Sư Thuyết

Chương 127



Thừa tướng Bạch Lãng từ trước đến nay làm việc cẩn thận, trận này trù tính nhiều năm đổi thiên tử, vẫn chưa gặp phải phong ba từ phía quan viên trong triều.


Dù sao, thiên tử không có con nối dõi, bên trong hoàng thất Đại Yến, tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế chỉ có một mình Tống Vương Yến Vân Thâm.


Yến Vân Thâm lại là nhi tử do Bạch Thái hậu dưỡng dục nhiều năm, năm đó vốn là người có tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế hơn Yến Vân Hoa. Hơn nữa dựa vào thanh danh Tống Vương ở bên ngoài, kỳ thật chúng quan viên cũng không có lý do gì nháo chuyện, vì thế, Yến Vân Thâm nhanh chóng kế vị Hoàng đế, trở thành chủ nhân mới của Đại Yến.


Nguyên bản đại họa rơi đầu của Tề gia bởi vì Yến Vân Hoa đột nhiên băng hà, đột nhiên có hy vọng sống sót, Đình úy điều tra án Ngự hoa viên hạ độc cũng biến thành một nghi án lưu lại của tiên đế Yến Vân Hoa khi tại vị, dần dần không giải quyết được gì.


Tề gia nhiều năm kinh doanh trơn tru thuận lợi như nước chảy, Linh Xu Viện không đạt được, thiên tử nể trọng càng không đạt được, hiện giờ muốn nịnh bợ tân Đế thì đã muộn.


Đương nhiên, Bạch Lãng như thế nào lưu lại hai mầm tai họa Tề gia ở Thái Y viện?


Từ xưa một khi quân vương từ trần, tân Đế thế chỗ, tự nhiên cựu thần phải đổi một đám, đứng mũi chịu sào là Tề gia Thái Y viện.


Tề Thanh cùng Tề Tháp bị bãi chức, tịch thu gia sản, đuổi khỏi kinh thành, trọn đời không được quay về thành Bá Lăng.


Khi chuyện trên triều giải quyết xong, chuyện Yến Vân Thâm muốn giải quyết nhất chính là cổ độc trên người Bạch Như Thường. Chuyện Bạch Lãng muốn giải quyết nhất cũng là nữ nhân Bạch Như Thường sắp trở thành vết bẩn nhất trên người Đế vương Yến Vân Thâm.


Càng tới gần trung tâm quyền lực, Yến Vân Thâm dần dần phát hiện, chính mình càng ngày càng không thể tin tưởng ai. Cho nên, mặc dù là cùng Lan tiên sinh giao dịch, hắn vẫn muốn tìm tung tích Hứa đại phu trước.


"Hồi bẩm bệ hạ, Hứa đại phu đã chết."


Nghe được kết quả này, Yến Vân Thâm phất tay ý bảo cung vệ tâm phúc lui ra, hắn lạnh lùng nhìn Lan tiên sinh đứng trước ngự án, "Xem ra trẫm thật sự không có lựa chọn con đường nào khác."


Lan tiên sinh từ từ nói: "Bệ hạ không tin lời tại hạ, tại hạ cũng có thể lý giải. Cho nên tại hạ cũng cho bệ hạ một ngày cân nhắc kỹ càng, ngài xem, có nên tin ta hay không?"


Hiện tại Yến Vân Thâm cảm thấy may mắn, may mắn chính mình còn chừa một đường lui cho Lan tiên sinh, cũng tương đương cho Thường nhi một đường sinh cơ.


Kỳ thật màn đêm buông xuống, ngay tại trong cung, Bạch Lãng đã không muốn thấy bóng dáng Lan tiên sinh, đại sự đã thành, tự nhiên người này cũng không thể lưu lại. Nhưng Bạch Lãng không ngờ, kỳ thật Yến Vân Thâm đã giao dịch cho Lan tiên sinh một con đường sống --- khi đại sự thành, địa phương an toàn nhất trong cung chính là Vạn Thọ cung của Thái hậu.


Bạch Lãng vĩnh viễn cũng không nghĩ đến Lan tiên sinh trốn ở Vạn Thọ cung, cho nên cho dù hắn đem hoàng cung lật hết một vòng, cũng không tìm được bóng dáng Lan tiên sinh.


"Tính toán canh giờ, Thanh Đại cũng nên tỉnh, bệ hạ nếu không sớm đem Thanh Đại bảo vệ lại, nếu nàng bị Thừa tướng đại nhân diệt khẩu, vậy thì Hoàng hậu nương nương cũng không còn khả năng cứu." Lan tiên sinh vẫn không nhanh không chậm nói xong, nàng càng lạnh nhạt, tâm lý Yến Vân Thâm lại càng không yên.


Người này quả nhiên là thầm nghĩ cứu Thương Thanh Đại đơn giản như vậy?


Đột nhiên Yến Vân Thâm thở dài, cuối cùng quyết định chủ ý, "Trẫm sẽ tin ngươi một lần." Hắn nói xong, lại có chút chần chờ, "Thương Thanh Đại tỉnh lại không nhìn thấy Đỗ Nhược, nàng như thế nào ngoan ngoãn trị liệu cho Thường nhi?"


"Có thể thấy Đỗ Nhược hay không, không phải chỉ cần bệ hạ nói một câu hay sao?" Lan tiên sinh nhắc nhở một câu, "Cửa cung này cũng sắp tới thời điểm đóng cửa, Thừa tướng đại nhân này một mực lục soát tìm người trong cung, chỉ sợ là chuyện sẽ xấu đi?"


Yến Vân Thâm sao không rõ ý của Lan tiên sinh? Hắn lại lặng im một lát, sau một lúc cân nhắc, cuối cùng giương giọng nói: "Người tới, truyền ý chỉ trẫm, Thừa tướng đại nhân bận rộn cả ngày, cũng nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngươi mang chút Long Tiên Hương của trẫm ban cho Thừa tướng đại nhân, lại phái một đội cung vệ hộ tống Thừa tướng đại nhân hồi phủ."


"Vâng!" Cung vệ cùng nội thị ở cửa tiếp chỉ, đồng thời xoay người dần dần đi xa.


Lan tiên sinh lẳng lặng đánh giá Yến Vân Thâm, chỉ cảm thấy trong lòng từng trận phát lạnh, luận về thủ đoạn Đế vương, người này so với Yến Vân Hoa còn lợi hại hơn mười phần. Ý chỉ này của hắn là thể hiện ân uy cũng là còn xem trọng, Bạch Lãng chỉ có ngoan ngoãn tiếp chỉ.


Bất quá cũng tốt, có thể để Bạch Lãng rời xa hoàng thành một đêm, Thanh Đại các nàng mới có một đường sinh cơ.


"Tiên sinh, trẫm tự mình viết một đạo thánh chỉ, cho phép ngươi mang Đỗ Nhược tiến cung." Đột nhiên ánh mắt Yến Vân Thâm sắc bén chống lại đôi mắt của nàng, "Hy vọng tiên sinh tuân thủ lời hứa, chớ làm trò."


"Thanh Đại không phải còn ở trong cung sao? Ta nào dám đùa giỡn làm trò gì?" Lan tiên sinh ra vẻ lo lắng lắc lắc đầu.


Yến Vân Thâm lại nhìn nàng một cái, liền cúi đầu nhấc bút son viết một đạo ý chỉ, ấn ngọc ấn, đưa cho Lan tiên sinh, "Chỉ cần Thường nhi không có việc gì, trẫm sẽ đúng hẹn thả Thương Thanh Đại."


Lan tiên sinh tiếp nhận thánh chỉ, cung kính cúi đầu, "Tuân chỉ."


Ngay lúc Lan tiên sinh xoay người, chuẩn bị rời đi, Yến Vân Thâm đột nhiên lại gọi nàng, "Chậm đã."


"Bệ hạ còn có chuyện gì?"


"Đỗ... Tiểu Nhược nàng quả thật là sống không được sao?"


"Phải tiêu độc thành công, làm Đỗ Nhược biến thành ký chủ của y cổ cho nên khẳng định là sống không được."


"Đó là y cổ?"


Lan tiên sinh ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng nói: "Đó là y thuật đổi mệnh, sống một người thì phải có một người chết."


Trái tim Yến Vân Thâm lạnh đi ba phần, lại không biết nên nói cái gì, đáy lòng đột nhiên dâng lên một trận xấu hổ mãnh liệt.


Giết chết phụ mẫu tiểu Nhược là hắn. Hiện giờ lấy mạng tiểu Nhược để đổi mệnh, cũng là hắn.


Không! Muốn trách chỉ có thể trách số mệnh tiểu Nhược không tốt!


Nhiều hy sinh như vậy, thật vất vả mới đổi lấy kết quả ngày hôm nay! Hắn thật vất vả mới có cơ hội cùng Thường nhi đối mặt với nhau, bước này hắn buộc phải đi!


Yến Vân Thâm không ngừng an ủi chính mình, cũng không ngừng tìm cho mình một cái cớ tốt nhất, cuối cùng đem sự xấu hổ trong lòng hung hăng vùi lấp xuống tận đáy lòng.


"Bệ hạ, ta có thể đi rồi sao?" Giọng Lan tiên sinh đột nhiên vang lên, kéo lại thần trí Yến Vân Thâm.


Hắn xoa xoa huyệt thái dương của mình, nhẹ gật đầu, "Đi thôi, chốc lát trẫm dẫn Thường nhi đến chỗ ngươi, trẫm nhắc nhở ngươi một câu, nếu Thường nhi không sống được, vậy Thương Thanh Đại tự nhiên cũng không sống được."


"Vâng." Lan tiên sinh cúi đầu, cũng không nhiều lời thêm, bước nhanh đi ra đại điện.


Cùng lúc đó, trong Tuyết Hương điện là một mảnh bi thảm.


Chỉ Lan cùng vài tên tiểu cung nữ vây quanh thân thể lạnh như băng của Thương Thanh Đại khóc lóc, đêm càng ngày càng tối, vài tiểu cung nữ khóc mệt rồi thì lui ra nghỉ tạm.


Chỉ Lan vẫn còn quỳ gối bên người Thương Thanh Đại, xoa xoa đôi mắt khóc đến sưng đỏ, chuẩn bị giúp Thương Thanh Đại thay áo liệm, chỉ nghe nàng nức nở nói: "Nương nương... Nô tỳ... Nô tỳ... Đổi cho ngươi... Đổi xiêm y cho ngươi..."


Khi tay nàng mới chạm vào thân mình Thương Thanh Đại thì bất giác lạnh run, lại sợ tới mức rụt tay trở về, nàng hoảng sợ vạn phần, nhéo mặt mình một phen, xác nhận chính mình còn tỉnh, lần này nàng lại sợ tới mức chết khiếp, liên tiếp khấu lạy vài cái, dập đầu vang dội với Thương Thanh Đại, kêu thảm nói: "Nương nương... ngươi cũng đừng xác chết vùng dậy a, nô tỳ cũng chưa bao giờ hại người dù nửa phần a!"


"Nhược... A Nhược... A Nhược..." Thương Thanh Đại mấp máy đôi môi nhiễm máu sâu kín gọi tên này.


Chỉ Lan vốn bị dọa rớt mất ba hồn, nhưng nghe thanh âm Thương Thanh Đại càng ngày càng rõ ràng, nàng gom hết dũng khí, kiểm tra hơi thở Thương Thanh Đại -- có khí!


Nương nương chẳng lẽ sống lại?!


Chỉ Lan kinh hãi, trong lòng bỗng dưng vui mừng lên, nàng vội vàng lắc lắc Thương Thanh Đại, "Nương nương, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, nô tỳ là Chỉ Lan a, ngài tỉnh tỉnh nhìn xem nô tỳ a."


Thương Thanh Đại dần dần mở mắt ra, trước mắt hết thảy mơ hồ đều dần dần hiện lên rõ ràng, cuối cùng nàng nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, lại bối rối vô cùng ngồi thẳng thân mình dậy, bất chấp cắn môi đau đớn, nàng kinh hãi hỏi: "A Nhược ở nơi nào?!" Nói xong, nàng khẩn trương nhìn lướt qua Thuyết Hương điện một cái, căn bản không có nửa điểm bóng dáng Đỗ Nhược.


Nàng quay về Tuyết Hương điện!


Ý nghĩ Tống Vương nhất định đem nàng giao cho thiên tử, nàng còn sống, A Nhược của nàng chắc chắn là một con đường chết!


Không!


Nàng không thể lại để cho Đỗ Nhược một mình, A Nhược đi nơi nào, nàng sẽ đi nơi đó, không bao giờ... bỏ lại A Nhược của nàng nữa!


"A Nhược... Là ai?" Chỉ Lan ngạc nhiên một chút.


Thương Thanh Đại quay sang, Chỉ Lan phát hiện nàng đã lệ rơi đầy mặt, "Đỗ ngự y đang ở đâu?!"


"Đỗ... Đỗ ngự y, nô tỳ không biết a." Chỉ Lan mờ mịt lắc đầu.


"Ta muốn đi tìm nàng! Cho dù chết, ta cũng phải chết cùng nàng!" Thương Thanh Đại từ trên giường đứng lên, bước nhanh đi đến trước cửa Tuyết Hương điện, nhóm cung nữ cùng nội thị nhìn thấy Đại phi nương nương xác chết vùng dậy, kinh hồn chưa kịp định đã vội quỳ xuống.


"Nương nương tha mạng a!"


"Nương nương, ngươi làm sao a?"


Chỉ Lan nghe không hiểu ra sao, hiện tại việc duy nhất nàng có thể xác nhận chính là, Đại phi nương nương sống lại, nhưng Đại phi nương nương giống như điên rồi.


Bởi vì ngày đầu tiên Yến Vân Hoa băng hà, cho nên trong cung đều treo khăn tang trắng, khi Thương Thanh Đại bước vào trong sân, thấy rõ ràng màu trắng chói mắt, nàng mờ mịt quay đầu, nhìn về phía Chỉ Lan, "Trong cung này... Là ai vừa mất?"


"Hồi bẩm nương nương... Tiên đế đêm qua bởi vì cố tật phát tác băng hà..." Chỉ Lan sợ hãi trả lời.


Thương Thanh Đại không thể tin được nhìn Chỉ Lan, Yến Vân Hoa đã chết? Hắn thế nhưng lại chết?


Thiên tử không có con nối dõi, thiên tử tân nhiệm chắc chắn là Yến Vân Thâm!


Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, nếu thiên tử băng hà, vậy A Nhược của nàng đang ở đâu?


"Đại phi nương nương nếu đã tỉnh, đi theo tại hạ trị liệu cho Hoàng hậu nương nương đi." Lan tiên sinh đột nhiên đi vào Tuyết Hương điện, mặt nạ dày đặc, thấy không rõ lắm rốt cuộc là biểu tình gì.


Sắc mặt Thương Thanh Đại trầm xuống, nàng quát lạnh nói: "Ngươi đem A Nhược đi nơi nào?"


"Đại phi nương nương, thỉnh." Giống như không nghe thấy Thương Thanh Đại chất vấn, Lan tiên sinh cố ý lùi ra một bước, ý bảo Thương Thanh Đại cùng nàng đi.


"Không nhìn thấy A Nhược, ta sẽ không đi đâu hết!" Thương Thanh Đại trừng mắt lạnh lùng nhìn Lan tiên sinh, chỉ cảm thấy trái tim băng giá, năm đó mẫu thân lại yêu nữ tử như vậy, như thế nào lại là chó săn của Tống Vương?


Lan tiên sinh cười lạnh, nhìn thoáng qua nhóm cung nữ, nội thị còn đang quỳ, "Các ngươi đều lui ra đi."


Nhóm cung nữ, nội thị nhìn lẫn nhau, hoàn toàn không biết nữ tử hắc y đeo mặt nạ này từ đâu ra, lời của nàng rốt cuộc là nên nghe hay không nghe?


Lan tiên sinh dường như đã sớm biết sẽ như vậy, nàng lại lui vài bước, phía sau nàng có một tiểu nội thị đi đến.


Dưới ánh trăng thê lãnh, tiểu nội thị kia ngẩng mặt lên, sắc mặt tái nhợt, không phải Đỗ Nhược thì là ai?


"Các ngươi đều lui ra!" Lúc này đây, Thương Thanh Đại lại mệnh lệnh.


Đại phi nương nương vẫn còn là nương nương, lời này của nàng thì bọn nội thị, cung nữ sao dám không nghe? Vì thế, theo Chỉ Lan dẫn đầu lui xuống, trong sân Tuyết Hương điện lúc này chỉ còn ba người.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~

Bình Luận (0)
Comment