"Âm, ầm, ầm..."
Mấy trăm khẩu pháo của Thẩm Lãng vẫn khai hoả như cũ, điên cuồng tàn sát, ngay khoảng cách năm mươi mét, thi thể chất thành một bức tường.
Quân của Chúc gia không phải không biết sợ, bọn họ bị cảnh tàn sát trước mắt hù dọa, tốc độ xông lên chậm dần, thân thể của bọn họ không phải bằng sắt, chỉ một viên đạn chì đã đủ chết rồi.
Công chúa Ninh La và Ngũ Triệu Trọng có nghiêm khắc điên rồ đến đâu, vẫn kiểm soát không nổi, quân của bọn họ tử thương vô số, còn không nhiều lắm, nhưng mưa đạn pháo và mưa tên vẫn như cũ, không giảm chút nào. Các binh sĩ kìm nén không nổi sợ hãi, dồn dập tản ra hai bên, liều mạng chạy trốn về phía nam và phía bắc.
Sau khi quân của Ninh La và Ngũ Triệu Trọng tan tác, mười vạn quân của Ninh Kỳ xông tới, chi quân đội này vốn không muốn đánh với Thẩm Lãng.
Bọn họ chạy tới mấy trăm mét, mới nhìn thấy đạn pháo của Thẩm Lãng tập kích như thác đổ, không khỏi bị làm cho choáng váng.
Chiến trường này quá lớn, trừ phi đứng trên đài cao, mới nhìn thấy rõ ràng chiến cuộc thảm liệt, nhìn thấy vô số người bị mưa đạn và mưa tên tàn sát.
Binh sĩ bên dưới bị giới hạn tầm nhìn, bọn họ chỉ thấy đầu người lúc nhúc đang chạy về phía trước, chứ không nhìn thấy cảnh tượng mình đang bị tàn sát, không thì đã tan tác sớm hơn rồi.
Mà lúc này, mười vạn quân của Ninh Kỳ, nhìn thấy mưa đạn của Thẩm Lãng, nhìn thấy thi thể chất thành bức tường, lại nhìn thấy những người ở phía trước đang liều mạng chạy trốn.
Không nói hai lời, chi quân đội này lập tức chạy trốn, phi thẳng đến phía nam và phía bắc, phần lớn chạy về phía bắc, bởi vì hướng này là hướng chạy tới kinh đô.
Bọn họ vừa chạy vừa hưng phấn, bệ hạ Thẩm Lãng lợi hại thế sao? Trận chiến này nói không chừng sẽ thắng. Mà khi thấy đại quân của Ninh Kỳ xông tới, hỏa pháo tạm ngừng bắn, không phải vì quá nóng, mà vì không muốn giết chi quân đội này, bọn họ đều là người một nhà.
Xung Sư Sư nhìn thấy một màn này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Ninh Kỳ là tỷ phu của nàng, còn là biểu ca của nàng, nàng không muốn gặp Ninh Kỳ trên chiến trường.
Hơn nữa nhiều năm qua, Xung gia đều ủng hộ Ninh Kỳ.
Nhưng Ninh Kỳ lại cảm thấy rất biệt khuất.
Hai năm qua, ngày não Ninh Kỳ cũng sống biệt khuất, không còn tinh thần, đánh mất phương hướng. Hôm nay muốn đánh với Thẩm Lãng một trận, mặc cho số phận, nhưng không ngờ tới, quân của mình lại như thế, không có chút tinh thần chiến đầu nào, vừa thấy mưa đạn liền quay đầu chạy.
Tham chửi mấy câu, Ninh Kỳ chạy theo, nhưng không phải chạy trốn, đạn pháo của Thẩm Lãng không thể làm Ninh Kỳ bị thương, mười vạn quân đang chạy loạn, muốn đuổi theo tập hợp lại.
Nhìn thấy cảnh này, Chúc Nhung thở dài trong lòng, nhân tâm thiên hạ hướng về họ Khương chứ không phải họ Cơ, trận chiến bình thường thì không sao, quân của Ninh Kỳ vẫn sẵn sàng xông lên chiến đấu.
Hiện tại hỏa pháo của Thẩm Lãng hung mãnh như vậy, bọn họ nguyện ý đi chịu chết mới là lạ.
May mắn vẫn còn mười vạn quân, dùng làm pháo hôi, làm lá chắn đủ rồi.
Sau khi mười vạn quân của Ninh Kỳ chạy trốn, trên chiến trường chỉ còn mười vạn quân của Trương Triệu, hai vạn quân của hội Ẩn Nguyên và một vạn tăng binh của Thông Thiên tự.
Đại quân chạy tán loạn, chiến trường chẳng những không đến hồi cuối, ngược lại càng thêm cao trào.
Một màn kinh diễm không gì sánh được xuất hiện.
Mười vạn quân của Trương Triệu vốn xung phong đi trước, nhưng hai vạn Thiết Huyết quân thật sự quá nhanh, toàn bộ áp dụng trận hình lưỡi lê, hai vạn người chính là hai mươi cái lưỡi lê to lớn, dễ dàng đâm vào trong mười vạn quân của Trương Triệu.
Mười vạn quân của Trương Triệu mặc giáp màu xám, Thiết Huyến quân của hội Ẩn Nguyên mặc giáp trắng, giống như một cái lưỡi lê sáng loáng.
Tốc độ nhanh không nói, trận hình còn chỉnh tề ngăn nắp, hai vạn người giống như một người, tạo thành trận hình lưỡi lê, không loạn chút nào, còn chỉnh tề hơn đội thể thao của một nước nào đó.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, mỗi giây chạy được mười thước, nhưng khi xông vào đại quân của Trương Triệu, bọn họ lập tức giảm tốc độ, bởi vì muốn núp trong đám đông.
Mười vạn quân của Trương Triệu lại rất quái dị, bọn họ vựa chạy, vừa nhìn Thiết Huyết quân chạy bên cạnh mình, trong lòng cảm khái, người so với người thật làm ta tức chết, trên đời vậy mà có quân đội tinh nhuệ thế này sao? Mặc giáp thép, cõng cường cung và năm túi tên, bên hông có loan đao, trong tay còn cầm mạch đao loại lớn.
Tất cả cộng lại nặng bao nhiêu? Đổi thành mình, nhúc nhích còn không nổi, bọn họ lại chạy nhanh như thế.
Chỉ cần tới gần khoảng cách ba trăm mét, hai vạn Thiết Huyết quân có thể vừa chạy vừa bắn tên.
Khi vọt tới tường trại, địch nhân liền xong, mạch đao trong tay họ dễ dàng chém nát tường gỗ. Trương Triệu nhìn thấy chi quân đội này, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, sau khi quân đội của thế lực siêu thoát xuất hiện, thời đại của quân đội bình thường liền kết thúc.
Niết Bàn quân của Thẩm Lãng cũng không mạnh bằng Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên.
*Dịch giả: Mình bị nhằm chỗ này nha các đạo hữu, bỏ lâu quá nên quên, thật có lỗi.
Ninh Thiệu có 20 vạn quân, Chúc gia có 20 vạn quân, tổng cộng 40 vạn quân thường. Mình nhớ nhằm là 50 vạn quân.