Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 677 - Chương 677: Mời Uống Hồng Trà

Chương 677: Mời uống hồng trà Chương 677: Mời uống hồng tràChương 677: Mời uống hồng trà

 

 

Thẩm Lãng cười đáp: "Không sao, nhạc phụ yên tâm sống trong trang viên. Chỉ là sắp tới sẽ có một tiếng nổ long trời lở đất, sau đó sẽ có một quả cầu lửa bay lên trời, hy vọng nhạc phụ nhìn thấy sẽ không sợ hãi, con sẽ cố gắng để nó nổ xa chút, tốt nhất nên để cho nhạc phụ không nhìn thấy."

 

 

Ninh Nguyên Hiến nói: "Ta muốn nhìn thấy, nhưng bọn trẻ đều ở đó, quả thật không thấy thì tốt hơn. Được rồi, con làm việc của mình đi"

 

 

Ninh Nguyên Hiến phất tay, sau đó dẫn theo mấy ngàn người rời khỏi thành Nộ Triều, đi về phía bắc, đến trang viên thiên đường.

 

 

"Phu quân giữ gìn sức khỏe." Công chúa Ninh Diễm xoa bụng, nàng muốn ở lại, nhưng lần trước mang thai khá vất vả, lần này tốt hơn chút, vẫn không thể chủ quan, nên nàng cũng muốn chuyển đến trang viên.

 

 

Nơi đó môi trường tốt, thích hợp dưỡng thai. Thành Nộ Triều sắp tiến hành thí nghiệm bom, ngày nào cũng nổ, Ninh Diễm không sợ, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

 

 

Trước khi đi, công chúa Ninh Diễm cảnh cáo Trương Xuân Hoa: "Muội muội, phu quân có thể lực thế nào, muội cũng biết rồi đấy, phải tiết chế lại."

 

 

Ninh Diễm và Tiểu Băng rời đi, Trương Xuân Hoa không giấu nổi vẻ vui mừng trong mắt, bị công chúa Ninh Diễm cảnh cáo, nàng lập tức phản bác: "Tỷ tỷ nói cho rõ ràng, muội gả vào đây đã mười một ngày, tổng cộng mới có hai lần, tỷ còn muốn muội tiết chế thế nào nữa? Hay là tỷ muốn muội thủ tiết luôn hả?"

 

 

Ninh Diễm nói không lại nàng, bèn dậm chân bỏ đi.

 

 

Tiễn Ninh Nguyên Hiến và mọi người xong, Trương Xuân Hoa ôn nhu nói: "Phu quân, hôm nay trời đẹp, phòng làm việc của thiếp đã thay cửa sổ bằng kính, ánh nắng chiếu vào rất đẹp, bên trong còn lắp rất nhiều gương, chàng muốn đến đó uống trà với thiếp không?"

 

 

Nói xong, nàng liếc mắt đưa tình, ai mà tin nàng ta muốn uống trà.

 

 

Thẩm Lãng hơi động lòng, nhưng nghĩ lại, chiến sự quan trọng hơn, cần nhanh chóng lắp ráp xong thiết bị phóng Long Chỉ Hối.

 

 

Thẩm Lãng đáp: "Lan sau đi, lần sau ta mời nàng uống trà sữa."

 

 

Trương Xuân Hoa dịu dàng nói: "Được nha, chàng mời thiếp uống trà sữa, thiếp mời chàng uống trà xanh, thỉnh thoảng uống hồng trà cũng không tệ."

 

 

Thẩm Lãng vội vàng chạy trốn, hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của Trương Xuân Hoa, nàng quá bá đạo, cái gì cũng biết. Thiên Nhai Hải các nằm tại cực nam của tỉnh Thiên Nam, bên bờ biển, một khu nhà xa hoa lộng lẫy.

 

 

Một phần nằm trên đất liền, một phần nằm trên mặt biển, tràn ngập mộng ảo, không giống một thế lực siêu thoát, mà giống như một trường đại học hơn.

 

 

Thật khó tin, Thẩm Lãng vừa mới được phong làm bá tước Huyền Vũ phủ không lâu, đã đến nơi này, còn được tiếp đãi như khách quý.

 

 

Lúc đó, Thiên Nhai Hải các thật hòa nhã, Thẩm Lãng mang theo tâm trạng hành hương khi đến đây, cảm thấy nơi này chính là thánh địa của tri thức.

 

 

Cảm giác này giống như một học sinh trung học, có một cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp, dịu dàng, vừa giống như người tình trong mộng, vừa giống như tấm gương cho mình, cuối cùng phát hiện cô giáo muốn hủy diệt thế giới. Thẩm Lãng phái bao nhiêu quân đi đánh Thiên Nhai Hải các?

 

 

Lục quân ba ngàn, trang bị năm mươi khẩu đại pháo, tất cả đều là pháo 155li.

 

 

Thủy quân mười lăm thuyền chiến, tổng cộng bốn ngàn người, toàn bộ thuyền trang bị pháo, tổng cộng khoảng hai trăm khẩu.

 

 

Hai nhánh quân đội yểm hộ cho nhau, tiến về phía nam, không ngừng tiếp cận Thiên Nhai Hải các.

 

 

Nữ học sĩ Trương Ngọc Âm, đã khôi phục lại vẻ ngoài hào sảng, tóc tai bù xù, không trang điểm.

 

 

Động một tí thì nàng sẽ mắng chửi người, sử dụng đại pháp sư tử hống, ai mà lỡ tay phạm lỗi trong giờ học của nàng, chắc chắn sẽ bị mắng cho đến khi nghi ngờ nhân sinh.

 

 

Lúc này, nàng vẫn đang dọn dẹp thư viện, chỉ cần có người để sách sai vị trí, nàng sẽ mắng té tát, cho đến khi đối phương mặt mày tái mét mới thôi.

 

 

Nàng đang dọn dẹp một kệ sách, phát hiện trên đó trống hai vị trí, lập tức tức giận hét lên: “Hai quyển sách này chạy đi đâu rồi? Chạy đi đâu rồi hả? Ai mượn mà không trả? Mấy năm rồi hả? Hay là các ngươi không có giấy, xé sách ra dùng?”

 

 

Trong nháy mắt, tất cả học sĩ đều cúi đầu, không dám phản bác, không dám nhìn thẳng vào nàng.

 

 

"Không nói phải không?" Trương Ngọc Âm xắn tay áo lên, mắng: "Không ai nhận thì hôm nay tất cả phải ở lại đây dọn nhà xí cho ta, Trương nhị, ngươi chạy đi đâu? Ngươi chạy thoát tầm mắt của ta sao?"

 

 

Vị học sĩ tóc tai bạc trắng kia nói: "Ngọc Âm học sĩ, ta thật sự muốn đi tiểu, không phải muốn chạy." Trương Ngọc Âm mắng: "Muốn đi tiểu hả? Ngươi đứng yên tại đó cho ta, khai ra mau, ai mượn hai quyển sách này mà không trả? Hay ngươi muốn tè tại đây? Hay ngươi muốn ta trói ngươi, để cho bàng quang của ngươi nổ?" Vị học sĩ kia run rẩy đáp: "Ngọc... Ngọc Âm học sĩ, hai quyển sách đó đều do người cho mượn, một quyển cho Thẩm Lãng mượn, một quyển cho Chúc Nịnh mượn, bọn họ vẫn chưa trả lại."

 

 

Trương Ngọc Âm nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"

 

 

Tất cả học sĩ đều gật đầu lia lịa, tỏ vẻ chắc chắn là thật.

 

 

Vị học sĩ kia nói: "Ngọc Âm học sĩ, vậy giờ ta đi tiểu được chưa?"

 

 

Trương Ngọc Âm gầm lên: "Ngươi có ý gì? Tất cả đều biết sách do ta cho mượn, tại sao không nhắc nhở ta, muốn đùa ta sao? Các ngươi muốn cái gì hả?"
Bình Luận (0)
Comment