Hỏa pháo liên tục oanh tạc, tốc độ bắn chậm dần lại, nhất là lựu pháo, do tốc độ ra đạn quá nhanh, nhiệt độ rất cao, đầu pháo đỏ hồng cả rồi, cần không ngừng tưới nước làm lạnh.
Tuổi thọ của lựu pháo hiện đại tầm năm trăm lần bắn, lựu pháo của Thẩm Lãng còn kém xa, tuy tuổi thọ chỉ đạt đến hai trăm lần bắn, cũng đã rất ngưu bức, hỏa pháo thì tốt hơn chút, bởi nòng pháo dày, tốc độ ra đạn chậm. Dù vậy, bốn trăm khẩu pháo của Thẩm Lãng đầy đủ bao trùm toàn bộ chiến trường.
Một vạn, hai vạn, ba vạn đạn pháo điên cuồng rơi xuống chiến trường.
Thẩm Lãng chế tạo không nhiều đạn lựu dài, không đến một vạn viên, nhưng hắn chế tạo rất nhiều đạn lựu hình cầu, đầy đủ cho mấy vạn lần bắn, hai loại đạn lựu cộng lại, đủ đánh hơn nửa tiếng nữa.
Trên chiến trường xuất hiện một màn đau buồn.
Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, lần lượt ngã xuống, lần lượt đứng lên tiếp tục xông lên, nhưng khi mỗi lần bọn họ ngã xuống, cung tên biến mất, túi tên biến mất, ngay cả mạch đao trong tay cũng không thấy đâu.
Dần dần bọn họ đứng dậy không nổi, một số người chết, một số người còn chưa chết, nhưng đứng dậy không nổi, không phải do xương gãy quá nhiều, hoặc nội tạng bị thương quá nặng, mà do não bị chấn động.
Mấy chục lần pháo kích, mấy vạn viên đạn oanh tạc, Thiết Huyết quân bị tạc, còn bị sóng xung kích thổi bay. Não chấn động nhiêm trọng, khi đứng dậy liền cảm thấy chóng mặt, nôn mửa, không biết phương hướng.
Tăng binh của Thông Thiên tự thì sao?
Lúc đầu bọn họ rất ngưu bức, tay cầm đại đao điên cuồng xoay tròn, giống như quạt điện, thổi bay hết viên đạn, mũi tên và mảnh đạn, bọn họ đều là cao thủ võ đạo, hoàn toàn khác Thiết Huyết quân.
Nhưng mà bọn họ phải đối mặt không phải viên đạn và mũi tên, mà là sóng xung kích của lựu pháo.
Bọn họ thật rất mạnh, dù cho bị tạc bay, chiến đao trong tay vẫn điên cuồng xoay tròn, ngăn cản vô số mảnh đạn. Nhưng lúc đạn nổ, mảnh đạn không bắn ra một hướng, mà là bắn ra nhiều hướng, không có góc chết.
Tăng binh đỡ được phía trước, lại không thể đỡ được phía sau, bên trái và bên phải.
Khả năng phòng ngự của bọn họ còn kém hơn cả Thiết Huyết quân, bởi bọn họ không mặc áo giáp, không phải không thể mặc, dù sao bọn họ cũng là hòa thượng, mặc giáp không hợp, cho nên mặc tăng bào.
Nhiều lắm thì mặc nội giáp, nhưng không phải loại giáp toàn thân.
Không giống như Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các, toàn thân họ được bao bọc trong loại giáp làm bằng hợp kim bí mật, đao thương bất nhập, ngay cả đôi mắt cũng được mảnh thủy tinh trong suốt bảo vệ.
Võ công của tăng binh rất mạnh, nhưng còn chưa đạt đến tình trạng dùng nội lực ngăn cản mảnh đạn, cho nên trong tình huống không mặc áo giáp, bọn go gặp bi kịch.
Khi đợt pháo kích rơi xuống, bọn họ sẽ vận chuyển nội lực, thi triển Thiên Cân Trụy, giống như một cây đại thụ cấm rễ xuống đất, coi như đạn pháo nổ cách đó không xa, mặt đất chấn động, bọn họ vẫn không nhúc nhích tí nào.
Nhưng mảnh đạn bay đến, bọn họ bị cắt đứt cổ, hoặc bị thương ngay chỗ hiểm khác, ngã xuống mất mạng tại chỗ.
Hơn nữa dùng nội lực thi triển võ cong, khi nội lực hao hết, liền gặp bi kịch.
Vì vậy trong lòng Thư Đình Ngọc rỉ máu, trong khi lòng của Không Tránh đại sư đang phun máu.
Đến giới hạn nào đó, một vạn tăng binh bắt đầu tử vong nhiều, dù trước khi chết, bọn họ rất cường đại, lực vô cùng lớn, võ công cao cường, chiến đao trong tay quay như quạt điện.
Gặp địch nhân trên chiến trường, cam đoan không ai sống nổi một hiệp, hơn một vạn thanh đao tạo thành quạt điện, chẳng khác nào tạo thành đại trận tàn sát, địch nhân nào gặp phải, đều sẽ bị chém nát bấy.
Nhưng mà bọn họ không có địch nhân, bởi vì bọn họ chạy chưa tới chỗ của địch nhân.
Tăng binh chết hơn phân nửa, khoảng cách đại doanh của Thẩm Lãng chỉ còn sáu trăm mét, nhưng mà sáu trăm mét cuối cùng này, trở thành tử địa, đạn pháo quá dày đặc, coi như võ công cao hơn nữa, não cũng bị chấn động. Không Tránh đại sư đau khổ nhìn một màn này, run rẩy nói: "Chúc tổng đốc, Huyết Hồn quân còn chưa tới sao?" Chúc Nhung nói: "Huyết Hồn quân coi thường trận đánh này."
Không Tránh chợt hiểu, Chúc gia muốn lợi dụng Thẩm Lãng giết hết tăng binh của Thông Thiên tự, trong mắt của Chúc gia, Việt quốc là của họ, của Thiên Nhai Hải các, không ai được nhúng tay vào.
Không Tránh đại sư không nói nửa, ông sống đến bảy mươi mấy tuổi rồi, cái gì mà chưa thấy qua, lợi dụng địch nhân giết chết minh hữu thế này, chẳng là chuyện gì lớn.
“Âm, ầm, ầm, ầm...
Tiếng pháo khai hỏa chói tai vang lên, mưa đạn rơi xuống.
"Rầm, rầm, rầm, rầm..." Tiếng đạn nổ kinh thiên động địa.
Không Tránh đại sư tuyệt vọng nhìn tăng binh bị tàn sát, nhìn mưa đạn đầy trời, nhìn chiến trường giống như địa ngục, sau đó dời mắt nhìn lên trời cao, run ray nói: "Be hạ Khương Ly, ngài hiển linh phạt chúng ta sao? Năm đó Thông Thiên tự phản bội ngài, bây giờ con trai của ngài tàn sát chúng ta, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt đây sao?"