Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 14

Dịch giả: rolland

Bị tầm nhìn của Yến Triệu Ca đảo qua, một đám đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đồng thời run một cái, hồi phục lại tinh thần.

- Trấn Long Uyên, đối với ta là điềm xấu?

Yến Triệu Ca cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Đệ tử Đại Nhật Thánh Tông mở miệng nói lúc nãy, sắc mặt lúc này so với khóc còn khó coi hơn.

"Chát!"

"Chát!"

Hai tiếng giòn vang, hai gã đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông lúc nãy mở miệng hát phụ hoạ theo Triều Nguyên Long, mỗi người đều bị đánh một cái trên mặt, trầy da tróc thịt.

Yến Triệu Ca đứng tại chỗ, trong tay phải lại có thêm một cành trúc ngắn, ở trong lòng bàn tay trái nhẹ nhàng gõ.

Những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông tụ lại cùng một chỗ, nhìn Yến Triệu Ca:

- Ngươi. . .

- Chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, ta không có hứng thú lắm, nhưng tiền đề là một ít người đừng tự mình muốn ăn đòn.

Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:

- Con người của ta rất rộng lượng, rất nhiều thời gian đều là không nhớ thù hận, cho nên, có vấn đề gì, ta đều thích giải quyết ngay tại chỗ a.

- Không cần nhìn ta chằm chằm, ta đây sẽ nhẹ nhàng, các ngươi đang lo lắng sau khi Triều Nguyên Long tỉnh lại, hồi phục lại tinh thần, có hay không giận chó đánh mèo các người đi.

- Ngày sau trước khi nói chuyện phải động não suy nghĩ một chút, cái tên "trấn long", muốn nói là điềm xấu, thì đầu tiên là Triều Nguyên Long mới đúng chứ.

- Tụ Lý Thanh Long của ta đây bất quá là tên gọi của chiêu thức, còn hắn, là tên của bản thân.

Mọi người Quảng Thừa Sơn cười phá lên, những tên Đại Nhật Thánh Tông khác của cũng nhìn qua với vẻ mặt căm ghét, hai người đệ tử Đại Nhật Thánh Tông mới bị đánh lập tức sắc mặt trắng bệch, muốn há miệng nói, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Bàn tay của Yến Triệu Ca vung lên, các Bảo binh bay lên lần thứ hai, phân biệt từng cái rơi vào trước mặt đám người Tư Không Tinh, Diệp Cảnh một lần nữa.

Thấy một màn này, tám gã đệ tử Đại Nhật Thánh Tông vô ý thức nắm chặt Hạ phẩm Bảo binh trong tay mình.

Yến Triệu Ca không thèm để ý nói:

- Ta không giống Triều Nguyên Long, tám món Hạ phẩm Bảo binh, ta còn không để ở trong mắt, bất quá có vài thứ khác. . .

Vừa nói, ánh mắt của Yến Triệu Ca nhìn về phía một người đệ tử tuổi còn trẻ của Đại Nhật Thánh Tông, ánh mắt của người nọ lập tức lập loè.

Thần sắc của hắn có chút giãy dụa, tựa hồ có chút xúc động muốn trực tiếp bóp chết con mèo nhỏ trong tay, lưu manh tới cùng, nhưng bị khí thế của Yến Triệu Ca bức bách, cuối cùng vẫn có chút không dám.

Yến Triệu Ca liếc hắn một cái, cười một tiếng, tay trái lăng không một trảo.

Quang Linh Miêu liền từ trong tay thiếu niên thoát thân ra, đối phương chỉ cảm thấy ngón tay như nhũn ra, một điểm khí lực đều không nhấc lên được, đừng nói chi là bóp chết con mèo nhỏ, cho dù muốn động đậy ngón tay đều khó khăn.

Mà Quang Linh Miêu xinh xắn, lại không cảm giác chút khác thường nào, lăng không bay qua, bị Yến Triệu Ca thu lấy cầm trong tay.

Một ít Cương khí, đã làm vết thương nơi cổ con mèo nhỏ cầm máu, Yến Triệu Ca thuận tay ném đi, con mèo nhỏ rơi trên tay của đồng môn sư muội nhà mình.

Thiếu nữ nâng lên Quang Linh Miêu, vừa mừng rỡ vừa đau lòng.

"Chát!"

Lại một tiếng giòn vang, cành trúc trên tay phải của Yến Triệu Ca, trực tiếp đem thiếu niên lúc trước bắt Quang Linh Miêu quất bay ra ngoài.

- Con Quang Linh Miêu kia, là sư muội ta nuôi, là của Quảng Thừa Sơn ta.

Yến Triệu Ca hai tay nắm hai đầu cành trúc, cánh trúc xanh lục tươi tốt bị uốn cong lại:

- Lời này, ta nói.

- Có vấn đề gì không?

Tất cả mọi người Đại Nhật Thánh Tông hơi cúi đầu, im lặng không nói.

Yến Triệu Ca cũng không sao cả mà nói:

- Ta biết các ngươi không phục, Triều Nguyên Long đánh không lại ta, các ngươi cũng đánh không lại, không có nghĩa là Võ giả Đại Nhật Thánh Tông đều đánh không lại ta.

- Nhưng ít ra, tại đây lúc này, các ngươi không phục cũng không được.

Quá kêu căng thì dễ bị thua thiệt, người ít trãi qua mưa gió thì rất dễ đi đến cực đoan, một đám truyền nhân của Đại Nhật Thánh Tông lúc này bị Yến Triệu Ca triệt để áp chế nhuệ khí, ánh mắt đều trở nên buồn bả cùng bất đắc dĩ.

Gậy trúc trong tay Yến Triệu Ca chỉ chỉ phương xa:

- Khu vực trung tâm dòng xoáy này, không có nơi các ngươi dừng lại, mang theo Triều Nguyên Long, cút đi.

Các đệ tử Đại Nhật Thánh Tông tuy rằng bị bẻ đi nhuệ khí cùng ngạo khí, nhưng nghe xong lời này, cũng đều đối với Yến Triệu Ca trợn mắt nhìn.

- Khu vực trung tâm dòng xoáy lớn như vậy, dựa vào cái gì không cho chúng ta ở lại?

- Triều sư huynh hôn mê, đến nơi có nồng hậu sương đen sát khí, làm sao có thể chịu nỗi được!

- Vị Yến sư huynh này, Quảng Thừa Sơn các vị không khỏi có chút quá phận đi? Thật coi Đại Nhật Thánh Tông ta là dễ bị khi dễ sao?

Cho dù một đám đệ tử Quảng Thừa Sơn, nghe Yến Triệu Ca nói, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Bực hiểm địa như Trấn Long Uyên này, khu vực trung tâm dòng xoáy an toàn, rất ít thấy, khu vực trước mắt này rất lớn, tuy rằng đội ngũ hai bên không hòa thuận, nhưng mỗi bên chiếm một phía cũng không thấy nhau.

Yến Triệu Ca trực tiếp đem Triều Nguyên Long đánh ngất đi, càng đánh cho đệ tử Đại Nhật Thánh Tông mặt mũi ra máu, những cái này có thể coi là kết quả giao thủ so tài của đệ tử trẻ tuổi.

Nhưng trực tiếp đem đám người Triều Nguyên Long đuổi ra khu vực trung tâm dòng xoáy, thực sự là hung hăng quá đi.

Nói cho cùng, tuy rằng trong lòng mọi người Quảng Thừa Sơn không muốn thừa nhận, nhưng tông môn nhà mình so với Đại Nhật Thánh Tông, thanh thế có vài phần yếu.

Yến Triệu Ca lại như không có chuyện gì xảy ra, cành trúc trên tay phải nhẹ nhàng gõ tay trái theo nhịp điệu, ánh mắt nhìn chằm chằm những gương mặt đám người Đại Nhật Thánh Tông trước mắt, mang theo chút hài hước không che giấu được.

Triều Nguyên Long hôn mê, đầu lĩnh trong hàng đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, hít sâu một hơi, nói khẽ với một đám động môn phía sau:

- Không ăn thua thiệt trước mắt, chúng ta đi!

Không giống lúc đối mặt với Tư Không Tinh, Diệp Cảnh, còn phun ra vài câu hung ác, đối mặt với Yến Triệu Ca, một đám đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đều im lặng cúi đầu, phân ra vài người, nâng Triều Nguyên Long lên, chật vật thối lui về phía xa.

Nhưng ai cũng biết, bọn họ sẽ không chịu để yên, ngày sau mời đến cứu binh, tất nhiên sẽ ngóc đầu trở lại.

Có người nhìn thân ảnh của đám người Đại Nhật Thánh Tông rời đi, thấp giọng nói:

- Bằng không, dứt khoát đưa bọn họ triệt để ở lại chỗ này, để tránh hoạ về sau, dù sao nơi này cũng là Trấn Long Uyên. . .

Những người khác nghe vậy, tất cả đều nghiêm nghị.

Yến Triệu Ca không nói chuyện, thân hình cao lớn của A Hổ lúc này đã xuất hiện ở một bên, móc móc lỗ tai, ngón tay búng một cái:

- Tiểu tử kia thật độc a, ta đây rất xem trọng ngươi.

- Bất quá, công tử nhà ta sẽ sợ bọn họ cáo trạng mang cứu binh sao?

Đệ tử kia lúng túng không nói lời nào, những người khác đều ngậm chặc miệng.

A Hổ nhất thời cao hứng, miệng mồm lại không chút nào cân nhắc, cười hắc hắc nói:

- Kỳ thật nguyên nhân là, công tử nhà ta hôm nay tâm trạng tựa hồ rất tốt.

- Đổi lại thời gian tâm trạng của hắn không tốt, sẽ bắt người trút giận, không chừng sẽ đem Triều Nguyên Long cùng mấy tiểu tử kia cùng nhau chôn ở nơi này.

Mọi người muốn cười lại không dám cười, lúc này bên tai của A Hổ vang lên tiếng truyền âm của Yến Triệu Ca:

- A Hổ, lương tháng này của ngươi, công tử ta giữ lại a.

A Hổ trợn tròn cặp mắt:

- Công tử, đừng mà!

- Giống như ngươi nói, công tử nhà ngươi đây có lúc tâm trạng không tốt, sẽ bắt người xả giận.

- Ông trời trên cao, công tử ngài luôn luôn anh minh thần võ, cao cao tại thượng, khoan dung độ lượng, thấu tình đạt lý. . .

Không nói tới A Hổ âm thầm liên tục xin tha, mọi người Quảng Thừa Sơn mặc dù có chút lo lắng biến hoá sau này của Đại Nhật Thánh Tông, nhưng tất cả càng nhiều hơn chính là phấn khởi cùng vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Yến Triệu Ca, tràn đầy hâm mộ và sùng bái.

Vung tay lên trong nháy mắt, đã đánh cho Triều Nguyên Long cùng cảnh giới tàn phế, cử trọng nhược khinh.

Triều Nguyên Long cũng không phải bình thường Nội Cương Tông Sư, mà là đích truyền của Đại Nhật Thánh Tông, là người nổi bậc trong bạn cùng lứa tuổi, là người nổi bậc trong Võ giả cùng cảnh giới, trong toàn bộ Bát Cực Đại thế giới, là nhân tài nổi danh mới xuất hiện.

Võ giả cùng cảnh giới, có mấy người dám nói dễ dàng như vậy, đem Triều Nguyên Long đánh thành cái dạng này?

Có một ít đệ tử nhập môn một thời gian dài, nhìn Yến Triệu Ca, có nghi hoặc, cũng có thán phục:

- Trước đây cũng không có phát hiện Yến sư huynh mạnh đến như vậy, chẳng lẽ trước đây hắn vẫn có chút giữ lại sao?

"Khụ, khụ, phong độ, phong độ, phải duy trì phong độ cao thủ, phải làm gương!" Một bên Yến Triệu Ca tự nhủ trong lòng, một bên đem ánh mắt thán phục thậm chí sùng bái của mọi người, thật không khách khí mà thu toàn bộ.

Tụ Lý Thanh Long mặc dù là tuyệt kỹ của nguyên chủ thân thể này, nhưng nếu không có Yến Triệu Ca đem thay đổi, sinh ra biến hóa càng mạnh hơn, đương nhiên sẽ không có chiến tích huy hoàng như vậy.

Đem tuyệt học kiếp trước được cất giấu trong Thần Cung là Thái Cực Vân Long Kiếm kiếm ý hóa nhập vào kiếm thức của Tụ Lý Thanh Long, liền có biến hoá như thoát thai hoán cốt.

Về phần nói dùng cành trúc làm vũ khí sao, dĩ nhiên dưới điều kiện tiên quyết ở đây là không chơi đùa quá mức, tận lực truy cầu phong cách.

Bất quá, nói là cùng nhau "trang bức" cùng nhau bay, hiện tại có vẻ như tự mình một người toàn bộ "trang" a . . .

"Hiệu quả không sai, không ngừng cố gắng a." Yến Triệu Ca hài lòng gật đầu.

Có đồng môn sư đệ do dự hỏi:

- Yến sư huynh, nếu không cách nào trừ đi những người Đại Nhật Thánh Tông đó, thì cần gì phải xé rách da mặt đưa bọn họ đuổi ra ngoài như vậy. . .

Yến Triệu Ca không thèm để ý nói:

- Bởi vì tâm tình của ta tốt a.

Đối phương cứng lưỡi, nhất thời nói không ra lời.

Yến Triệu Ca cười, không nói thêm nữa, gõ vang một cái, A Hổ thấy thế, lập tức đem Nội Tinh Lô khổ cực mang theo vào đặt ở sát biên giới khu vực trung tâm dòng xoáy.

Chiếu theo A Hổ nói, ngày hôm nay tâm trạng của Yến Triệu Ca xác thực rất tốt, bàn tay vỗ nhẹ Nội Tinh Lô, nhìn thâm cốc trước mắt: "Tìm nơi cửu sát hội tụ thật lâu, tìm tới lại không phí công phu."

Bình Luận (0)
Comment