Đại Sùng điện là cung điện ở trung tâm Ngô cung, mỗi lần thiết triều đều được tổ chức tại đây.
Lúc này, Liêm thân vương đã nhận được mật báo, Ngô vương và Ngô Trực đang ở bên trong.
Trước Đại Sùng điện có một quảng trường rộng lớn, bậc thang cao chín mươi chín bậc, bên ngoài có cửa cung và tường lớn.
"Phá cửa!" Liêm thân vương hô lớn.
Hai binh sĩ to lớn bước lên, phá tan cửa cung, ba ngàn binh sĩ Đại Viêm tràn vào trong như thủy triều.
Nhưng mà, sau khi xông vào, tất cả binh sĩ ngây người kinh ngạc, cả vạn Cấm vệ quân của Ngô quốc đang đứng ngay ngắn trên quảng trường.
Hàng ngàn Cấm vệ quân cầm khiên đứng phía trước dựng tường, che chắn cho hàng ngàn Cấm vệ quân đứng sau giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào đám người Đại Viêm vừa mới xông vào.
Liêm thân vương biến sắc, lập tức bước lên, thấp giọng nói: "Ngô vương, ngươi muốn làm gì? Muốn kháng chỉ của bệ hạ sao? Chỉ vì một tên Ngô Trực, ngươi muốn dùng vũ lực chống lại lệnh bắt sao?"
Ngô vương lạnh lùng nói: "Liêm thân vương, ngươi cho rằng ta muốn dùng vũ lực chống lại lệnh bắt sao? Ha ha ha ha..."
Liêm thân vương lạnh giọng nói: "Ngô Trực! Ngươi mau ra đây cho ta! Chẳng lẽ ngươi muốn đẩy Ngô vương vào tội danh bất trung bất hiếu sao? Ngươi làm bề tôi kiểu gì vậy?"
Ý tứ của ông rất rõ ràng, muốn Ngô Trực tự mình ra đầu thú, hoặc tự sát trước mặt mọi người, như vậy có thể tránh cho Ngô vương trực tiếp đối đầu với Đại Viêm.
Ngô vương chậm rãi nói: "Liêm thân vương, ngươi đến đây làm khách, ta rất hoan nghênh. Nhưng mà chuyện nội chính của Ngô quốc, ngươi không cần nhúng tay vào. Còn nữa, quân đội Đại Viêm dựa vào cái gì lại dám xông vào vương cung của ta? Toàn bộ Cấm vệ quân nghe lệnh, chuẩn bị!"
"Vút! Vút! Vút! Vút!"
Mấy mũi tên hiệu lệnh xé gió bay lên trời, rồi nổ tung.
Ngay sau đó, từng đội quân kéo đến như thủy triều, bao vây đám người Đại Viêm chật như nêm cối.
Ngô vương lạnh lùng nói: "Liêm thân vương, bảo quân đội của ngươi lập tức hạ vũ khí đầu hàng, bằng không giết không tha!"
Liêm thân vương run rẩy nói: "Ngô vương, ngươi... Ngươi muốn tạo phản sao?" Ngô vương gật đầu: "Đúng vậy, bệ hạ Thẩm Lãng nói rất đúng, không vùng lên trong im lặng, thì sẽ diệt vong trong im lặng."
Sắc mặt Liêm thân vương đại biến: "Ngươi biết rồi?"
Ngô vương cười lạnh: "Giấy không gói được lửa, trận chiến tại Việt quốc, bệ hạ Thẩm Lãng đại thắng, Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các bị diệt toàn quân."
Liêm thân vương nói: "Nhưng ai cũng biết, thắng lợi của Thẩm Lãng chỉ là nhất thời, quân lực của hắn so với Đại Viêm, căn bản không đáng nhắc tới, ngươi đừng có hồ đồ đi theo hắn, muốn chết sao?"
Ngô vương gật đầu: 'Không sao cảchết một cách oai liệt cũng không tệ."
Dứt lời, Ngô vương hét lớn: "Quân đội Đại Viêm nghe đây, hạ vũ khí xuống đầu hàng, bằng không giết không tha, giết không tha!"
"Năm, bốn, ba, hai, một." Ngô vương gầm lên: "Chuẩn bị, giết!"
"Dừng tay!" Liêm thân vương giơ hai tay lên cao, hét lớn: 'Dừng tay! Toàn bộ khâm sai vệ nghe lệnh, hạ vũ khí xuống, hạ vũ khí xuống!"
Theo mệnh lệnh của Liêm thân vương, ba ngàn khâm sai vệ đồng loạt hạ vũ khí.
Ngô vương ra lệnh: "Quỳ xuống!"
Ba ngàn khâm sai vệ của Đại Viêm quỳ xuống đất, ngay sau đó, toàn bộ bị bắt giữ.
Liêm thân vương nói: "Ngô vương, ngươi giỡn đủ chưa? Có thể thương lượng rồi chứ?"
Ngô vương liếc nhìn ông, thản nhiên nói: "Thương lượng? Xin lỗi, không có gì để thương lượng cả."
Dứt lời, Ngô vương lớn tiếng ra lệnh: "Toàn bộ Cấm vệ quân nghe lệnh, tiến đến Nội các bình loạn!"
Theo lệnh của Ngô vương, hơn vạn Cấm vệ quân hùng hổ xuất cung, thẳng tiến Nội các.
Cho dù là Ngô quốc hay Việt quốc, thì Thượng Thư đài và Nội các đều nằm trong vương cung, làm như vậy rất tiện lợi cho việc xử lý chính sự.
Nhưng năm ngoái, Trương Đan Phong đã dời Nội các ra khỏi vương cung, đến Lộc Uyển tại phía tây vương cung. Chuyện này đã gây ra sóng gió lớn vào lúc ấy, nó đại diện cho việc Nội các thoát ly khỏi sự khống chế của Ngô vương, tự mình tạo thành một hệ thống độc lập.
Từ đó về sau, trung tâm chính trị của Ngô quốc nằm tại Lộc Uyển, chứ không phải vương cung nữa. Hành cung Lộc Uyển cách vương cung khoảng mười dặm, nằm ở phía Tây con đường Chu Tước rộng lớn, xuyên qua trung tâm hai khu vực cốt lõi của kinh đô.
Lúc này, Ngô vương dẫn theo hơn vạn Cấm vệ quân, hùng hổ tiến về Lộc Uyển.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây người kinh hãi.
Vô số dân chúng run rẩy, bệ hạ... Bệ hạ muốn làm gì vậy?
Chẳng lẽ bệ hạ muốn khai chiến ngay trong kinh đô sao?
Tất cả văn nhân chạy đi báo tin, trong lòng dâng lên một cảm giác biến thiên khó lường, còn dân chúng thì sợ hãi, nhưng cũng hưng phấn, người thường mà, ai chẳng thích xem náo nhiệt.
Nhưng có một nhóm người lại sục sôi nhiệt huyết, đó chính là quân đội Ngô quốc.
Hai ba năm nay, Ngô vương bị áp bức đến cực điểm, quân đội Ngô quốc cũng chịu chung số phận.
Lúc đầu, Đại Viêm lấy cớ tiêu diệt Thẩm Lãng để đưa quân tiến vào Ngô quốc, nhưng sau chuyện đó qua hơn một năm, hơn mười vạn quân vẫn đóng tại biên giới Ngô quốc, mãi đến nửa năm trước mới rời đi.