Tham Lãng cầm lấy một bộ xiềng xích, đi đến trước mặt Chúc Hoằng Chủ, cười nói: "Chúc đại nhân rất biết quy củ, ta cũng là người biết quy củ, nào, nào, để ta đeo cho ngài."
Nói xong, Thẩm Lãng đeo bộ xiềng xích nặng mấy chục cân lên người Chúc Hoằng Chủ, cùm tay, cùm chân, thậm chí cả gông cổ cũng không tha.
Thẩm Lãng lại nói: "Ninh Kỳ, hãy giúp Chúc Nhung đại nhân đeo xiềng xích vào."
Ninh Kỳ bất đắc dĩ nói: "Thần tuân chỉ."
Theo ý Ninh Kỳ, ít nhiều gì cũng nên nể mặt một chút, nhưng vị nhân hoàng này có thù tất báo, một chút mặt mũi cũng không chừa, Ninh Kỳ chỉ có thể tiến lên đeo xiềng xích cho Chúc Nhung.
'Thẩm Lãng nói: "Còn Ninh Du đại nhân nữa, đừng bỏ sót, cũng phải đeo xiềng xích."
Ninh Du nghe vậy run lên, mặt mày xám xịt, bị đeo xiềng xích vào người.
Sau đó, tất cả quan lớn trên triều trước đây đều bị đeo xiềng xích, từ quan tứ phẩm trở lên, đám quyền quý cũng không tha một người.
Bao gồm cả Tĩnh An bá Ngũ Triệu Trọng và Thái thú quận Nộ Giang Đường Duan.
"Ngũ an bá, Đường thái thú, chúng ta cũng coi như người quen cũ." Thẩm Lãng cười nói: "Hôm nay bận quá, không có thời gian hàn huyên với hai vị, nhưng yên tâm, thời gian còn dài, hai vị vào ngục chờ, ta sẽ đến thăm hai vị sau."
Nghe vậy, hai người biến sắc, ngươi đã là nhân hoàng, lẽ nào còn muốn tự mình đến tra tấn hai tên tiểu nhân vật như chúng ta sao? Ngươi hẹp hòi đến vậy hả?
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lùng, hắn không giết người vô tội, nhưng những người đáng chết, hắn không tha một tên.
"Ninh Kỳ, không cần vội đưa hơn hai ngàn vị đại nhân này đến Hắc Thủy ngục, cho bọn họ đi dạo phố một vòng, để toàn bộ dân chúng kinh đô chiêm ngưỡng, sau đó hãy tống giam."
Thẩm Lãng nói: "Đúng rồi, Chúc Hoằng Chủ đại nhân tuổi cao sức yếu, ban đầu thì cho đi bộ, đợi đến lúc đi không nổi thì cho lên xe tù, phải dùng loại xe tù dễ nhìn thấy, để bá tánh chiêm ngưỡng uy phong của Chúc Hoằng Chủ đại nhân, hiểu chưa?"
Ninh Kỳ lạnh rùng mình, khom người nói: "Thần tuân chỉ."
Đây là may mắn của mình, dù sao mình cũng là thần tử Việt quốc, chứ không phải trực tiếp là thần tử Đại Càn, nếu không thì chẳng biết phải nhận thêm bao nhiêu thánh chỉ hoang đường nữa. Lúc này, Chúc Hoằng Chủ hận không thể lập tức đập đầu chết ngay tại triều đình, khỏi phải chịu đựng sự sỉ nhục vô tận này.
Đã tám mươi tuổi rồi, tại sao Thẩm Lãng không chừa cho lão già này chút mặt mũi, còn bắt lão đeo xiềng xích dạo phố, phải chịu đựng sự nhục nhã tột cùng?
Nhưng hiện tại Chúc Hoằng Chủ không dám chết, bất kể sỉ nhục nào lão cũng phải chịu, như vậy mới bảo vệ được toàn bộ gia tộc họ Chúc tại Việt quốc.
Ninh Kỳ nói: "Chư vị, mời."
Hơn hai ngàn quan viên, quyền quý ủ rũ cúi đầu, xếp hàng đi ra ngoài, nhất là mấy trăm người đi đầu, đều bị đeo xiềng xích, mỗi bước chân đều nặng trĩu, đầy nhục nhã.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo phải dạo phố một vòng, ít nhất cũng phải đi năm mươi dặm, bị mấy trăm ngàn bá tánh kinh dô chứng kiến cảnh tượng bọn họ trở thành tù nhân.
Sáng sớm nay còn vui vẻ vào triều, tưởng rằng sẽ được chứng kiến cái đầu của Thẩm Lãng, không ngờ tan triều không cần về nhà, mà đi thẳng vào nhà giam, thế sự thật khó lường.
"Ha ha ha ha..." Ninh Thiệu nói: "Thú vị, thú vị, quá thú vị. Cảnh tượng trước mắt, ta sẽ không bao giờ quên, hai năm qua làm Việt vương, đối với ta mà nói giống như một giấc mộng."
Nói xong, Ninh Thiệu chắp tay với Thẩm Lãng: "Vậy ta xin cáo từ, trở về nơi ta đến, ta sẽ tiếp tục làm hòa thượng tại Thông Thiên tự, A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai, Thẩm Lãng các hạ bảo trọng!"
Nói xong, Ninh Thiệu chắp tay trước ngực, quay người định rời đi.
Ninh Chính không lên tiếng, bởi vì quyền xử lý Ninh Thiệu thuộc về Thẩm Lãng.
'Thẩm Lãng thản nhiên nói: "Người đâu, bắt tên cầm thú này lại, xử tử trước mặt vạn dân Việt quốc, thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!"
Nghe Thẩm Lãng nói xong, Ninh Thiệu ngẩn người, sau đó cười lớn: "Thẩm Lãng, ngươi đừng đùa, Thông Thiên tự còn hơn hai ngàn tăng binh đóng tại vương cung này đâu."
Lời này không phải hoàn toàn giả, trong trận đại chiến mấy hôm trước, tăng binh Thông Thiên tự bị hỏa lực của 'Thẩm Lãng đánh tan, Không Tránh đại sư không đành lòng nhìn tăng binh chết sạch, nên liều mình xông ra chiến trường, cứu được hơn hai ngàn người, trở về đóng quân tại vương cung."
Lúc đầu, khi quân của Thẩm Lãng giả dạng Huyết Hồn quân tiến vào, tăng binh Thông Thiên tự không có phản ứng gì, mà đến lúc này, quân của Thẩm Lãng đã lộ diện, bọn họ vẫn án binh bất động.
Theo Ninh Thiệu, quân của Thẩm Lãng chỉ có hơn ba ngàn tiến vào vương cung, lại không có hỏa pháo, cho dù sức chiến đấu mạnh hơn tăng binh, nhưng cũng có hạn, chắc chắn sẽ không vì mạng sống của một mình gã, mà đánh nhau với tăng binh của Thông Thiên tự.
Như vậy xem ra, mạng của gã coi như an toàn.
Thẩm Lãng vừa dứt lời, mấy vị đại tông sư lập tức áp sát Ninh Thiệu.
"Thẩm Lãng, chẳng lẽ ngươi muốn cả hai cùng chịu thiệt sao?" Ninh Thiệu lạnh lùng nói, sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Thẩm Lãng nói: "Không Tránh đại sư có ở đây không? Chúng ta nói chuyện chút?"
Chốc lát sau, Không Tránh đại sư lên tiếng: "Được, lão nạp đang ở hậu viện, chờ ngươi."
Thẩm Lãng liền đi về phía hậu viện, chỉ có một người đi theo sau hắn, chính là Cừu Yêu Nhi mặc giáp Huyết Hồn
quân, nàng đã nói mấy ngày nay không tiện ra tay.