Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 462

Trần Nguyên lắc đầu, nói: "Không cần, hoàng thượng nói rất rõ ràng, ngươi phụ trách chiến tranh, hắn phụ trách kỷ luật, hai người các ngươi trong quân đội, ai cũng không thể can thiệp sự tình của người khác, biết chưa?"

Lưu Bình cười cười, ôm quyền về hướng Tư Mã Quang, nói: "Tư Mã đại nhân, ngày sau kính xin chỉ giáo nhiều hơn mới được."

Sắc mặt Tư Mã Quang cực kỳ bất thiện, chỉ tùy ý đáp lễ lại, nói: "Không dám, không dám."

Lưu Bình có chút kinh ngạc, đưa mắt trông sang, liền thấy Trần Nguyên nháy mắt với hắn, cũng không nói gì nữa.

Trần Nguyên lại nhìn người đi theo phía sau Lưu Bình, vừa hay nhìn thấy Dương Thanh, liền vẫy vẫy tay bảo hắn tới, nói: "Dương Thanh, an bài cho ngươi một cái Đô đầu, để cho hắn đi theo ngươi chiến tranh."

Con mắt Dương Thanh đảo qua trên người hai người còn lại, Vương An Thạch một bộ cách ăn mặc Thư sinh, thấy thế nào cũng không phải người từng nắm giữ binh lính.

Nhưng khuôn mặt Lương Hoài Cát lại vô cùng thanh tú, ánh mắt của hắn bồi hồi trên người Lương Hoài Cát một chút, Lương Hoài Cát cũng không đợi Trần Nguyên giới thiệu, tự đi tới, nói: "Mạt tướng là Lương Hoài Cát, bái kiến tướng quân."

Cảnh Thiên Đức ở một bên, cười ha ha một chút, hắn vừa nghe liền biết đây là một gia hỏa chưa từng đi đến quân đội, Đô đầu cũng chưa có đã tự xưng là mạt tướng rồi, không có người nào để người như vậy vào mắt.

Dương Thanh lại không nói Lương Hoài Cát đã phát biểu sai lầm, khẽ gật đầu, nói: "Ừm, biết rồi, đi vào quân doanh, tìm Chỉ huy sứ Đạo Chiếm báo danh."

Lương Hoài Cát lập tức nói: "Xin hỏi tướng quân, Chỉ huy sứ Đạo Chiếm ở vị trí nào?"

Ánh mắt Dương Thanh phát lạnh, nói: "Tự mình đi tìm."

Lương Hoài Cát trước kia dầu gì cũng là công công trong nội cung, khi bước ra ngoài, không chỉ nói một Chỉ huy sứ nho nhỏ như Dương Thanh, coi như là đương triều quan to, thấy hắn cũng phải khách khách khí khí.

Hiện tại thấy Dương Thanh răn dạy mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác bị lấn áp, một cỗ chua xót phun lên tận trên mũi.

Nét mặt của hắn thế nào, Dương Thanh nhìn thấy rất rõ ràng, Dương Thanh không để ý tới hắn, quay đầu nói với Trần Nguyên: "Tướng quân, tại sao ngươi cho ta Đô đầu như vậy?"

Những lời này lại càng làm thương tổn nghiêm trọng tự tôn vốn đã rất yếu ớt của Lương Hoài Cát, hắn liền quay người lại đi tìm Đạo Chiếm.

Trần Nguyên xem xét, khóe miệng mỉm cười, chờ hắn đi xa, Trần Nguyên lúc này mới nhỏ giọng nói với Dương Thanh: "Hắn không phải người biết chiến tranh, chỉ là, hắn làm người không tệ, coi như một bằng hữu có thể kết giao."

Dương Thanh gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Lúc này, mọi người đi vào lều lớn, bên trong, một bộ bản đồ quân sự đã bày lên trên mặt bàn, Trần Nguyên đi đến phía trước, Lưu Bình đi theo nói: "Hiện tại địa phương Lý Nguyên Hạo khống chế đã không bằng một nửa năm trước, toàn bộ vị trí sa mạc phía tây bị phản đối để hắn chiếm đóng, Giác Góc Tư La dẹp xong cả Tây Lương phủ, Lý Thế Bân đóng quân tại vùng núi Lăng Ba. Quân ta ở phía đông Gia Ninh quân tư cũng đã phái người đến liên lạc, tất cả bọn hắn đều nguyện ý liên kết với Đột Ngột gia kia, nhưng Dã Lợi Kiến Ca xem xét vô cùng chặt chẽ đối với chỗ đó, bọn hắn không có cơ hội."

Trần Nguyên nhẹ giọng niệm một câu: "Dã Lợi Kiến Ca."

Lưu Bình tiếp tục nói: "Nếu như Gia Ninh quân tư có thể gia nhập vào bên chúng ta, vậy thì Tường Hữu quân tư rất khó chống đỡ, có thể nhẹ nhàng phá tung. Làm hỏng hai địa phương này, chẳng những có thể chặt đứt một cánh tay của Lý Nguyên Hạo, còn có thể để cho chúng ta và Mộc nguyên soái nối thành một mảnh, tình thế sẽ biến thành càng trong sáng hơn."

Trần Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Tư Mã Quang, hỏi: "Ngươi có ý kiến gì?"

Tư Mã Quang sững sờ, hắn không nghĩ tới Trần Nguyên lại trưng cầu ý kiến của hắn tại vấn đề này, trong mắt hắn, Trần Nguyên dẫn hắn đến Đảng Hạng, khả năng chính là xuất phát từ một loại tâm tình muốn sửa trị mình.

Nhưng hiện tại Trần Nguyên hỏi, hắn lập tức nói: "Không được, hiện tại nếu như chặt đứt cánh tay của Lý Nguyên Hạo, khả năng là hắn sẽ đi Mông Cổ, đây là thế cục cực kỳ bất lợi đối với Đảng Hạng, ta nghĩ để tới đầu xuân sang năm thì thích hợp hơn."

Trần Nguyên nở nụ cười: "Rất giống với uy nghĩ của ta, tạm thời không động đến hắn, Hạ Từ có tin tức không?"

Lưu Bình gật đầu, nói: "Có, Hạ Từ nói, kế hoạch của Ngô Hạo đã bắt đầu, trước đó chúng ta để cho Lý Nguyên Hạo đánh thắng, khiến cho địa vị Ngô Hạo ở chỗ Lý Nguyên Hạo đã có dấu hiệu vượt qua Trương Tấm Nguyên, hiện tại vấn đề duy nhất là Trương Tấm Nguyên, trong khoảng thời gian này liên tục ra vẻ đáng thương, nhìn về phía trên thì vô cùng trung thực, lại làm cho Ngô Hạo không tìm thấy cơ hội để hạ thủ."

Trần Nguyên nhếch khóe miệng, cười nhạt một chút, nói: "Không có cơ hội cũng phải chế tạo ra một cơ hội, Trương Tấm Nguyên nhất định phải xử lý trước, không phải là vì ta sợ hắn còn sống, mà là ta không thể để cho hắn còn sống!"

Lưu Bình gật đầu: "Tốt, ta sẽ thông báo cho Ngô Hạo."

Trần Nguyên khoát tay chặn lại, nói: "Ngươi chuyên tâm chiến tranh, chuyện này ta tự mình làm, còn có, giúp ta liên lạc với những thủ lĩnh bộ lạc kia, bảo bọn họ phái người đến Diệu Đức thành, nói ta muốn tạo thành liên minh."

Hiện tại đã là tháng 11 rồi, đường xá những bộ lạc kia cách đây khá xa, còn phải xuyên qua Lý Nguyên Hạo phong tỏa, chờ bọn hắn chạy đến thì đã vào thời điểm cuối năm rồi, đợi cho đàm phán tốt, đã vào thời điểm đầu xuân sang năm, khi đó sẽ thu thập Lý Nguyên Hạo.

Trần Nguyên nói xong những lời này, liền ngẩng đầu lên suy nghĩ, hắn vẫn muốn triệt để đánh bại Lý Nguyên Hạo, lại làm cho Đảng Hạng trở thành đá kê chân, làm mục tiêu thứ nhất để mình thực hiện lý tưởng, nhưng thời điểm này thật sự tới quá mau, hắn lại có một chút mất mát không hiểu.

Nhìn vài cái lá cây còn sót lại, đang bay múa trong gió rét, tâm tình Trần Nguyên bỗng nhiên biến thành có chút trầm trọng, nhẹ giọng nói một câu: "Mùa đông năm nay, Đảng Hạng sẽ chết không ít người."

Nạn đói, chiến loạn, nhất định làm cho cả dân tộc Đảng Hạng rơi vào bên trong cực khổ thật sâu, nhưng cái cực khổ này là một quá trình bọn hắn phải tiếp nhận.

Chỉ có cách để cho bọn họ nhìn thấy cực khổ không cách nào chịu được, đến thời điểm quân Tống chính thức tiến vào, mới có thể là chúa cứu thế.

Đảng Hạng có biện pháp giải quyết lương thực, triều Tấn có một hoàng đế, lúc cả nước phát sinh thiên tai, thời điểm nhân dân không có lương để thực ăn, hắn liền nói một câu: "Không thể ăn cháo thịt sao?"

Rất nhiều người đều cho rằng hắn là người ngu, kỳ thật, hắn không ngốc, thoáng một tý hắn đã chắc chắn không có cách nào để xử lý chuyện này.

Ở trong phạm vi Lý Nguyên Hạo còn có thể khống chế, trong nhà người Đảng Hạng, bây giờ không thể nhìn thấy những thức ăn như gạo kia, mà chuyển biến thành "thịt" .

Một ít cách xử lý tốt, phân loại đặt trên quầy, như bàn tay, như bàn chân, như nội tạng.

Những thứ này không bán lấy tiền, ngươi có mang thứ gì đó ra để đổi, ví dụ như muối ăn, củi, vải vóc, thiết khí, tất cả đều có thể đổi, duy chỉ có tiền là không được, bởi vì trong Đảng Hạng hiện tại, không đáng giá nhất, chính là tiền.

Đương nhiên, nếu như ngươi có một túi lương thực nhỏ, như vậy chủ quán sẽ cho ngươi xem hàng rất tốt, tại hậu viện còn có người bị buộc chặt giống như gà sống vịt sống, mang một đống nữ nhân trẻ tuổi bán cho bọn họ, các nàng đều bị lột hết quần áo, trần truồng buộc chặt, không mảnh vải che thân, chờ đợi giết ra bán.

Ngươi có thể chọn lựa, giết để bán.

Hoặc là ngươi muốn xả tinh lực một tý cũng đựơc, chờ ngươi thỏa mãn, chủ quán sẽ giúp ngươi giết nữ nhân kia, cắt thành khối để cho ngươi đóng gói.

Bây giờ đang ở trong mắt người Đảng Hạng, nữ nhân đã không được tính là người rồi, có một xưng hô rất hình tượng, gọi là "dê hai chân".

Bởi vì so với dê bốn chân thì thiếu đi hai cái, giá tiền cũng tiện nghi hơn nhiều lắm, nếu như khách khí một chút mà nói, có thể gọi bọn họ là "đồ ăn người", chính là sẽ bị người khác cầm ra để làm thành một bàn đồ ăn bằng thịt người.
Bình Luận (0)
Comment