Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Bất Ngờ Chưa

Chương 637: Bất ngờ chưa Chương 637: Bất ngờ chưaChương 637: Bất ngờ chưa

 

 

Ninh Thiệu gật đầu: "Được, vậy giao cho vương tỷ tự tay xử lý."

 

 

Đúng lúc này, Chúc Hoằng Chủ khẽ ho khan một tiếng.

 

 

Ninh Thiệu vội vàng liếc nhìn Chúc Hoằng Chủ, không dám buông lời quan tâm, vì như vậy chẳng khác nào ám chỉ thân thể của đối phương đang không được tốt.

 

 

Kỳ thật gã hiểu rõ ý của Chúc Hoằng Chủ, muốn gã mau chóng kết thúc chuyện này.

 

 

Ninh Thiệu cất cao giọng, nói: "Các vị ái khanh, trong trận chiến này, Việt quốc không chỉ tiêu diệt toàn bộ phản quân của Thẩm Lãng, còn chém được cái đầu của hắn, từ nay về sau, Việt quốc sẽ được bình yên, tất cả đều nhờ hoàng ân của hoàng đế bệ hại"

 

 

"Hoàng đế vạn tuết Vạn vạn tuế!" Ninh Thiệu một lần nữa hướng về phía Viêm Kinh, khấu đầu bái lạy.

 

 

Chúc Hoằng Chủ bất đắc dĩ, cũng phải quỳ xuống theo, toàn bộ văn võ bá quan lại một lần nữa đồng loạt quỳ xuống, hô vạn tuế.

 

 

Ninh Thiệu đứng dậy, nhưng không trở về ngai vàng, mà lớn tiếng hạ lệnh: "Mang đầu của Thẩm Lãng lên đây!" Mấy ngàn người có mặt trong đại điện bỗng chốc trở nên phấn khích, cuối cùng thì buổi đại triều hôm nay cũng đến hồi cao trào.

 

 

Tất cả mọi người đều nín thở, ngẩng cổ lên nhìn, Thẩm Lãng gây sóng gió bấy lâu nay, cuối cùng đã chết, suốt mấy năm qua, hắn không ngừng sáng tạo kỳ tích, liên tục phá vỡ mọi giới hạn.

 

 

Giờ đây hắn chết rồi, thời đại mới chính thức khép lại, rất nhiều người có mặt ở đây đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Một tên thị vệ bưng một chiếc hộp, vội vàng chạy vào đại điện, hai tay cung kính nâng cao.

 

 

Ninh Thiệu cười lớn: "Trãm chưa từng gặp mặt Thẩm Lãng, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại là lúc hắn đã chết. Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung, đây chính là vị chủ quân mà các ngươi muốn pho tá. Giờ đây, đầu của hắn đang nằm trong chiếc hộp này, các ngươi nên từ bỏ hy vọng được rồi!"

 

 

Nói xong, Ninh Thiệu đưa mắt nhìn sang Ninh Nguyên Hiến.

 

 

Ninh Nguyên Hiến vẫn như cũ, cả người run rẩy, nước miếng chảy ròng ròng, ngồi xiêu vẹo trên sàn.

 

 

"Phụ vương, rốt cuộc người điên thật hay điên giả? Bất kể thật hay giả, sau khi nhìn thấy đầu của Thẩm Lãng, người nên hoàn toàn tuyệt vọng rồi chứ!"

 

 

"Phụ vương, người vậy mà lại đặt tất cả hy vọng vào một tên tiểu tử ngu xuẩn như thế, thật nực cười! Ninh Nguyên Hiến, cả đời này của ông, chẳng khác nào một trò cười! Bây giờ, hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, kẻ mà các ngươi xem như hy vọng, xem như kỳ tích, đã chết!" Tất nhiên, những lời này Ninh Thiệu chỉ dám gao thét trong lòng, không dám nói ra miệng.

 

 

Ninh Thiệu hét lớn: "Mo hộp ra! Để cho mọi người chiêm ngưỡng cái đầu của tên phản tặc!"

 

 

"Vâng!" Tên thị vệ run rẩy đáp, sau đó chậm rãi mở chiếc hộp ra, bên trong là cái đầu của một người.

 

 

Ninh Thiệu quỳ xuống theo bản năng, lại hướng Viêm kinh hô to: "Đại Viêm chiến vô bất thắng, hoàng đế bệ hạ uy chấn thiên hại"

 

 

Nhưng sau đó, gã trừng mắt nhìn cái đầu trong hộp, kinh ngạc đến mức chết lặng, đây là... Cái đầu của Thẩm Lãng hả? Sao... Lại giống hệt Niên công công, người thân nhất của mình thế này?

 

 

Thật ra Thẩm Lãng chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn thật sự không tìm được cái đầu nào thích hợp hơn, còn về con trai lớn của Ninh Thiệu, bị hắn giết từ đời nào rồi.

 

 

Tất cả văn võ bá quan trong triều đều chết lặng, nhìn chằm chằm vào cái đầu tuấn tú, nhưng lại đầy vẻ vặn vẹo, sợ hãi đang nằm trong cái hộp, không phải Niên công công, thái giám hầu cận của Ninh Thiệu đó sao?

 

 

Tên thái giám cuồng vọng này, luôn mang theo nữ nhân bên mình kia ư?

 

 

Không phải nói là đầu của Thẩm Lãng sao? Vậy Thẩm Lãng đâu?

 

 

Lúc này, tên võ sĩ trẻ tuổi đang cầm chiếc hộp, bỗng nhiên dỡ mũ ra, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ vô song, hắn xoay người một vòng, cười lớn nói: "Ninh Thiệu, chư vị đại nhân, rất bất ngờ, rất ngạc nhiên đúng không?"

 

 

Nói rồi, Thẩm Lãng đột nhiên vung tay lên.

 

 

Ba ngàn Huyết Hồn quân đồng loạt tháo mũ, để lộ dung nhan thật sự, tất cả đều là nữ chiến binh Amazon, vậy ba ngàn Huyết Hồn quân đâu rồi?

 

 

"Chư vị bất ngờ chưa?"

 

 

Nói xong, Thẩm Lãng lại vung tay, thêm một ngàn người tràn vào, khiêng theo từng cái rương lớn.

 

 

"Mở ral"

 

 

Theo tiếng quát của Thẩm Lãng, tất cả rương lớn đều được mở ra, vô số đầu người từ trong đó lăn ra.

 

 

Tất cả đều là đầu của Huyết Hồn quân.

 

 

Hải tặc đảng Sketelon nhanh chóng sắp xếp hai vạn cái đầu, thành mười ngọn núi nhỏ, trong đại điện.

 

 

Đầu người chất chồng lên nhau như kim tự tháp, máu me be bét, tạo nên cảnh tượng vô cùng rùng rợn, khủng bố. Thẩm Lãng lại lên tiếng: "Chư vị, có phải rất bất ngờ, rất ngạc nhiên hay không?”

 

 

Cả đại điện im phăng phắc, tĩnh lặng như tờ.

 

 

Cảm giác như có vô số tia sét đồng loạt giáng xuống, khiến cho bọn họ hồn phi phách tán, lập tức mất khả năng phản ứng.

 

 

Thế giới này thật điên rồ, thật đáng sợ.

 

 

Hai vạn Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các, vậy mà lại bị tiêu diệt toàn bộ?

 

 

Điều này... Sao có thể? Đây chính là đội quân đã tiêu diệt trăm vạn liên quân của chư quốc tây vực đấy!

 

 

Thẩm Lãng trước kia đã tạo ra biết bao nhiêu kỳ tích, bây giờ lại có thể tiêu diệt toàn bộ Huyết Hồn quân? Ngươi... Rốt cuộc là người hay là quỷ?
Bình Luận (0)
Comment