Thẩm Lãng nói: "Hai vị thái tử, chiến tranh đôi khi không chỉ có một hình thức, không nhất thiết phải phái đại quân đánh đến ngươi chết ta sống. Uy hiếp và tấn công trên cấp độ chiến lược mới là sức mạnh lớn nhất."
"Trẫm đã nói sẽ bảo vệ Ngô vương và Sở vương, đồng thời bảo vệ quốc gia của các ngươi, thì nhất định làm được!"
Ngày hôm sau, một buổi lễ đơn giản được tổ chức tại thành Nộ Triều.
Việt quốc, Sở quốc, Ngô quốc lần lượt dâng biểu chương, Vương thúc Việt quốc Ninh Khải, Thái tử Ngô quốc, Thái tử Sở quốc thay mặt ba nước, quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng, bày tỏ sự thần phục.
'Thẩm Lãng tuyên bố, Đại Càn chính thức thành lập, Việt, Ngô, Sở trở thành ba nước chư hầu đầu tiên của Đại Càn.
Kinh đô của Đại Càn tại Càn Kinh, nhưng kinh đô đang nằm trong tay kẻ phản bội Doanh Nghiễm, cho nên tạm thời lấy thành Nộ Triều làm kinh đô thứ hai.
Đây có lẽ là buổi lễ lập quốc giản dị nhất từ trước đến nay.
Nói cho cùng, đây không phải một quốc gia nhỏ bé, mà là một quốc gia chính thống khác tại Phương Đông, thời kỳ đỉnh phong có diện tích hơn mấy triệu kilomet vuông.
Ngay cả lúc này, Ngô, Sở, Việt đều thuộc về lãnh thổ Đại Càn, tạo thành một đế quốc rộng lớn với diện tích hơn hai triệu kilomet vuông.
Nhưng buổi lễ của đế quốc này còn không bằng cả lễ đăng cơ của vua Căng, ít nhất lễ đăng cơ của vua Căng lúc đó, có mấy vạn người tham gia, còn có cả sứ giả của một số quốc gia tây vực.
Còn lễ thành lập Đại Càn của Thẩm Lãng, tổng cộng chưa đến 100 người tham gia, không có một vị sứ thần nước ngoài nào, nhân vật quan trọng chỉ có ba người, thái tử Ngô quốc, thái tử Sở quốc và Ninh Khải đại biểu Việt quốc.
Mà thành Nộ Triều - kinh đô tạm thời của Đại Càn, giống như một đại công trình hơn.
Không có duyệt binh, không có yến tiệc, chỉ có duy nhất lá cờ Đại Càn được kéo lên đỉnh tòa pháo đài lớn nhất. Nhưng sau đó, hàng trăm khẩu pháo đồng loạt khai hỏa!
“Âm, ầm, ầm, ầm...
Mấy vạn quân đồng loạt quỳ xuống hướng về phía lá cờ. "Đại Càn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Đại Càn chính thức thành lập!
Ba ngày sau, Trương Xung cùng hai người con trai đến thành Nộ Triều.
Thẩm Lãng dùng tên Khương Lãng, rước Trương Xuân Hoa về dinh, nàng rốt cục cũng toại nguyện.
Cùng lúc đó.
Một người quen xuất hiện, giai nhân tuyệt sắc, lạnh lùng như băng sương, công chúa Ninh Hàn.
Người thừa kế Thiên Nhai Hải các.
"Cô cô."
Một thiếu niên thon gầy khom người chào Trương Xuân Hoa, chính là Trương Quân, con trai của Trương Tuân, cháu đích tôn của Trương Xung.
Cậu bé năm nay vừa tròn mười tuổi, nhưng đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, năm lên bốn tuổi, Trương Xung bị tống giam, phụ thân Trương Tuân quỳ trước cửa Đại Lý tự mỗi ngày, cầu xin tha mạng cho cha.
Cậu bé cũng vì thế mà sớm thấu hiểu nỗi lo sợ hãi hùng.
Vất vả lắm Trương Xung mới được ra tù, lại còn được thăng quan tiến chức, nhưng sau đó lại phải dẫn theo mấy nghìn binh mã chống lại mười vạn quân phản loạn của Tô Nan.
Trong lúc đó, Trương Quân mới năm tuổi đầu, đã bị Tô Nan bắt cóc làm con tin, suýt chút nữa mất mạng.
Sau đó, trải qua hai ba năm yên ổn, kết quả thân phận Thẩm Lãng bại lộ, cả nhà Trương Xung lại bị liên lụy, bị bắt giam vào ngục, lũ trẻ cũng không ngoại lệ.
Trên mặt Trương Quân có một vết sẹo dài đến tận cổ, đủ thấy vết thương này nghiêm trọng đến mức nào. Những khổ đau ấy cũng tôi luyện nên một Trương Quân kiên cường, mới mười tuổi, đã mang dáng vẻ bất khuất kiên cường, không sợ hãi bất kỳ điều gì.
"Còn đau không?" Trương Xuân Hoa đau lòng vuốt ve vết sẹo trên mặt cháu trai.
Trương Quân lắc đầu.
Thẩm Lãng bước tới, xoa đầu cậu bé, nói với mấy đứa trẻ bên cạnh: "Mau chàu Trương Quân ca ca."
Thẩm Mật và Thẩm Lực đều rất ngoan, đồng thanh gọi: "Trương Quân ca ca" Yêu Yêu nhoẻn miệng cười, cho đến bây giờ cô bé vẫn cố gắng không mở miệng nói chuyện.
Trương Xung dẫn theo ba đứa trẻ, hai cháu trai, một cháu gái.
Trương Xung nói: "Nghe nói bệ hạ muốn xây dựng một trường học, nên lão thân đưa bọn nhỏ đến đây."
Thẩm Lãng đáp: 'Vừa hay, bọn nhỏ cần một đội trưởng."
Trương Xuân Hoa bước tới trước mặt Trương Xung, nhìn phụ thân với đôi mắt ngấn lệ, đã sáu năm rồi phụ tử chưa gặp mặt, trông ông già đi biết bao nhiêu.
Trương Xung mỉm cười: "Xuân Hoa, con khiến ta vô cùng tự hào."
Ngay sau đó, Trương Xuân Hoa lao đến ôm chầm lấy người cha gầy yếu của mình, khiến cho Trương Xung trở tay không kịp.
Người Phương Đông rất kín đáo trong việc biểu lộ tình cảm, hiếm khi ôm hôn, phụ nữ lại càng phải giữ ý, chỉ có người phương Tây mới thích ôm hôn.
Một lúc lâu sau, Trương Xuân Hoa mới buông phụ thân ra, nói: "Phụ thân, mọi người đang đợi người, con đi thay y phục đây, nhờ hai tẩu giúp muội một tay."
Nói xong, hai nàng dâu của Trương Xung đi theo Trương Xuân Hoa vào phòng, bắt đầu tắm rửa, thay y phục, mặc áo cưới.
Hôn lễ này diễn ra khá gấp gáp, không xem ngày lành tháng tốt, cũng không thông báo thiên hạ.
Hơn nữa, tân nương cũng không chỉ có một người, mà còn có Ninh Diễm và Tiểu Băng.