Dịch giả: Nham TặcNghe được lời của Điền Thập Tam xong, Thẩm Lãng cười nói:
- Thập Tam huynh muốn cùng ta ngủ một giường à?
Điền Thập Tam nói:
- Còn có hai ngày, không có một nghìn lượng vàng, đừng trách ta giết cả nhà ngươi.
Tiếp đó, gã liền đi ra ngoài.
Thẩm Lãng thong thả ung dung nằm ở trên giường, nhà hắn quá xuống cấp, có nhiều chỗ nóc nhà đã thủng, cho nên cha mẹ cùng em trai ở tại một cái phòng, chỉ có Thẩm Lãng một mình một phòng.
Không chỉ có như thế, giường của hắn vừa lớn vừa mềm, thậm chí chăn bông mỏng cũng là mới.
Trong nhà rất nghèo, nhưng đem tất cả những gì tốt nhất đều cho mình.
Nhà nông dân nghèo, nhiều đứa trẻ chưa chắc có áo mới vào dịp tết. Nhà Thẩm Lãng càng nghèo hơn, thế nhưng một năm hắn có tới ba bộ áo mới, mặc kệ trong nhà khó khăn cỡ nào, cha mẹ đều có thể cho đặt may cho hắn.
Mùa hè một bộ, mùa thu một bộ, tết một bộ.
Mà đệ đệ Thẩm Kiến, chưa từng mặc áo mới, cũng toàn mặc áo cũ của Thẩm Lãng.
Hắn thực sự không biết tại sao lại như thế? Cha mẹ phải thiên vị hắn như vậy? Thậm chí đến mức không có đạo lý.
Đệ đệ Thẩm Kiến là một kẻ không tiền đồ, mỗi ngày ở bên ngoài lăn xả, thế nhưng so với Thẩm Lãng hồi trước đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Lãng trừ dáng dấp tuấn mỹ ra, hoàn toàn cái gì cũng tệ, nếu như không phải Thẩm Lãng từ Trái Đất xuyên qua, chỉ bằng thứ đồ đần này, đừng nói gì giúp cha mẹ dưỡng già, cuộc sống bản thân còn chẳng tự lo, cần cha mẹ luôn luôn chăm đến già, sau đó lại do em trai quan tâm lo lắng.
- Phế vật Thẩm Lãng, lúc trước ngươi thiếu cha mẹ cùng đệ đệ chỗ nào thì ta sẽ trả, dùng cả đời để trả.
Thẩm Lãng trong lòng âm thầm thề thốt, nhất định phải để cho cha mẹ được sống cuộc sống tốt, nhất định phải cưới vợ cho em trai, thành gia lập nghiệp có tiền đồ.
Mà việc cấp bách, chính là vượt qua nguy cơ trước mắt này!
Điền Hoành cho hắn ba ngày gom góp một nghìn lượng vàng, hôm nay đã chỉ còn lại có hai ngày.
Thời gian vừa đến, Thẩm Lãng nếu đem không ra một nghìn lượng vàng, sẽ phát sinh chuyện gì?
Điền Hoành phải giết cả nhà của hắn, cái tên này nói chắc như đinh đóng cột.
Trong vòng hai ngày, kiếm đủ một nghìn lượng vàng, có thể không đây?
...
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng sau khi rời giường bôi thuốc cho phụ thân và đệ đệ rồi rửa mặt ăn điểm tâm.
- Ầm ầm ầm...
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, trên mặt mẹ bất an, liền muốn đi mở cửa.
- Con mở cho. - Thẩm Lãng nói.
Sau khi mở cửa, quả nhiên là chính là hai tên Thập Tam, Thập Tứ nghĩa tử thủ hạ của Điền Hoành.
- Thời gian gấp rồi, đi kiếm tiền đi. - Điền Thập Tam nói thẳng thừng, giọng nói vẫn lạnh nhạt thờ ơ.
- Đại Lang, thế nào? - Mẹ bèn hỏi.
- Mẹ, không có việc gì, là hai người bạn thôi. - Thẩm Lãng đáp.
Mẫu thân nhiệt tình nói:
- Là bạn của Đại Lang à, vậy cùng uống cháo đi.
Điền Thập Tam cười nói:
- Không cần, tụi con đã ăn cơm xong, cảm ơn đại nương.
Nụ cười của gã cũng rất nhiệt tình, hoàn toàn nhìn không ra là một sát thủ, hoàn toàn như là một thanh niên ngoan ngoãn.
Thẩm Lãng không chút hoang mang uống xong cháo trắng trong chén, nhưng mẫu thân lại mang đến cho hắn một quả trứng gà:
- Mau ăn nhanh đi!
Hắn bản năng sẽ phải đem trứng gà cho phụ thân.
- Ăn, lập tức ăn. – Mẫu thân nói như đinh đóng cột, tiếp đó lại lột một quả trứng gà, chia làm hai cho phụ thân và đệ đệ của Thẩm Lãng.
- Được, con ăn. - Thẩm Lãng nói.
Nhìn hắn ăn xong, mẫu thân mới mặt mày rạng rỡ.
- Mẹ, ta và bạn cùng đi vào trong thành, ngày hôm nay sẽ học với một tiên sinh lợi hại hơn. - Thẩm Lãng nói.
Mẫu thân liền khẩn trương tức thì:
- Đại Lang, vậy buổi trưa con có về nhà ăn cơm không?
Thẩm Lãng nói:
- Buổi trưa chắc chắn không chạy về kịp, buổi tối sẽ cố gắng hết sức về nhà ăn cơm.
Điền Thập Tam nhiệt tình nói:
- Đại nương, nhà con ở ngay trấn trên, sẽ không để cho Thẩm Lãng đói bụng đâu.
Mẹ nói:
- Vậy làm phiền con vậy, sau đó tới nhà đại nương sẽ luộc trứng gà cho con nhé.
- Hay quá. - Nụ cười trên mặt Điền Thập Tam càng thêm chân thành.
Tiếp đó, Thẩm Lãng rời nhà đi kiếm tiền, Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ theo ở phía sau một tấc cũng không rời.
Một nghìn lượng vàng, đối với nhà hắn mà nói con số khổng lồ.
...
Bốn canh giờ sau, Thẩm Lãng đi ba mươi mấy dặm, nhanh chóng đến thành Huyền Vũ.
Lúc này trên đường phía trước có hai người đàn ông, bước đi có vẻ tức hộc máu, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, hẳn là hai cha con, phụ thân hơn bốn mươi tuổi, con trai hai mươi mấy tuổi.
Điền Thập Tam tiến lên một bước, nhiệt tình nói:
- Chú Lý, anh Đại Lộ, đã lâu không gặp!
Hai cha con đứng vững, thấy Điền Thập Tam, biểu hiện trên mặt có chút xấu hổ, nhưng cũng nhanh chóng thay đổi sang nụ cười:
- A, là Thập Tam à, mấy ngày nay không thấy con đâu.
Điền Thập Tam nhiệt tình nói:
- Chú à, sao không ở trong nhà vậy? Cha con nhớ chú lắm, hôm qua cứ nhắc hoài sao chú không ghé nhà uống trà, tuy chú thiếu nhà con chút tiền thật. Nhưng mà nhớ kỹ một giây thì nghìn lần cũng không nên xa lạ chứ, ngài và cha con còn thân nhau hơn cả anh em ruột kia mà.
Người đàn ông trung niên nói:
- Ngày mai sẽ ghé, ngày mai sẽ ghé mà.
Điền Thập Tam tiến lên, ôm hai cha con, kéo sâu về phía khu rừng bên cạnh cánh đồng.
- Chú à, mấy ngày nay không ghé nhà con ăn cơm báo hại rượu ngon cha con pha chế cũng hỏng mất, vốn sai con mang cho chú miếng thịt, không nghĩ tới hôm nay đúng dịp thấy được chú.
Điền Thập Tam sau khi ôm hai cha con tiến vào rừng cây, giọng nói càng thêm thân thiết, giống như chú cháu ruột vậy.
- Đúng rồi, chú à!- Điền Thập Tam hướng người đàn ông trung niên kia nói:
- Cha con nói, tiền ngài thiếu nhà con không cần trả nữa.
Gã đàn ông trung niên nói:
- Ý như vậy không được đâu, ngại lắm…
Điền Thập Tam nói:
- Ngài cùng cha con có giao tình mười mấy năm, tình như người anh em, chút tiền ấy coi là cái gì? Lúc con còn bé ba ngày đã có hai buổi đến nhà chú ăn cơm còn gì.
Người đàn ông trung niên kia nói:
- Vậy, vậy chú ngày mai sẽ chặt đầu một con heo, đến thăm cha con, cùng nhau uống rượu.
- Được rồi...- Điền Thập Tam nói.
Tiếp đó, gã rất nhanh rút ra đao nhọn.
- Phùn phụt...
Động tác đâm nhanh như chớp vào trong trái tim của đôi cha con nọ, hành động nhanh đến nỗi ngay cả Thẩm Lãng cũng nhìn không kịp.
Không có kêu gào thảm thiết, không có rên rỉ, hai cha con trực tiếp chết đi, ước chừng một lát sau, máu tươi mới từ vết thương bắn mạnh ra.
- Thập Tứ, đi báo các huynh đệ qua đây đem hai xác chết này xử lý. - Điền Thập Tam nói.
Điền Thập Tứ nói:
- Vâng!
Điền Thập Tam dùng khăn lụa lau sạch lưỡi dao, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong người, tỉ mỉ nhìn cùng tay áo trên người mình, xác định không có dính vết máu, tiếp đó hướng Thẩm Lãng nói:
- Xin lỗi nha, hai người quen làm trễ nãi một ít thời gian, chúng ta tiếp tục chạy đi.
- Được. - Thẩm Lãng nói.
Từ đầu tới đuôi, biểu cảm trên mặt Điền Thập Tam đều không có thay đổi gì, cũng là mang theo nụ cười, kể cả lúc giết người.
Hai người tiếp tục chạy đi, hướng về phía thành Huyền Vũ
Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:
- Điền Thập Tam, vừa rồi người đàn ông trung niên kia là chú của ngươi à?
Điền Thập Tam gật đầu nói:
- Ừ, cùng chạy nạn tới với cha ta, giao tình mười mấy năm, khi còn bé vẫn thường hay ôm ta.
Thẩm Lãng nói:
- Ông ta thiếu bao nhiêu tiền?
- Ba lượng vàng, bởi vì là người quen, lợi tức thấp một chút, tiền lời chỉ có hai mươi lăm lượng vàng. - Điền Thập Tam nói:
- Thế nhưng ông ta không trả nổi đâu, hôm qua hai cha con đi đánh bạc, còn thiếu tiền nợ cá cược mấy lượng vàng.
Bởi vì hai mươi lăm lượng vàng, Điền Thập Tam không chút do dự giết hai cha con này, vẫn có mười mấy năm giao tình cha con.
Mà Thẩm Lãng, ước chừng thiếu một nghìn lượng vàng.
Điền Thập Tam nói:
- Thẩm Lãng, ta biết ngươi chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi. Hai ngày còn lại muốn kiếm được một nghìn lượng vàng hoàn toàn là chuyện hão huyền, cho nên hiện tại nói cho ta biết ngươi làm không được, ta cho ngươi đi thật ngọt, đừng lãng phí hai ngày của ta, như thế nào?
Tiếp đó, gã lấy ra con dao sắc bén lau lần này đến lần khác, chỉ cần Thẩm Lãng gật đầu một cái, hắn lập tức hay dùng tốc độ nhanh nhất giết chết.
Một nghìn lượng vàng có thể trên trăm gia đình dự trữ mấy thập niên, hoàn toàn là một khoản tiền kếch sù, bằng vào một tiểu tử nghèo như Thẩm Lãng thế này, hai ngày muốn kiếm một nghìn lượng vàng, thật là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Thẩm Lãng nhìn Điền Thập Tam, nghiêm túc nói:
- Không cần hai ngày, ngày hôm nay có thể!
Điền Thập Tam kinh ngạc nói:
- Thật thế à?
Thẩm Lãng nói:
- Trong ba canh giờ, ta liền kiếm được một ngàn lượng vàng này.
Điền Thập Tam trợn mắt, cả kinh nói:
- Ba canh giờ sao?
Câu này hoàn toàn làm cho người ta không cách nào tin nổi a.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, trong ba canh giờ thôi.
...
Thẩm Lãng cùng Điền Thập Tam tiến vào trong thành Huyền Vũ.
Thành Huyền Vũ là một trong tám thành của quận Nộ Giang, quản lý hai mươi lăm trấn phía dưới, dân số trên hai mươi lăm vạn, nhân khẩu trong thành vượt qua ba vạn.
Thẩm Lãng chú ý tới bức tường thành Huyền Vũ lại có chiều cao trên 12 mét, chu vi gần mười dặm.
Ở Trung Quốc cổ đại rất nhiều chủ thành hành tỉnh cũng chưa chắc có tường thành mười hai mét, điều này có thể chứng minh rồi một việc, trình độ võ lực thế giới này vượt xa Trung Quốc cổ đại, cho nên cần tường thành cao hơn nữa thủ hộ.
Binh sĩ trên tường thành hầu hết mặc áo giáp, số quan quân mặc giáp hơn mấy trăm người.
Sau khi vào thành, đường phố tưng bừng nhộn nhịp, cửa hàng như mây, so với trong tưởng tượng càng thêm sầm uất.
Thẩm Lãng ngừng lại ở phía trước một căn lầu ba tầng, phía trên bảng hiệu viết Cẩm Tú Các.
Hắn không chỉ phải ở chỗ này kiếm được một số tiền lớn, còn muốn trả thù nhà họ Từ một cú thật đau.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Lãng đi vào trong căn lầu Cẩm Tú Các xa hoa tráng lệ.
Tiết mục của ta bắt đầu rồi!
...
Chú thích của Bánh: Các đại lão, lạy xin phiếu đề cử!