Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 553

Trần Nguyên hiểu tâm tư của nàng, đây cũng là việc Trần Nguyên theo đuổi, thái độ không giống với Triều Tiên và Đông Doanh, đây là nguyên nhân đến từ 56 dân tộc ngày sau, Trần Nguyên cũng không cừu thị Liêu quốc như người Tống hiện tại.

Vấn đề phải giải quyết, nhưng Trần Nguyên cũng hi vọng, có thể làm cho tổn thất song phương nhỏ đi một chút, không cần phải gia tăng thêm thù hận mới.

Đi vào Tân Nguyệt sơn trang, bên trong không mở hội thương nhân gì, chỉ có một gian đã chuẩn bị cho tốt, khuya hôm nay, Trần Nguyên phải ở chỗ này hưởng thụ bộ dạng thùy mị của người Triều Tiên.

Đối với mỹ nữ Triều Tiên, cả cuộc đời kiếp trước, hắn vẫn luôn hướng tới, mà hiện tại, Triều Tiên vẫn chưa có loại kỹ thuật trang điểm dung nhan và phẫu thuật rất cao ngày sau, vậy thì hàng họ của Phác Tuệ Linh trăm phần trăm là thật, Trần Nguyên tự nhiên không có khả năng buông tha nàng.

Đi vào phòng, hắn gọi vài món tinh sảo ăn sáng, sau đó muốn một bầu rượu, ngồi ở chỗ kia chờ, không qua thời gian bao lâu, liền nghe được một hồi tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Phác Tuệ Linh vừa mới đi vào căn phòng này, con mắt vẫn chưa có thích ứng với ánh nến yếu ớt, cánh tay liền mình bị một cánh tay lớn khác kéo đi.

Ánh mắt nàng kinh hoảng, quay đàu lại, liền nhìn thấy một đôi con ngươi màu đen, con ngươi giống như sói đói, làm trong lòng nàng cảm thấy cả kinh.

Thời điểm lần đầu tiên nàng chứng kiến, trong lòng cũng có chút sợ hãi, sau đó mới bình tĩnh lại nhẹ nhàng nhúc nhích tay của mình, hỏi: "Đại nhân, không phải ngài nói muốn ta rót nước cho ngài sao?"

Trần Nguyên buông tay nàng ra, quay người ngồi xuống bên bàn, ngón tay chỉ về phía chén rượu trước mặt mình.

Phác Tuệ Linh giống như một con cừu non bị dọa sợ, cúi đầu đi tới, rót đầy chén rượu trước mặt Trần Nguyên, sau đó là rất quy củ đứng ở bên cạnh, lui lại hai bước, đôi tay xoa xoa, chắp vào với nhau, vô cùng dịu hiền.

Con mắt Trần Nguyên mê muội nhìn dáng người thon dài của nàng, chiều dài hai cái đùi cực kỳ làm cho Trần Nguyên ưa thích, con mắt mê người đầy nước, lông mi dài mà đậm vẽ ngang khuôn mặt đẹp, cái mũi nho nhỏ, bờ môi hơi mỏng, thoạt nhìn thật sự là rất động lòng người.

Phác Tuệ Linh phát hiện hắn đang nhìn chăm chú, mặt của nàng hiện len vẻ hồng hồng, không biết nên nói cái gì.

Đ lúc này, nàng đã biết vận mệnh của mình, nhưng nàng thật sự hơi sợ hãi Trần Nguyên, cái loại sợ hãi đến từ việc mình đã xác định vẫn chưa tới.

Trần Nguyên nhẹ nhàng nói: "Bọn hắn chỉ bảo ngươi đến rót rượu cho ta sao?"

Ngực Phác Tuệ Linh phập phồng cực kỳ nhanh, mất nửa ngày mới lên tiếng: "Vương tử điện hạ nói, ta phải nghe theo phân phó của đại nhân, không cần biét đại nhân nói cái gì, ta đều phải nghe theo, chỉ cần đại nhân vui vẻ là được."

Nàng nói chuyện cực kỳ giống những nữ nhân vật chính bên trong phim Hàn, cái này càng làm cho Trần Nguyên không nhịn được, cười một tiếng rồi hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi đứng ở nơi đó, ta sẽ vui vẻ sao?"

Phác Tuệ Linh tiến lên một bước, thần sắc lại càng sợ hãi hơn, nói: "Xin đại nhân phân phó."

Trần Nguyên thoáng thay đổi thân thể một tý, vỗ vỗ bắp đùi của mình, nói: "Ngồi xuống đây."

Phác Tuệ Linh có chút do dự, không tiến lên, Trần Nguyên cũng không thúc nàng, qua một lúc, rốt cục nàng cũng từ từ đi tới, ngồi xuống trên đùi Trần Nguyên.

Trần Nguyên có thể cảm giác được rõ ràng thân thể của nàng đang lay động, hắn cũng không để ý những việc này, bàn tay vòng qua, ôm eo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, đợi cho thân hình trong ngực không còn khẩn trương, Trần Nguyên bỗng nhiên hôn một cái trên cổ Phác Tuệ Linh, âm thanh kia giống như đang nói: "Cửi quần áo ra, ở ngay chỗ này."

Hưởng thụ gái đẹp, nếu đưa lên trên giường thì quá lãng phí.

Nói xong, bàn tay của hắn mà bắt đầu cởi dây lưng buộc quanh áo Phác Tuệ Linh.

"Không được, đại nhân, tại đây không được, thật sự không được….." Phác Tuệ Linh nỗ lực giãy dụa, lại không ngăn cản được thân thể mềm mại tuyết trắng của mình lộ ra ở trước mặt Trần Nguyên, cảm giác nhục nhã trước nay chưa có cũng chạy đến.

Giãy dụa như vậy, chỉ có thể mang đến cho Trần Nguyên cảm giác càng kích thích hơn, động tác của hắn càng ngày càng mãnh liệt, hung hăng, liên tục hôn nàng.

Dọc theo cổ tuyết trắng của nàng, đi thẳng tới lồng ngực của nàng, đồng thời y phục trên người Phác Tuệ Linh bị hắn giật ra, thân thể lộ trong không khí, làm da thịt tuyết trắng của nàng nổi hết cả da gà.

Nhìn trên mặt nàng đã nổi lên vẻ đỏ ửng, làn da căng mọng, Trần Nguyên liền cảm thấy mê muội, tựa như đang đùa bỡn một món đồ chơi, hắn dùng lực lượng cường hoành của nam nhân, từng bước một xâm phạm, làm tan rã phòng tuyến của nàng.

Xuất phát từ phản ứng bản năng, Phác Tuệ Linh không khỏi kêu lên một tiếng yêu kiều, cái tiếng la này làm cho nàng cảm thấy hơi xấu hổ, lại có một loại khoái cảm đột kích vào sâu trong lòng.

Đầu lưỡi Trần Nguyên liếm láp trước ngực nàng, từng đợt khoái cảm từ trước ngực truyền đến làm cho nàng điên cuồng kêu thành tiếng, khoái cảm đến toàn thân của nàng, làm thân thể kiều mỵ không ngừng nhúc nhích.

Trần Nguyên chậm rãi lộ ra một nụ cười đầy tà khí, hắn biết đã đến lúc tấn công hẳn hoi, liền nhanh chóng cởi y phục trên người mình ra.

Phác Tuệ Linh chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác theo bản năng, chỉ vẻn vẹn một động tác thẹn thùng như vậy, liền làm cho Trần Nguyên cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Trần Nguyên rốt cuộc cũng không chịu nổi, kéo thân thể mềm mại của Phác Tuệ Linh vào trong ngực, vật ngã Phác Tuệ Linh ra, kéo hai chân như ngọc sang hai bên, đặt ở hai bên ghế bành, cánh tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, chậm rãi đẩy thằng nhỏ sớm đã căng cứng vào trong.

Lại là một lần hưởng thụ khoái lạc, lý tưởng đời trước của Trần Nguyên rốt cục cũng được thực hiện.

……..

Trong thời gian đó thời gian, Mông Cổ, Bối Nhạc Ngươi Kỳ.

Vương Luân uống một bát rượu sữa ngựa ở trước mặt mình, lông mày có chút nhíu lại, hiển nhiên không phải rất hợp khẩu vị của hắn, chỉ là, hắn vẫn phải uống hết, bởi vì hắn đã đi suốt năm ngày trên thảo nguyên rồi, nếu như không bổ sung một một ít thể lực, hắn sẽ không chống đỡ nổi.

Bây giờ là đầu mùa hè, có rất nhiều dân chăn nuôi đi qua nơi này, khách điếm tại đây cũng hoàn toàn bất đồng so với Đại Tống, cái gọi là khách điếm, chính là một gian lều vải không tính là quá lớn, bên trong có một ít đồ dùng sinh hoạt, gian phòng thì không có, ngươi có thể thuê lều vải, sau đó tự ngươi tìm địa phương đâm cọc xuống là được.

Bọn Vương Luân thuê một lều vải, đóng xong xuôi, chui vào nghỉ, lúc này đang thương lượng bước tiếp theo nên làm thế nào.

Từ mặt thời gian để nói, bọn hắn đến vô cùng không khéo, mùa này là mùa những mục dân tràn ngập hi vọng, con người là như thế, tại thời điểm có hi vọng, không có người nào nguyện ý chạy đi tạo phản, cho dù tạo phản, cũng không thể đi theo mấy người Tống.

Vương Luân uống xong một chén rượu sữa ngựa rồi nói: "Chúng ta phải kiếm một người Mông Cổ, như vậy mọi chuyện mới có thể dễ dàng hơn một chút."

Đảng Quân Tử gật đầu, nói: "Không tệ, nếu cầm cờ hiệu của chúng ta, chỉ sợ không cần người Liêu quốc động thủ, chút ít bộ lạc Mông Cổ cũng sẽ không để chúng ta sống ở chỗ này. Nhưng đại ca, nếu kiếm một người Mông Cổ, thứ nhất, hắn phải có một chút danh vọng, thứ hai còn phải làm hắn tin tưởng chúng ta, thứ ba, hắn còn phải có can đảm phản kháng Liêu quốc, người như vậy cũng không dễ tìm, cho dù biết rõ ai phù hợp, muốn tìm một người trên thảo nguyên này, thật sự là rất khó khăn."

Vương Luân nhếch miệng lên, nói: "Điểm này ta nghĩ tới rồi, danh vọng không có vấn đề gì, người Mông Cổ sùng bái vũ lực, chỉ cần chúng ta có thể đánh, có thể giúp hắn đánh ra danh vọng. Can đảm cũng không phải là vấn đề, không có có can đảm, chúng ta có thể cho hắn, mấu chốt là, chúng ta phải có thể khống chế hắn mới được."
Bình Luận (0)
Comment