Chúc Hồng Bình nói: "Rất nhanh thôi, Đại Viêm sẽ xuất quân, quét sạch ba nước phía nam, nếu chúng ta chống đỡ được, tương lai vẫn sẽ trở thành chủ nhân của mảnh đất này. Trên thực tế, Nội Các Đại Viêm sớm đã thương nghị, một khi thống nhất phương đông, Việt quốc sẽ đổi thành Việt châu, trực thuộc bốn tỉnh, người đứng đầu là Kinh Lược Sứ."
Chúc Nịnh nói: "Có gì huynh cứ nói thẳng."
Chúc Hồng Bình nói: "Nhưng ít nhất hiện tại, Việt quốc vẫn nằm trong tay Thẩm Lãng, ngươi cũng biết hắn rất điên, coi trọng mặt mũi như mạng sống. Hắn rõ ràng tha cho tăng binh của Thông Thiên tự rời đi, nhưng Không Tránh đại sư lại làm hắn mất mặt, hơn hai ngàn tăng bình bị giết sạch, Không Tránh cũng bị chém thành hai khúc. Vì thể diện, Thẩm Lãng không tiếc trở mặt thành thù với Thông Thiên tự."
Chúc Nịnh nói: "Nói tiếp đi."
Chúc Hồng Bình nói: "Cho nên, nếu Thẩm Lãng phái người đến đây cầu hôn, mà chúng ta từ chối, thì làm mất mặt hắn, tát thẳng vào mặt hắn, lòng dạ của han rất hẹp hòi, chắc chắn sẽ trả thù."
Khuôn mặt Chúc Nịnh tái nhợt: "Thì sao?"
Chúc Hồng Bình run rẩy nói: "Tổ phụ không muốn cho hắn cơ hội để cầu hôn."
Chúc Nịnh nói: "Muốn ta giả bệnh rồi chết, đúng không?"
Chúc Hồng Bình thở dồn dập, run rẩy nói: "Tổ phụ nói, vì gia tộc, ai cũng hy sinh được, bao gồm cả tổ phụ."
Gã lấy ra một chai thuốc đặt lên bàn, nói: "Đây là thuốc của Phù Đồ sơn, sau khi uống vào sẽ có triệu chứng giống như mắc bệnh lao, còn có tính lây nhiễm, vậy sẽ không ai dám cưới ngươi nữa."
Chúc Nịnh run rẩy nói: 'Không cần chết sao?"
Thật ra, ý của Chúc Hoằng Chủ là chết, nhưng Chúc Hồng Bình và Chúc Nịnh là huynh muội tình thâm, không muốn Chúc Nịnh phải chết, cho nên mới nghĩ ra cách giả vờ mắc bệnh lao.
Chúc Hồng Bình nói: "Vài tháng nữa, Đại Viêm sẽ đánh tới, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ thay đổi, Thẩm Lãng cũng sẽ tiêu đời, trong thời gian đó, chúng ta coi như chờ đợi bình minh trong bóng tối."
Chúc Nịnh cầm lấy chai thuốc, nhìn lướt qua, chất lỏng màu xanh lục, bên trong dường như có vô số phù du. "Nếu ngươi không muốn lấy Kim Mộc Thông, không muốn liên quan gì đến Thẩm Lãng, vậy thì uống nó đi." Chúc Hồng Bình nói: "Nhưng ta phải nói rõ với ngươi, triệu chứng của nó giống hệt bệnh lao, rất đau đớn, ho đến mức như muốn vỡ phổi, hơn nữa còn ho ra máu."
Gã vừa dứt lời, Chúc Nịnh liền mở nắp chai, uống một hơi cạn sạch. Uống xong, Chúc Ninh cười nhạt: 'Muội muốn tiếp tục đọc sách."
Chúc Hồng Bình đi ra ngoài.
Chỉ hơn một canh giờ sau, trong thư phòng liền vang lên tiếng ho dữ dội của Chúc Nịnh.
Rất nhanh, tin tức truyền khắp kinh đô, đệ nhất tài nữ kinh thành, Chúc Nịnh mắc bệnh lao nan y, đã mời vô số danh y chẩn trị, đều bó tay, nàng gầy yếu xanh xao, mỗi ngày đều ho ra máu.
Thẩm Lãng nghe tin, không khỏi kinh ngạc, sau đó cười nhạt, rồi đích thân đến Chúc phủ.
"Tham kiến Thẩm Lãng đại nhân." Chúc phu nhân, Chúc Hồng Bình cung kính hành lễ.
Thẩm Lãng nói: "Chúc Nịnh tiểu thư bị bệnh lao sao?"
Chúc phu nhân rưng rưng nước mắt, nói: "Đúng vậy, ai mà ngờ được? Chứng bệnh này đã bắt đầu từ mấy tháng trước, từ nhỏ con bé đã yếu ớt nhiều bệnh, ban đầu ho không nhiều, nên trong nhà không ai nghĩ đến căn bệnh đó. Gần đây, trong nhà xảy ra nhiều chuyện, bệnh tình của con bé ngày càng nặng, đến hôm qua mới được chẩn đoán chính xác bệnh tình, chỉ sợ..."
Nói đến đây, Chúc phu nhân bật khóc nức nở: "Ông trời thật nhẫn tâm, sao lại để cho kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này?"
Thẩm Lãng nói: "Ta muốn gặp nàng."
Chúc phu nhân run rẩy nói: 'Không được, ngàn vạn lần không được, Thẩm Lãng đại nhân là thân thể thiên kim, bệnh lao là bệnh nan y, rất dễ lây nhiễm."
'Thẩm Lãng không nói hai lời, trực tiếp đi vào phòng Chúc Nịnh.
Vừa đến gần, đã nghe thấy tiếng ho dữ dội, kéo dài không dứt, như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Bước vào phòng nhìn thấy Chúc Nịnh, Thẩm Lãng như nhìn thấy một con nữ quỷ, khuôn mặt vàng vọt, gầy gò chỉ còn da bọc xương, trên đất đầy giấy trắng nhuốm máu ho ra.
Mới có mấy ngày không gặp, Chúc Nịnh như biến thành một người khác, hấp hối, như thể sắp chết đến nơi. Thẩm Lãng bước đến bên giường, hỏi: "Chúc Nịnh mắc bệnh lao sao?"
"Khụ, khụ, khụ..." Chúc Nịnh ho dữ dội, nói: 'Đúng... Là bệnh lao... Thẩm Lãng đại nhân là thần y, chắc chắn liếc mắt là nhìn ra được." Thẩm Lãng thở dài, nói: "Chúc phu nhân, ta vốn định mai mối cho Chúc Ninh va Kim Mộc Thông đâu."
Chúc phu nhân nói: "Kim Mộc Thông là một đứa trẻ tốt, xuất thân cao quý, tài hoa hơn người, đáng tiếc Nịnh Nhi nhà ta không có phúc, đây là số phận, là Nịnh Nhi trèo cao không nổi."
'Thẩm Lãng chậm rãi nói: "Chúc Nịnh, lần này trở về từ phương tây, ta có nói đùa với Kim Mộc Thông, ta sẽ tìm cho nó một cô gái tốt để kết hôn, không ngờ nó lại nhắc đến ngươi, cho nên ta mới có ý định cầu thân. Tuy nhiên, ta là người thẳng thắn, lời nói ra khỏi miệng thường phóng đại, lúc đó có nói đến việc để ngươi làm thiếp của nó. Nhưng với tính cách của nhạc phụ ta, sẽ không để ngươi làm thiếp đâu."