽ bị máu của hắn độc chết. Quả nhiên, máu của hắn vừa vào trong cơ thể của Xung Sư Sự, liền bắt đầu tàn sát đám cổ trùng.

 

 

Dựng sào thấy bóng, thân thể mềm mại dần khôi phục nhiệt độ, khuôn mặt trắng bệch, dần dần đỏ ửng. Nhưng... Không đúng!

 

 

Thân thể của Xung Sư Sư càng ngày càng đỏ, dường như muốn bốc cháy, cuối cùng da thịt toàn thân đỏ hồng, xinh đẹp lạ thường.

 

 

'Thẩm Lãng cho nàng uống thuốc mê, nàng vốn nên mê man mấy giờ, nhưng lại bỗng nhiên mở hai mắt ra. "Ahl!!" Nàng cảm thấy thân thể của mình như sắp nứt ra, làm cho nàng vô cùng đau đớn.

 

 

Xung phu nhân ghe nhi nữ hét thảm, sắc mặt kịch biến muốn xông vào, nhưng bị Xung Nghiêu kéo lại.

 

 

"Âm, ầm, ầm!" Quá đau đớn, Xung Sư Sư nắm chặt tay, đập xuống giường, đập nát cả chiếc giường.

 

 

Thẩm Lãng hoàn toàn không hiểu, tại sao máu của hắn lại làm cơ thể của Xung Sư Sư phản ứng lớn như thế? Là do thân thể của Xung Sư Sư đặc biệt, hay do máu của hắn tác quái?

 

 

Nhưng tính mạng của nàng không gặp nguy hiểm, bời vì nàng kêu rất thảm liệt, nhưng... Trung khí đầy đủ. Chẳng qua tiếp đó, Xung Sư Sư lại hét to một câu, khiến cho Thẩm Lãng xấu hổ muốn chui xuống đất. "Thẩm Lãng! Ngươi chính là tên Bạch Vô Thường kia, ngươi chính là tên cầm thú làm bẩn trong sạch của ta." Trong vài ngày sau, bên trong đại doanh, đều có vô số binh sĩ bị bệnh, được chữa trị, nhưng không thể khỏi nhanh.

 

 

Tám ngàn người, một vạn người, hai vạn người, bốn vạn người... Càng ngày càng nhiều binh sĩ bị nhiễm bệnh.

 

 

Thẩm Lãng là bác sĩ, nhiều lần thấy bệnh dịch quành hành bị khống chế lại trong thời gian ngắn, nếu có đầy đủ thuốc men và xử lý đúng cách, cho nên phần lớn bệnh nhân sẽ không chết.

 

 

Nhưng trong mắt người khác, nơi đây chẳng khác nào địa ngục.

 

 

Sau đó Thẩm Lãng phong tỏa thành trì, trong vòng ba dặm, bảo đảm gián điệp không thể tới gần.

 

 

Nhưng có người đứng trên đỉnh núi, dùng ống nhòm nhìn xuống, truyền tin về vương cung.

 

 

"Bệ hạt! Đại hi đại hỉ."

 

 

"Thẩm Lãng vì dân tâm, quả nhiên trúng kế, nhận tám vạn quân kia. Hiện tại bệnh sốt rét đang lan rộng, mấy vạn người bị lây nhiễm, nơi đó biến thành địa ngục rồi."

 

 

"Bên trong thành trì, người chết mỗi ngày, thi thể chất đống, bọn họ đốt thi thể, mùi hôi lan ra ngoài ba dặm." Ninh Thiệu hỏi: "Quân của Thẩm Lãng thì sao? Có bị nhiễm bệnh không?"

 

 

Niên công công nói: "Không thấy trong quân doanh của Thẩm Lãng mang thi thể ra, nhưng nơi đó đang dựng trại cách ly, quân phòng thủ trên tường thành càng ít đi, đủ thấy quân của hắn cũng bị nhiễm, không ngừng chết." Ninh Dực nói: "Thật sự diệu kế vô song, Thẩm Lãng chỉ mới tới phóng tuyến đầu tiên, đã gặp tai họa ngập đầu, một chiêu này của bệ hạ không hổ danh dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân*."

 

 

*Tạm dịch: Dùng phương pháp của người để trị lại người đó.
Bình Luận (0)
Comment