Ninh Dực cười lớn: "Ninh Chính, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn chưa từ bỏ hy vọng sao? Ha ha ha, ngươi thật sự quá ngu xuẩn, nực cười nhất mà ta từng thấy. Người ta phải đến khi nhìn thấy quan tài mới rơi lệ, ngươi thì hay rồi, có khi đến lúc đó cũng chẳng thèm rơi một giọt lệ nào. Thôi được rồi, chúng ta mau vào vương cung thôi, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ được chiêm ngưỡng cái đầu của Thẩm Lãng, ha ha hai"
Ninh Chính vẫn thản nhiên, dửng dưng như không nghe gì, chậm rãi bước về phía hoàng cung với xiềng xích trên thân.
Ninh Dực nói tiếp: "Ngũ đệ, sau khi xem xong cái đầu của Thẩm Lãng, ngươi cũng sẽ được tiễn thẳng lên pháp trường. Thẩm Lãng chết rồi, các ngươi cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nữa. Ngươi không giống như phụ vương, được Ninh Hàn bảo vệ, ngươi nhất định phải chết. Trước khi chết, ngươi còn lời gì muốn nói với ta không?"
Ninh Chính thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Ninh Dực, tiếp tục bước về phía trước.
Ninh Dực tức giận, giơ roi da quất mạnh vào lưng Ninh Chính.
"Chát, chát, chát, chát..."
"Ninh Chính, ngươi sắp chết đến nơi rồi, vậy mà còn dám coi thường ta? Còn dám coi thường ta?"
Hôm nay, Việt vương Ninh Thiệu thay đổi hoàn toàn, từ vương miện cho đến long bào đều là đồ mới, thậm chí cả thanh kiếm bên hông cũng là đồ mới tinh.
Sau khi thay y phục xong, Ninh Thiệu đến tẩm cung của Ninh Nguyên Hiển.
Mấy cung nữ đang hầu hạ Ninh Nguyên Hiến tắm rửa, thay y phục. Hôm nay thiết triều, Ninh Nguyên Hiến với tư cách là Thái Thượng vương cũng phải tham gia.
Hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên Ninh Nguyên Hiến mặc lại long bào, đội vương miện.
"Tám mươi mốt, tám mươi hai, tám mươi ba..." Ninh Nguyên Hiến giống như con rối gỗ, mặc cho người khác hầu hạ, miệng lẩm bẩm không ngừng, nước bọt chảy ròng ròng.
Ninh Thiệu phẩy tay, đám cung nữ vội vàng lui ra, ánh mắt nhìn Ninh Thiệu như nhìn thấy quỷ, một số chuyện chưa công khai, nhưng bọn họ mơ hồ đoán được, xác chết chất thành núi bên ngoài tẩm cung của Ninh Thiệu. Ninh Thiệu ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Nguyên Hiển, nói: "Ôi chao, ôi chao, phụ vương, đừng giả vờ nữa, lần này đừng giả vờ nữa. Thẩm Lãng đã chết, bị Chúc Hồng Tuyết chém bay đầu, chẳng mấy chốc nữa cái đầu của hắn sẽ được đưa vào cung."
"Tám mươi lăm, tám mươi sáu, tám mươi bảy..." Ninh Nguyên Hiến run rẩy, dường như không nghe thấy gì, đôi mắt đục ngầu đã không còn chút ánh sáng nào. Bởi vì quá gầy gò, nên bộ long bào mặc trên người ông càng thêm rộng thùng thình. Chiếc vương miện đội trên đầu cũng phải buộc chặt bằng dây, nếu không sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Vừa đếm, khóe miệng ông vừa chảy nước dãi.
Ninh Thiệu nói: "Phụ vương, năm đó con chỉ giết vài cung nữ mà thôi, sao người lại phải đưa con đến Thông Thiên tự xuất gia? Đều là con trai của người, tại sao những người khác được ở lại trong cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn con phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ? Còn mẫu hậu, chẳng lẽ bà ấy không đủ xinh đẹp sao? Sao người không chịu cho bà ấy một danh phận? Chẳng lẽ bà ấy là gian tế của Đại Kiếp tự? Là hồ ly tinh sao? Nhưng bà ấy cũng khiến cho người vui vẻ mà, tại sao người lại nhãn tâm giam cầm bà ấy tại lãnh cung? Chẳng phải quá mức tuyệt tình sao?"
"Tất nhiên con không bênh vực mẫu hậu, người không chịu sắc phong cho bà ấy làm phi tử, khiến thân phận của con thấp kém, người hà tất phải đối xử với con như vậy chứ?" Ninh Thiệu lạnh lùng nói: "Nói cho con biết, tại sao?"
Nói xong, Ninh Thiệu bóp mũi Ninh Nguyên Hiển, dùng vải bịch miệng ông lại, lạnh lùng nói: "Đừng giả vờ nữa, người còn giả vờ nữa, con sẽ khiến người chết vì nghẹt thở đấy."
Rất nhanh, Ninh Nguyên Hiến run rẩy dữ dội, mặt mũi đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu, sắp nghẹt thở đến nơi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nhi thần biết lỗi rồi." Ninh Thiệu buông Ninh Nguyên Hiến ra, nói: "Nào, nào, nào, vương miện của người lệch rồi kìa, nước miếng chảy đầy mặt thế này."
Ninh Nguyên Hiến ho sặc sụa, sau đó lại tiếp tục đếm, nhưng quên mất mình đếm đến đâu, cả người ngơ ngác. Ninh Thiệu nói: "Người muốn nhìn thấy cái đầu của Thẩm Lãng, mới hết hy vọng đúng không? Lúc đó, người chết được rồi, sống thế này còn mệt mỏi hơn. Không bằng tự giải thoát cho mình. Đây là thuốc độc, người cầm lấy, sau khi xem xong cái đầu của Thẩm Lãng thì tự uống, nghe rõ chưa? Phụ vương?"
Ninh Thiệu nhét một lọ thuốc nhỏ vào trong tay áo Ninh Nguyên Hiến, vỗ vỗ lên khuôn mặt gầy gò của ông, nói: "Giấu kỹ vào, chẳng phải người thích giả ngu giả điên sao, vậy thì một lát nữa ở trên đại điện, trước mặt bá quan văn võ, người tè ra quần cho con xem, như vậy con mới tin người thật sự bị điên."
"Người đâu, đưa Thái Thượng vương đi thiết triều."
Đại điện hoàng cung Việt quốc, lần đầu tiên đông đúc đến vậy, chật kín người.
Toàn bộ quan viên, quyền quý trong kinh đô đều có mặt, thậm chí còn có mấy trăm người bị coi là tàn dư của Thẩm Lãng cũng bị áp giải đến đây. Bên trong đại điện không còn chỗ đứng, rất nhiều người phải đứng ngoài sân.