Dịch giả: rollandYến Triệu Ca cùng Thạch Thiết đi tới trước mặt Nghiêm Húc, Yến Triệu Ca cười híp mắt nói:
- Nghiêm trưởng lão, đã lâu không gặp.
Thạch Thiết lạnh nhạt liếc nhìn Nghiêm Húc một cái:
- Vừa đi vừa nói chuyện.
Mấy người cũng xuất phát, Nghiêm Húc im lặng đi sau lưngThạch Thiết.
Một Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông mất tích, không có dấu vết nào để lại, ngược lại sẽ khác thường khiến người khác hoài nghi.
Thạch Thiết cũng không bại lộ thân phận cùng tu vi của mình, cố ý lưu lại một vài vết tích, để cho đám người Đại Nhật Thánh Tông tìm kiếm.
Những vết tích này nhìn sơ qua, giống như nhiều Đại Tông Sư có tu vi tương đương lão giả một mắt vây công.
Che dấu chính mình, đồng thời thả ra một cái lưới lớn.
Thạch Thiết trước tiên nhìn về Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh:
- Hàn Thịnh, ngươi dấn thân vào tổ chức Tuyệt Uyên, quấy rối Địa Ngục, đáng chết.
Quỷ Phủ lão nhân căm hận nói:
- Nhân gian như luyện ngục, có gì khác biệt sao?
- Dựa vào cái gì mà bọn ngươi cao cao tại thượng? Chỉ là thực lực của các ngươi mạnh mà thôi.
- Địa Ngục mở ra, Cửu U phủ (buông) xuống, phá nát thế giới này, tái tạo lại trời đất mới, đến lúc đó nhìn xem ai mới là chúa tể!
Hàn Thịnh gầm lên:
- Lần này lão tử rơi vào trong tay các ngươi, không có gì đáng nói, nhưng Thạch Thiết ngươi đừng đắc ý, chuyện này vẫn chưa xong đâu!
Thạch Thiết bình tĩnh nói:
- Địa Ngục đã tạm thời bị dẹp loạn, nhưng đoán được, các ngươi sẽ không kết thúc như vậy.
- Ngươi ra tay lần này, chính là điềm báo đi?
Hàn Thịnh cười lạnh một tiếng, ngậm miệng không nói, cũng không giãy giụa nữa, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Yến Triệu Ca đột nhiên hỏi:
- Ngươi muốn đồ vật gì trên người ta?
Thạch Thiết nhìn về phía Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca cho hắn một ánh mắt yên tâm, sau đó móc ra một đồ vật, quơ quơ trước mặt Hàn Thịnh.
Chính là cái thiết bào nhỏ của Diệp Cảnh, liên quan đến truyền thừa của Băng Long Vũ Thánh.
Theo góc nhìn của Yến Triệu Ca, Hàn Thịnh không có biểu tình gì, ánh mắt cũng không động, nhịp tim cùng nhịp thở của hắn cũng không có gì khác thường.
Ánh mắt nhìn tới lại chứa một tia xem thường cùng chẳng biết ra sao.
Nhưng Thạch Thiết đứng một bên, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc:
- Hả?
Tu vi của hắn cao hơn Hàn Thịnh nhiều, lúc này lại đang lấy lực lượng của mình giam lại Hàn Thịnh, có thể cảm thấy trong lòng của Hàn Thịnh sinh ra ba động, biến hoá.
Yến Triệu Ca thấy thế, cười mà không nói.
Thạch Thiết nhìn chằm chằm Hàn Thịnh, Hàn Thịnh thấy thế, hừ một tiếng, vẫn không nói lời nào, nhưng dáng vẻ kiêu căng giảm xuống.
Yến Triệu Ca ném thiết bài lên không trung sau đó rơi xuống, bị Yến Triệu Ca tiếp được.
- Ngươi dùng tà ảnh quấy rối Trấn Long Uyên, cũng không có chỗ kỳ lạ gì, cũng không có trên tay ta.
- Giữa ta và ngươi, từ bề ngoài xem ra cũng rất ít tiếp xúc.
- Nếu nói tới quan hệ, vậy thì chính là sư đệ đồng môn của ta, của ngươi. . . à, huynh đệ kết nghĩa Diệp Cảnh của ngươi.
Yến Triệu Ca vuốt ve thiết bài:
- Đồ vật ta lấy được từ chỗ Diệp Cảnh sư đệ, chỉ có cái thiết bài này, cho nên ta cho rằng, ngươi muốn đồ vật trên người ta, chính là đồ chơi này đi.
- Như vậy, Hàn tiền bối có thể thuận tiện nói cho ta biết, ngươi muốn thứ này để làm gì?
Yến Triệu Ca nhìn Hàn Thịnh:
- Vật này có liên quan đến Băng Long Vũ Thánh, nhưng có quan hệ bao nhiêu, có thể được mấy phần truyền thừa của Băng Long Vũ Thánh, cái này ta không biết.
- Hôm nay cả khu vực Đông Đường, Quảng Thừa Sơn ta, Đại Nhật Thánh Tông còn có Thương Mang Sơn tập trung, chuyện ngươi quấy rối Trấn Long Uyên là cái đích cho mọi người chỉ trích, ai cũng không ngại trước tiên giải quyết ngươi.
- Dưới tình huống như thế này, ngươi vẫn mạo hiểm hiện thân.
Yến Triệu Ca cười nói:
- Làm ta suy đoán, chẳng lẽ ngươi có tình báo chính xác, liên quan đến cái thiết bài này, ngươi có thể lấy được đồ vật nào đó, giúp ngươi tiến thêm một bước hoàn thành chí nguyện to lớn của ngươi sao.
- Hoặc là đồ vật này, liên quan đến Địa Ngục, có thể giúp ngươi và đồng bọn hoàn thành kế hoạch sao?
Hàn Thịnh nghe vậy, trực tiếp nhắm mắt lại, lúc này mới mở miệng nói:
- Tài nghệ của lão tử không bằng người, bị các ngươi bắt, không có gì để nói.
Yến Triệu Ca quay đầu lại nhìn về phía Thạch Thiết nói:
- Đại sư bá, trước kia cho rằng đây là một cơ duyên không xác định, nên ta chiếm lấy, nhưng hiện tại xem ra, cái này có quan hệ trọng đại.
Quảng Thừa Sơn cho phép đệ tử độc chiếm cơ duyên của cá nhân, nếu đệ tử cảm thấy không xử lý được, cũng có thể hướng tông môn xin giúp đỡ, cùng nhau chia sẽ.
Nhưng nếu sự tình có quan hệ tới Viêm Ma Đại thế giới, Địa Ngục hoặc những thế lực Thánh địa khác, lại là một chuyện khác.
Thạch Thiết nói:
- Không sao, đợi mọi chuyện ổn định rồi hãy nói sau.
- Liên quan đến tổ chức Tuyệt Uyên cùng Địa Ngục, tông môn sẽ xử lý, liên quan đến Băng Long Vũ Thánh, tông môn sẽ không chiếm của ngươi.
Tổ chức Tuyệt Uyên chính là tổ chức mà Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh đang tham gia.
Trước đây trãi qua Đông Đường lùng bắt, một vài thành viên trung hạ tầng bị sa lưới, Hàn Thịnh là người mạnh nhất của tổ chức bị bắt hiện nay.
Cho dù là Yến Triệu Ca hay Thạch Thiết, đều hy vọng cạy ra nhiều tình báo hơn từ trong miệng của Hàn Thịnh.
Thạch Thiết nói:
- Lần này ngươi tình nguyện mạo hiểm, không đề cập đến thành bại, ít nhất cũng làm Hàn Thịnh sa lưới, có ý nghĩa trọng đại, là một công lao lớn.
- Ngươi cứu Triệu Quốc chủ của Đông Đường quốc thoát hiểm, sau đó trợ giúp hắn lấy lại quyền khống chế của Cảnh Dương đại trận, cũng là một công lao.
- Trong lúc giao thủ, không phải ngươi chết thì ta vong, ngươi giết Tiêu Thăng, không tính là sai lầm.
Thạch Thiết nhìn Yến Triệu Ca, trong đôi mắt kiên nghị cứng rắn, hiện lên một chút tình cảm ấm áp:
- Hiện nay ngươi có ba công lao lớn, tông môn sẽ tưởng thưởng cho ngươi.
- Tính ra, ngươi tới Đông Đường không quá nửa năm, liên tiếp lập được công lao lớn, thành tích rất cao, số lần và hiệu quả như vậy, từ khi ta nắm giữ Chưởng Hình Điện tới nay, là lần đầu tiên nhìn thấy.
Yến Triệu Ca nói:
- Đại sư bá quá khen.
- Người ngay không nói dối, lần này Quỷ Phủ lão nhân sa lưới, là niềm vui ngoài ý muốn.
Yến Triệu Ca nói, khóe miệng hơi câu (vểnh) lên:
- Hơn nữa, có thể thuận lợi như vậy, phải cảm tạ người khác phối hợp.
Thạch Thiết nhàn nhạt nói:
- Đúng là phối hợp rất tốt.
Hai tầm mắt đều rơi trên người Nghiêm Húc.
Yến Triệu Ca vuốt bàn tay của mình nói:
- Nghiêm trưởng lão, theo như ta biết, ngươi đi cứu viện Triệu Thịnh, nên không rãnh rỗi chạy tới đây mới đúng chứ?
Nghiêm Húc lúc này cũng bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Lão phu cứu Tam Hoàng tử của Đông Đường, liền gấp rút tiếp viện bên này, đáng tiếc tới trễ một chút.
Hắn thi lễ với Thạch Thiết:
- May nhờ có Thạch trưởng lão cùng cường giả khác của tông môn chạy tới, đánh bại Đại Nhật Thánh Tông cùng Hàn lão quái.
Thạch Thiết nhìn thẳng vào Nghiêm Húc:
- Thấy ta ở đây, ngươi chạy làm gì?
Nghiêm Húc chậm rãi nói:
- Thuộc hạ làm việc không tốt, không điều tra địch rõ ràng, thế nên khiến cho Đại Nhật Thánh Tông tuỳ ý hoành hành trên biên giới của Thiên Vực ta.
- Quảng Thừa Sơn có đồng môn tới cứu viện, huy động lực lượng kém hơn Võ giả Đại Nhật Thánh Tông, thuộc hạ không thể trốn tránh trách nhiệm.
- Trong lòng của thuộc hạ không yên, chợt thấy Thạch trưởng lão, nên xấu hổ phải che mặt đi.
- Một phần là không có mặt mũi gì, một phần là muốn nhanh chóng bù đắp sai lầm, nhắc nhở thuộc hạ thu thập tình báo của Đại Nhật Thánh Tông, chuẩn bị cho tông môn phản công.
Nghiêm Húc cúi người hướng Thạch Thiết:
- Thuộc hạ làm việc không tốt, lẩm cẩm mê muội, cam chịu trách phạt.
Yến Triệu Ca nhìn Nghiêm Húc, thầm nghĩ lão già này cũng là một tên lưu manh.
Sai lầm nhỏ chủ động thừa nhận, vấn đề lớn thật sự, thì đẩy đi năm sáu phần.
Thạch Thiết ghét nhất chính là người vô tích sự, trốn tránh trách nhiệm, Nghiêm Húc thoái thác, chắc chắn sẽ làm cách nhìn của Thạch Thiết kém đi.
Cho dù vì đối kháng với Đại Nhật Thánh Tông mà tạm tha cho hắn, sau này Nghiêm Húc cũng sẽ không sống tốt.
Nhưng Nghiêm Húc thật sự thừa nhận, sai lầm như vậy cũng không coi là gì.
Chỉ là, Thạch Thiết cũng không dễ bị lừa.
- Ngươi mang theo một cái Súc Ảnh Nang, ta có thể cảm giác được, bên trong có người sống.
Thạch Thiết nhìn chằm chằm Nghiêm Húc nói:
- Là ai?