Trương Đan Phong Tể tướng của Nội các, một lần nữa đến gặp Ngô vương.
"Bệ hạ, đây là bản cung của Vương Khánh An, còn có những chứng cứ liên quan, thật khiến người ta phải rùng mình." Trương Đan Phong dùng hai tay dâng lên: "Bởi vì vụ án này liên quan đến vương tộc, lão thần thật sự lo lắng bất an, như bước trên băng mỏng, không biết phải làm sao cho phải, kính xin bệ hạ quyết định."
Ngô vương nhận lấy bản cung cùng với sổ sách ruộng đất và những chứng cứ liên quan.
Thời khắc này cuối cùng cũng đã đến, đao đã kề cổ rồi! Trước đó, Nội các chỉ liên tục tung tin đồn, nói rằng vụ án này có thể liên quan đến Ngô Trực.
Nếu lúc này, Ngô Trực thức thời từ quan, thì ngọn lửa sẽ không đốt đến, ông vẫn giữ được trong sạch, nhưng Ngô Trực từ đầu đến cuối không phản ứng gì, vì vậy Nội các quyết định vạch trần việc này.
Ngô vương nhìn những bản cung này, tức giận đến run người, Đại Viêm thâm nhập vào Ngô quốc sâu như vậy rồi sao? Bọn gian thần các ngươi cấu kết với Đại Viêm, quả nhiên một tay che trời lấp đất.
Một chuyện giả dối như vậy mà các ngươi cũng biến thành thiết án được!
Ngô quốc tiếp giáp với Đại Viêm, cho nên bị thâm nhập nghiêm trọng nhất, kể từ khi Ngô Khải kế vị, cuộc tranh đấu giữa gã và các quan văn đã bắt đầu.
Mấy năm trước, Tô Nan tạo phản, Ngô Khải nhân cơ hội cử binh xâm phạm Việt quốc, đồng thời phái Ngô Mục lén xuất binh chiếm thành Nộ Triều, kết hoạch ban đầu rất hoàn hảo, hai mặt giáp công.
Nhưng kết quả Ngô Mục đại bại, Ninh Nguyên Hiến liều chết phản công, Biện Tiêu dẫn đại quân tiến vào Ngô quốc, khiến cho vị Ngô vương trẻ tuổi phải nếm trận thua đầu tiên.
Sau đó, Ngô vương bị toàn bộ quan văn Ngô quốc phản công, Thượng Thư đài có ý đồ hất cảng vị Ngô vương trẻ tuổi này, muốn quay đầu dựa vào Đại Viêm.
Lúc đó Ngô Trực đứng ra, đại khai sát giới, khiến cho các quan văn khiếp sợ.
Hai năm trước, khi sự việc của Thẩm Lãng xảy ra, Đại Viêm nhân cơ hội lập Nội các tại các nước chư hầu, bởi vì gần Đại Viêm, còn bị thâm nhập quá sâu, Nội các Ngô quốc chính thức nắm chính quyền, bắt đầu phản công dữ dội.
Việc Ngô Trực đại khai sát giới, các quan văn mấy năm trước, đã hận ông thấu xương, hiện tại Nội các sẽ dồn ông vào chỗ chết.
Ngô Vương gầm thét trong lòng: "Vương Khánh An thật đáng chết, nên bị băm thây vạn đoạn!"
Vương Khánh An là gia nô của Ngô Trực, đến lúc quan trọng lại phản bội chủ nhân, cắn Ngô Trực một cái thật mạnh, đổ hết tội ác lên đầu ông. Trương Đan Phong dập đầu tâu: "Bam bệ hạ, xin bệ hạ minh xét, Nội các nên xử lý vụ án này thế nào?"
Ngô vương thản nhiên nói: "Trương ái khanh, gia tộc họ Trương của khanh, nguồn gốc bắt đầu tại đât Ngô này, lẽ nào khanh không phải thần tử của Ngô quốc sao?"
Tể tướng Trương Đan Phong đáp: "Vi thần vẫn luôn là bề tôi của Ngô quốc."
Ngô vương nói: "Thật sao? Khanh nghe nói gì chưa, Thẩm Lãng đã xuất binh, trận chiến lớn đã nổ ra rồi."
'Tể tướng Trương Đan Phong nói: "Thẩm Lãng là loạn thần tặc tử, chỉ là một tên tiểu tốt, chắc chắn sẽ thua. Be hạ không cần phải bận tâm, không nên dính líu gì đến hắn, kẻo rước họa vào thân."
Ngô vương nói: "Quả nhân không tin vương thúc lại làm ra chuyện như vậy, đây chắc chắn là lời vu khống của Vương Khánh An. Trương ái khanh nghĩ sao?"
Trương Đan Phong nói: "Vi thần cũng tin tưởng phẩm hạnh của Ngô Trực đại nhân, nhưng giờ đây bằng chứng rõ ràng, có lẽ ngài ấy đã quản giáo người nhà không nghiêm."
Ngô vương nói: "Vậy Nội các dự định xử lý thế nào?"
Trương Đan Phong nói: "Vụ án này thật quá tàn nhẫn, khiến người ta phải kinh sợ. Không chỉ Ngô quốc, mà cả thiên hạ, thậm chí cả hoàng đế bệ hạ cũng đang theo dõi. Dư luận các nước khác thì chúng ta không quản được, nhưng bách tính Ngô quốc đang ngày đêm đau khổ, khao khát một lời công đạo. Cho nên, vi thần cho rằng không thể vì tình riêng mà phụ lòng dân. Lòng dân như nước, một khi đã mất lòng dân, Ngô quốc sẽ sẽ như xe không bánh lăn."
Ngô vương thản nhiên nói: "Các ngươi còn biết lòng dân sao? Trong mắt ngươi, lòng dân là cái gì?"
Lời này vừa dứt, Trương Đan Phong vội vàng dập đầu: "Be hạ nói vậy khiến vi thần vô cùng sợ hãi."
Ngô vương phất tay: "Được rồi, ý của các ngươi, quả nhân đã hiểu, lui xuống đi."
Trương Đan Phong khóc lóc, dập đầu: "Be hạ, xin hãy sớm đưa ra quyết định, không thể lừa dối lòng dân."
Nói xong, Trương Đan Phong khom người thối lui.
Sau khi Trương Đan Phong rời khỏi, Ngô Trực, Ngô Mục và Ngô U đến diện kiến.
"Chiến sự thế nào rồi?" Ngô Vương lo lắng hỏi: "Thẩm Lãng và Huyết Hồn quân, ai thắng ai thua?"
Ngô U run rẩy nói: "Bẩm bệ hạ, tin tức vẫn chưa truyền đến."
Vương thúc Ngô Trực trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Bệ hạ, thời khắc mấu chốt này, lão thần có thể cho thiên hạ công đạo."
Ngô vương nói: "Công đạo gì? Chuyện không phải khanh làm, cần gì cho công đạo? Khanh muốn tự sát sao?" Ngô Trực nói: "Thần có thể tự sát, nhưng với điều kiện là Ngô Mục phải được bổ nhiệm làm Xu Mật Sứ."
"Ha ha ha..." Ngô Vương nói: "Vương thúc, nếu người chết như vậy, 6 danh càng khó rửa sạch, sẽ để tiếng xấu muôn đời. Hơn nữa, Ngô Mục còn quá trẻ, ép nó làm Xu Mật Sứ cũng không thể ngồi vững được."
Ngô Trực nói: "Nhưng nếu cứ để tình hình tiếp diễn như vậy, sẽ càng bất lợi cho bệ hạ, chỉ bằng dừng tổn thất ở lão thần, bệ hạ còn có thể tìm cách khác."