Cừu Yêu Nhi chậm rãi đi tới Chúc Hồng Tuyết.
Mấy năm trước, nàng được xem như người mạnh nhất bênh cạnh Thẩm Lãng, sau đó Thẩm Lãng gặp người mạnh hơn nàng, tỷ như Helen, nữ vương Amazon. Nhưng bây giờ, vị trí mạnh nhất trở về trong tay Cừu Yêu Nhi. Bởi vì... Mấy năm qua, sức chiến đấu của Cừu Yêu Nhi đề thăng kinh người.
"Từ lúc từ biệt đến giờ vẫn khỏe chứ?" Chúc Hồng Tuyến nói: 'Mấy năm qua, ngươi mạnh hơn rất nhiều." "Ngươi cũng vậy." Cừu Yêu Nhi nhẹ giọng nói: "Trận chiến mấy năm trước, ta thua."
Chúc Hồng Tuyết: "Trận chiến kia không tính."
Cừu Yêu Nhi: "Thua là thua, không có lý do gì mà không tính."
Chúc Hồng Tuyết khẽ gật đầu: "Được, tùy ngươi."
Cừu Yêu Nhi nhìn chiến đao trong tay, đây là đao thép Manga, bôi dịch hỏa địa ngục, cho nên nàng vứt bỏ, thanh đao này quá mạnh, nàng cảm thấy không công bằng, đổi lại thanh Quỷ Đầu đao.
"Chờ chút!" Chúc Hồng Tuyết nói xong, cởi bỏ giáp trên người, gã cảm thấy mặc thứ này không công bằng.
Gã chỉ còn trường bào màu trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, có người từng nói, Chúc Hồng Tuyết là mỹ nam đệ nhất, không phải không có đạo lý.
Gã cũng ném bỏ đao trong tay, chậm rãi rút bội kiếm ra.
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang hai người Cừu Yêu Nhi và Chúc Hồng Tuyết.
Lý Thiên Thu từng là người có võ công mạnh nhất ở bênh cạnh Thẩm Lãng, bây giờ ông chỉ có thể thở dài cảm thán, thế giới này đã thay đổi, những người như mình lạc hậu rồi sao?
Mặc dù chưa đánh với nhau, nhưng ông biết mình không phải đối thủ của Chúc Hồng Tuyết.
Là ông, là Tuyết Ẩn, hay là đám người Dora, đều không phải đối thủ của Chúc Hồng Tuyết.
"Mời!"
"Mời!"
Cừu Yêu Nhi và Chúc Hồng Tuyết lao vào đánh nhau.
"Âm, ầm, ầm, ầm!" Kỳ thực chả thấy cái gì, chỉ nghe được tiếng nổ như lôi đình, tựa như mỗi một lần giao thủ, sẽ nổ một cái vậy. Mặt đất xuất hiện một cái hố to, vô số bụi bặm bay lên.
Ba giây sau!
Mặt đất xuất hiện một cái khe rãnh dài mấy chục mét, sâu vài mét.
Rõ ràng bị hai người này cày ra.
Sau đó, ngay cả cái khe rãnh cũng không thể nhìn thấy, hai người mạnh đến mức, đánh sâu xuống mười mét trong lòng đất.
“Âm, ầm, ầm, ầm!"
Không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe được tiếng nổ âm trầm từ dưới đất truyền lên.
Tiếp đó.
"Rầm, rầm, rầm..."
Mặt đất sụp xuống, một cái hố cực lớn lộ ra.
"Vèo, veol
Hai thân ảnh bắn ra khỏi lòng đất, bay lên cao mấy chục mét.
Tiếp đó hai người cầm vũ khí, một lần nữa điên cuồng chém giết nhau.
Mỗi một lần phát nổ, thật muốn làm cho màng nhĩ của người ta thủng, tia lửa bắn ra, dài đến gần mét. Mỗi lần va chạm, hai người đều bay ra như con diều.
Cho nên hai người càng đánh, chiến trường càng xa, cuối cùng trở thành hai cái điểm đen nơi chân trời. Thẩm Lãng cứ tưởng rằng, hai vị cao thủ này quyết đấu, sẽ phân thắng bại trong một chiêu.
Ai mà biết, hai người đánh nhau cực kỳ lâu.
Phần lớn nằm ngoài tầm mắt của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không khỏi nhìn xung quanh, Cừu Yêu Nhi và Chúc Hồng Tuyết đánh tới chỗ nào rồi?
"Đừng nhìn ta, ta không biết." Xung Sư Sư nói: "Thẩm Lãng, ngươi ngủ với Cừu Yêu Nhi chưa?" Lúc này là lúc nào, ngươi còn hỏi vấn đề này?
Xung Sư Sư nói: "Ngươi không xứng với nàng."
Xứng hay không đều bị lão tử ngủ, hơn nữa không chỉ một lần, không chỉ mười lần, không chỉ trăm lần đâu. Xung Sư Sư duỗi thẳng cái cổ trắng, vẫn nhìn không thấy thân ảnh của Cừu Yêu Nhi.
Xung Sư Sư hỏi: "Nàng còn trở lại không?”
Thẩm Lãng không thèm để ý đến Xung Sư Sư nữa.
Xung Sư Sư nói: "Nàng là thần tượng của ta, ta muốn trở thành người như nàng."
Hắn vẫn không thèm để ý.
Xung Sư Sư chờ thêm hồi lâu, Cừu Yêu Nhi và Chúc Hồng Tuyết còn chưa đánh trở về, nàng quay đầu sang Thẩm Lãng, hỏi: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi phải tên cầm thú Bạch Vô Thường kia không?"
Xung Nghiêu thúc ngựa tiến lên, không nói hai lời, kéo dây cương của hãn huyết bảo mã, mang Xung Sư Sư rời đi. Xung Nghiêu nói: "Xin ngài thứ tội, bệ hạ."
Thẩm Lãng nói: "Không sao."
Xung Sư Sư bão nổi, mắng phụ thân: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn làm bẩn trong sạch của con, phụ thân còn phải xin lỗi hắn? Chúng ta thuần phục hắn, nhưng làm chủ quân phải nói đạo lý."
Xung Nghiêu run rẩy, nói: "Bệ hạ, xin ngài giáng tội!"
Thẩm Lãng nói: 'Không sao?"
Công chúa Dora và Hela không khỏi nhìn sang Thẩm Lãng, Thẩm Lãng trừng mắt nhìn lại, ý bảo nhìn cái gì? Qua thêm một lúc lâu, Thẩm Lãng hỏi: "Bọn họ đâu rồi? Muốn đánh tới bao lâu nữa?"
Công chúa Dora lắc đầu, nói: "Không biết."
Nói xong, nàng nhìn sang Hela, hỏi: "Ta từng mạo phạm Cừu Yêu Nhi sao?"
Hela lắc đầu, nói: "Ngươi không có, nhưng ta có, không biết nàng có đánh chết ta không?"
Công chúa Dora nói: "Về rồi!" Quả nhiên, Cừu Yêu Nhi và Chúc Hồng Tuyết đang đánh trở về.
Không lâu sau, hai người dừng lại.
Mặt trời lặng về tây, hai người đứng ngoài mười mấy dặm, ánh chiều chiếu lên thân hai người.
Chúc Hồng Tuyết nhìn lại chiến trường, hai vạn Huyết Hồn quân bị giết sạch, chỉ còn một mình gã. Huyết Hồn quân vô địch, chết trận toàn bộ.
Trận chiến này, gã thua, không chỉ thua về quân đội, còn thua trong trận đánh tay đôi với Cừu Yêu Nhi. "Ta thua rồi." Thanh kiếm trong Chúc Hồng Tuyết, đứt thành từng đoạn, rơi xuống đất.
"Giết ta đi!" Chúc Hồng Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại.