Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 569

Địch Thanh thấy hắn tiến đến, gương mặt bắt đầu nghiêm túc hỏi: "Quý Tân, nghe nói mấy ngày nay ngươi đã giết không ít người?"

Địch Thanh hỏi vô cùng trực tiếp, Quý Tân trả lời lại càng trực tiếp: "Vâng, mấy ngày nay tổng cộng giết chết hơn một vạn hai ngàn chín trăm người nam tử tráng niên Đông Doanh, phụ nữ già yếu và trẻ em tại thời điểm xây dựng bến tàu, đã chết đi hơn bảy trăm hai mươi người."

Hắn không cần phải giấu diếm ở trước mặt Địch Thanh, binh sĩ trong doanh trại của mình đều là thủ hạ Địch Thanh, cho dù muốn giấu diếm, cũng không dấu diếm nổi.

Địch Thanh nhìn hắn, chắc hẳn đang nghĩ xem nên dùng từ gì để nói chuyện mới phù hợp, dù sao thì hắn và đội trưởng nhà lao này cũng không quá quen thuộc, có mấy lời không dễ trực tiếp mở miệng.

Tống Kỳ lúc này liền đứng lên, nói: "Quý Tân, chúng ta cũng không nhiều nhiều lời làm gì, lúc này đây tới tìm ngươi, là vì đoạn thời gian này ngươi làm cực kỳ tốt, phía sau chúng ta không có nguy hiểm gì, nhờ đó, số lần binh sĩ ở chỗ này gặp phải tập kích rõ ràng đã giảm bớt đi nhiều."

Quý Tân khom người chào Tống Kỳ, nói: "Cảm ơn Tống đại nhân khích lệ, đây là sự tình hạ quan nên làm."

Tống Kỳ gật đầu, nói: "Ta muốn biết, nếu như chúng ta để cho ngươi ổn định cả đảo Kyushu, ngươi định làm như thế nào?"

Quý Tân nghe xong, trong lòng thầm mừng rỡ, chuyện này có ý nghĩa là mình cũng được ủy thác trách nhiệm rồi, một Đối Mã mà Lí Nghĩa đã lưu cho mình năm nghìn binh sĩ, nếu là cả đảo Kyushu, ít nhất cũng nên có hai vạn người?

Trên mặt của hắn bất giác lộ ra dáng tươi cười, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, đời này Quý đội trưởng nhà lao cũng có thể dẫn đầu đại quân mấy vạn người, phán định sinh tử hơn mười vạn người trong một ngày.

Quan trọng nhất chính là, hiện tại mình trợ giúp quân Tống khống chế địa bàn càng lớn, đợi cho ngày sau, chức quan của mình sẽ càng lớn hơn.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại nhân, xin ngài yên tâm, bây giờ Đối Mã có hơn một ngàn binh sĩ Đông Doanh, những người này đều đã trải qua tại hạ sàng chọn, trên tay của bọn hắn cơ bản đều dính máu người Đông Doanh, ngoại trừ theo chúng ta đi tiếp thì không có đường nào khác.”

“Những người này sẽ làm tiên phong cho chúng ta, bọn hắn rất quen thuộc đối với địa hình nơi đây, chỉ cần đại nhân cho ta một vạn binh sĩ, ta cam đoan đảo Kyushu sẽ bình an vô sự."

Địch Thanh và Tống Kỳ thoáng nhìn nhau một tý, trao đổi ánh mắt một cái, Địch Thanh liền đi đến trước mặt Quý Tân, nói: "Tốt, ta cho ngươi thêm một vạn binh sĩ."

Ba người lại nói chuyện một lát, Địch Thanh và Tống Kỳ liền lập tức rời đi, Quý Tân muốn mời bọn hắn lưu lại ăn một bữa cơm tối, nhưng bọn hắn đều không muốn.

Sau khi trở về, còn phải chuẩn bị chiến tranh với người Đông Doanh, đại quân của Địch Thanh đã sắp xông lên rồi, bởi vì hắn cảm thấy, Quý Tân có thể sẽ rất hữu dụng.

Tiễn bước Địch Thanh, tâm tình Quý Tân cực kỳ tốt, một mình uống hai vò rượu, sau đó lại đi tới cái gọi là hoàng thành Đối Mã quốc, không khác gì một khu nhà thổ tài chủ ở nông thôn Tống triều, nếu nói thật lòng thì còn nhỏ hơn một ít.

Lúc này sắc trời đã tối đen, bến tàu cũng kiến tạo xong, Nham Điền Dương Tử từ bến tàu trở về, vừa tắm rửa nước nóng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nàng thật sự mệt chết đi được, lao động chân tay như vậy, trước kia nàng chưa từng trải qua, trước kia, thời điểm phụ thân vẫn còn, một ít công việc cuộc sống hơi nặng một chút đều do những võ sĩ hạ đẳng kia đi làm.

Hiện tại không biết phụ thân đã đi nơi nào, thậm chí không biết có còn sống hay không, đại ca có thể làm việc nhất cũng bị người Tống đánh chết, gánh nặng trong nhà bởi vì mình biết nói tiếng Tống triều, mà đã rơi vào vai của mình.

Cái loại áp lực cực lớn nầy phảng phất như ngọn núi, làm cho nàng vô cùng mệt mỏi, thời điểm nằm ở trên giường, thể xác và tinh thần mơ màng, làm cho nàng cực kỳ nhớ mong phụ thân, nhớ mong ca ca của nàng.

Nếu như bọn hắn vẫn còn sống, tất nhiên sẽ không để cho mình gặp phải cảnh tra tấn như vậy.

Nước mắt cứ thế lòa xòa rơi xuống.

"Bang bang."

Tiếng gõ cửa vang lên ở ngoài cửa, Nham Điền Dương Tử không biết là ai đến tìm nàng, tranh thủ thời gian cầm ki-mô-nô để ở một bên, khoác lên trên vai, đồng thời hỏi: "Ai vậy?"

Thanh âm làm cho nàng sợ hãi vang lên ngoài cửa ra vào: "Công Chúa, đã nghỉ ngơi chưa? Tại hạ có một số việc muốn trao đổi cùng Công Chúa."

Ngữ khí Quý Tân không nhanh không chậm, lại thật sự làm cho Nham Điền Dương Tử cảm thấy toàn thân run rẩy, nói: "Ta đã ngủ, đại nhân có chuyện gì, để ngày mai hãy nói, được không?"

"Cái này….có lẽ là xin Công Chúa mở cửa dùm, sự tình thật sự rất quan trọng, đối với Công Chúa mà nói, hẳn là một tin tức tốt."

Nham Điền Dương Tử cuối cùng vẫn đứng dậy mở cửa phòng, nhỏ nhẹ nói: "Đại nhân."

Quý Tân đi đến, con mắt đánh giá chung quanh căn phòng của nàng, Nham Điền Dương Tử cung kích cúi người, cầm một cái đệm qua, đặt ở trên một khuôn cái ghế rất thấp, nhỏ nhẹ nói: "Đại nhân, mời ngồi."

Tiếp theo, nàng đi đến bên kia quỳ xuống, cầm lấy rượu trên bàn, một chén rượu: "Đại nhân, mời uống rượu."

Tư thế Quý Tân ngồi rất không tiêu chuẩn, hắn căn bản không phải ngồi ở trên nệm lót, mà là nằm trên mặt đất, cầm lấy chén rượu kia, ực một cái liền cạn, sau đó lại đưa con mắt nhìn chằm chằm vào Nham Điền Dương Tử, như là nhìn con mồi của mình.

"Ta muốn nói cho Công Chúa một tin tức tốt."

Nham Điền Dương Tử không tiếp lời, nàng thật sự không biết, đối với mình bây giờ mà nói, còn có cái tin tức gì tốt, đồng thời cũng không biết người Tống trước mắt này có thể mang đến cho mình tin tức gì tốt.

Quý Tân thấy nàng không nói lời nào, khẽ cười một chút rồi nói: "Hiện tại, chiến tranh đảo Kyushu đã muốn chấm dứt, ta nghĩ Công Chúa cũng đã nghe nói, quân Tống chúng ta đánh thắng rồi, đây là chuyện đương nhiên, những võ sĩ của các ngươi căn bản bản không phải là đối thủ của quân đội Tống triều chúng ta."

Tin tức này đối với Nham Điền Dương Tử mà nói, thật sự không phải là tin tức tốt, nàng nhìn nhìn Quý Tân, hỏi: "Đại nhân tới để nói những lời này sao?"

Quý Tân khoát tay chặn lại, nói: "Xin lỗi, ta nói hơi xa, như vậy đi, ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại chúng ta đã khống chế cả đảo Kyushu, mà không phải một cái Đối Mã nho nhỏ, ta phải chịu trách nhiệm quản lý tất cả người Đông Doanh trên đảo Kyushu, ý của ta là, muốn nhờ Công Chúa giúp ta."

Nham Điền Dương Tử sửng sốt một chút, hỏi: "Ta có khả năng giúp đỡ đại nhân làm cái gì?"

Nàng thật sự rất sợ hãi việc hợp tác cùng người Tống này, rất sợ hãi Quý Tân bắt nàng đi hỗ trợ, nhưng, nàng không có lựa chọn, trong lòng nàng hiểu, người Tống này có thể sẽ không cho mình cơ hội lựa chọn.

Quý Tân cười một tiếng rồi nói: "Ta nghĩ, Đối Mã nên có một cục diện thống nhất, hơn nữa cái cục diện này không thể giao vào trong tay các Đại Danh và tướng quân trước kia, nếu như Công Chúa có thể hỗ trợ, ta sẽ làm cho cả đảo Kyushu biến thành lãnh thổ của Đối Mã."

Điều kiện này quả thật làm cho Nham Điền Dương Tử hơi giật mình, nàng biết rõ, mở rộng lãnh thổ vẫn là nguyện vọng của phụ thân cùng ca ca, nhưng đây là lúc trước, là người Đông Doanh bọn hắn dùng phương thức của mình để thực hiện.

Hiện tại, Nham Điền Dương Tử không muốn có giao dịch gì cùng Quý Tân, cũng không muốn để cho nham Điền gia bị trói vào xe ngựa Tống triều, nàng do dự một chút rồi nói: "Xin đại nhân tha thứ, Đối Mã chúng ta thế lực rất nhỏ, căn bản không có biện pháp làm kinh sợ các Đại Danh và tướng quân khác."
Bình Luận (0)
Comment