Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 647 - Chương 647: Thẩm Lãng Tức Giận

Chương 647: Thẩm Lãng tức giận Chương 647: Thẩm Lãng tức giậnChương 647: Thẩm Lãng tức giận

 

 

"Ba, hai, một..." Công chúa Dora bắt đầu đếm ngược.

 

 

Ba ngàn mũi tên thượng cổ đồng loạt nhắm vào tăng binh của Thông Thiên tự.

 

 

"Chậm đã, chậm đã." Không Tránh đại sư vội vàng hét lên: "Thẩm Lãng thí chủ, ta trả Ninh Thiệu lại cho ngươi, sau này gặp lại."

 

 

Nói xong, lão muốn dẫn tăng binh rút lui, lão chỉ muốn diễn kịch mà thôi, chỉ muốn chứng minh cho thiên hạ biết, lão không hề thỏa hiệp với Thẩm Lãng, để thể hiện lập trường với Đại Viêm.

 

 

Tuyệt đối không có ý định hi sinh vì Ninh Thiệu.

 

 

Không có hỏa pháo, Thẩm Lãng chẳng có gì đáng sợ, nhưng khi có cung tiễn thượng cổ thì lại khác.

 

 

Không Tránh đại sư hạ lệnh: “Rút lui!"

 

 

Thẩm Lãng lạnh lùng nói: 'Muốn diễn kịch hả? Vậy ta cho ngươi diễn đến chết! Muốn lật mặt? Muốn thể hiện lập trường cho hoàng đế Đại Viêm nhìn? Ta sẽ thành toàn cho ngươi, còn gì tốt hơn khi dùng cái chết để hiện lập rõ lập trường của mình? Đai sư không cần cảm ơn tai"

 

 

"Giết!"

 

 

Vừa dứt lời, Thẩm Lãng lập tức hạ lệnh, ba ngàn mũi tên thượng cổ bắn ra.

 

 

Đây không phải cung tên thông thường, mà là cung tiễn thượng cổ nghịch thiên, trong khoảng cách ngàn mét, dễ dàng bắn thủng giáp thép, huống chi trong khoảng cách chưa đến ba trăm mét này?

 

 

"Vèo, vèo, vèo..."

 

 

Vô số mũi tên như cơn mưa, kéo theo đuôi lửa rực rỡ, xé toạc không khí, gào thét lao đi.

 

 

"Dừng tay, dừng tay, dừng tay..."

 

 

"Giết, giết, giết..."

 

 

Không Tránh đại sư phẫn nộ gầm lên, hơn hai ngàn tăng binh điên cuồng lao lên phía trước.

 

 

Ngay sau đó...

 

 

Mũi tên thượng cổ dễ dàng đâm thủng áo giáp, bắn xuyên qua thân thể của bọn họ.

 

 

Tăng binh Thông Thiên tự ngã xuống như rạ, những người còn sống, vẫn cầm chiến đao không ngừng xoay tròn, liều mạng xông lên phía trước. Xong len, xong len, xong len.

 

 

Một lát sau.

 

 

Ba ngàn người, rồi hai ngàn, một ngàn, một trăm...

 

 

"Xông lên!" Rồi chỉ còn một người.

 

 

"Phập!" Tên tăng binh cuối cùng trúng tên, đầu bị bắn xuyên, ngã xuống đất chết ngay tức khắc.

 

 

Ba ngàn tăng binh của Thông Thiên tự, toàn quân bị diệt!

 

 

Không Tránh và Ninh Thiệu kinh ngạc đến mức đứng hình, nhìn Thẩm Lãng với vẻ mặt kinh hãi tột độ.

 

 

"Ngươi nhất định phải làm vậy sao? Nhất định phải làm vậy sao?" Không Tránh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã nhìn thấu ý định của ta, ta chỉ muốn thể hiện lập trường với Đại Viêm, diễn một vở kịch mà thôi, chẳng lẽ cũng không được sao? Sau khi vở kịch này kết thúc, ta sẽ trở về Thông Thiên tự, không bao giờ nhúng tay vào chuyện của ngươi và Thiên Nhai Hải các, cũng không bao giờ nhúng tay vào chuyện của Việt quốc, ngươi cần gì phải dồn Thông Thiên tự vào chỗ chết?"

 

 

Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Không Tránh, chẳng lẽ ngươi thấy ta khoan dung với văn võ bá quan Việt quốc, nên cảm thấy ta rất mềm yếu, dễ bắt nạt lắm sao? Có phải ta không giết cả nhà họ Chúc, ngươi liền cảm thấy ta rất dễ nói chuyện đúng không?”

 

 

"Muốn ta phối hợp diễn kịch với ngươi? Được, tất nhiên được, không thành vấn đề. Hôm nay ta và gia tộc họ Chúc đã diễn một vở kịch thật hay cho ngươi xem. Nhưng khi diễn kịch, người khác phải phối hợp với ta, chứ không phải ta phối hợp với người khác. Đã diễn thì phải diễn cho ra trò, để ta đánh mặt người khác, chứ không phải để người khác đánh vào mặt của taI"

 

 

"Ngươi nghĩ rằng chỉ cần bề ngoài đối đầu với ta, ngầm thể hiện thiện chí, ta sẽ phối hợp diễn kịch với ngươi sao? Đừng mơ tưởng hão huyền!"

 

 

"Thông Thiên tự các ngươi, hai mươi năm trước đã suy thoái, bây giờ vẫn còn đang suy thoái, từ khoảnh khắc mà các ngươi cho rằng mình quật khởi, chính các ngươi đang bước lên con đường suy thoái, thật khiến người ta chê cười!"

 

 

Không Tránh đại sư run giọng nói: "Cho dù Thông Thiên tự đứng cuối trong sáu thế lực siêu thoát, nhưng cũng là thế lực siêu thoát. Sau trận đại chiến này, chúng ta hoàn toàn có thể nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần ngươi chịu phối hợp diễn một vở kịch. Bây giờ... Chúng ta không đội trời chung."

 

 

'Thẩm Lãng thản nhiên nói: "Không Tránh, Thông Thiên tự các ngươi muốn sa đọa, muốn đi theo tà môn ngoại đạo như Đại Kiếp tự, ta không quản được, cũng không muốn quản. Các ngươi nể sợ Đại Viêm, cho rằng ta chắc chắn sẽ thua, ta cũng mặc kệ. Nhưng từ giây phút ngươi giả vờ uy hiếp ta, Thông Thiên tự đã xong rồi. Ngươi không cần phải uy hiếp ta, vừa rồi nếu ngươi chịu co đầu rụt cổ rời khỏi đây, Thông Thiên tự sẽ còn đường sống, nhưng bây giờ... Vì ngươi mà không còn nữa!"

 

 

"Ta và Thiên Nhai Hải các không đội trời chung, Phù Đồ Sơn cũng thế, ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm đến Thông Thiên tự các ngươi sao? Ngươi muốn đầu cơ trục lợi, đúng là không biết sống chết!"

 

 

"Giết cho ta!" Thẩm Lãng quát lớn, bảy vị Đại Tông sư luôn bên cạnh hắn, lập tức lao về phía Không Tránh đại sư. Cuộc chiến lập tức bùng nổ.

 

 

Không Tránh đại sư rất mạnh, võ công còn cao hơn cả Lý Thiên Thu, cũng hơn cả công chúa Dora, nhưng dù có mạnh đến đâu, lão cũng không phải đối thủ của bảy vị Đại Tông sư liên thủ.

 

 

Vài canh giờ sau, Không Tránh đại sư bị đánh cho miệng phun máu tươi, gân mạch đứt đoạn, bị ép quỳ rạp xuống đất.

 

 

Thẩm Lãng chậm rãi bước tới, lạnh lùng nói: "Ta không thích giết người, nhưng luôn có kẻ ngu ép ta phải ra tay. Ngươi nên hiểu rõ tính cách của ta, khi ta đồ sát Điểu Tuyệt Thành, ngươi nên biết ta là một kẻ điên, tại sao còn muốn chọc giận ta?"
Bình Luận (0)
Comment