Sư Thuyết

Chương 15

"Giá!"

Hắc mã chạy như bay trên đường xuống núi, ngay thời điểm Đỗ Nhược đi, Thương Thanh Đại đã giục ngựa đuổi theo, cũng không màng Đỗ Nhược có ý kiến hay không, Thương Thanh Đại ghìm ngựa ngừng một lát, bình tĩnh nhìn Đỗ Nhược, "Ngươi chạy chậm một chút, chớ để nhanh quá lại ảnh hưởng đến tâm mạch."
Đỗ Nhược trăm triệu lần không nghĩ tới Thương Thanh Đại sẽ đuổi theo, nàng kinh ngạc gật gật đầu.
"Hôm nay ta sẽ không giúp ngươi cái gì, ngươi đừng làm ta thất vọng." Thương Thanh Đại bỏ lại lời này, liền đánh mông ngựa phi xuống chân núi.
Vậy lúc này, phu tử định đi đâu?
Đỗ Nhược hơi hơi có chút lo lắng, nàng không biết, việc trọng yếu nhất hiện nay là trong ba canh giờ nàng phải trở về.
Đỗ Nhược lấy lại bình tĩnh, trong lòng tính toán, cước bộ cũng nhanh hơn, hướng về Hành Y Đường.
Dựa vào cước bộ của Đỗ Nhược, vô luận là như thế nào cũng không thể trở về nội trong ba canh giờ. Nhưng nếu Đỗ Nhược không nói như vậy, trăm triệu lần cũng không có khả năng khiến nhị phu nhân câm mồm lập tức.
Cho nên, thời điểm Đỗ Nhược mở miệng cũng đã nghĩ đến cách tốt nhất, tối nay, trước đi đến Hành Y Đường, tìm ca ca cưỡi ngựa, như vậy đi và về chỉ cần hai canh giờ là đủ.
"Đỗ Nhược, ngươi như thế nào đột nhiên trở lại?"
Lúc này Hành Y Đường sẽ không nghỉ việc kinh doanh, Mạc Thị đứng ở cửa tiếp chẩn người bệnh thì xa xa liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng Đỗ Nhược - đi một chút lại chạy hướng về Hành Y Đường, không khỏi kinh ngạc hô.
Đỗ Nhược chạy tới bên người mẫu thân, liên tiếp hít vài ngụm khí, mới nói: "Nương... Ta... Tối nay ta... Muốn đi Tảo Đầu thôn... Giúp một vị lão bà bà... Trị liệu... Khụ khụ."
"Ngươi đứa nhỏ này, đến, trước uống một miếng trà ấm đã." Mạc Thị đau lòng lôi kéo Đỗ Nhược ngồi xuống, đưa nàng một chén trà nóng.
Đỗ Như Phong chẩn bệnh xong, vội vàng đi tới, nghi hoặc hỏi: "Linh Xu Viện xưa nay nghiêm minh, buổi tối thế này, sao lại cho phép một tiểu cô nương như ngươi chạy đi xa như vậy trị bệnh? Huống hồ, đây là Nam thành, không phải nơi thuộc phạm vi Linh Xu Viện quản a."
Đỗ Nhược uống một ngụm trà nóng, nghiêm cẩn nói: "Cha... Đây là ta... Hứa hẹn...Đáp ứng Thương phu tử... Cũng là Thương phu tử... Tự mình đưa ta xuống núi chữa bệnh... Thân là thầy thuốc... Không thể nói chuyện không giữ lời... " Đơn giản thuật lại vài câu ngắt quãng, Đỗ Nhược gấp giọng hỏi: "Ca ca đâu? Ta muốn nhờ ca ca cưỡi ngựa giúp... Ta một đoạn đường."
Mạc Thị vui mừng gật đầu, đau lòng sờ sờ đầu Đỗ Nhược, "Cũng tốt, để Trọng nhi giúp ngươi, chúng ta cũng yên tâm chút."
Đỗ Nhu Phong vuốt râu gật đầu, "Ta đi gọi Trọng nhi tiễn ngươi một đoạn." Nói xong, Đỗ Như Phong liền xoay người đi vào nội viện, không bao lâu, đã dắt đứa con che một mắt đi ra, "Trọng nhi, nhanh giúp muội muội ngươi."
"Ca ca!" Đỗ Nhược kích động đứng lên, cong mi cười với Đỗ Trọng.
Nguyên bản bộ dáng Đỗ Trọng còn lười biếng, nhìn thấy muội muội tươi cười, cũng nhịn không được nở nụ cười, "Trời lạnh buốt thế này, tiễn ngươi, cũng tốt."
"Cảm ơn ca ca!" Đỗ Nhược vui mừng đi tới, khoác tay Đỗ Trọng, liền vội kéo về phía chuồng ngựa, "Việc này không nên chậm trễ, ca ca, mau!"
"Ngươi nha đầu kia!" Đỗ Trọng bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể theo Đỗ Nhược bước nhanh đến chuồng ngựa.
Bên trong màn đêm, một con ngựa màu nâu hướng Tảo Đầu thôn phi đến.
Gió lạnh vù vù, Đỗ Trọng ôm lấy thân ảnh trong lòng, muốn giúp muội muội che chắn chút gió lạnh, "Muội muội, nếu thấy lạnh thì rút vào ca ca, ca ca giúp ngươi che gió."
Đỗ Nhược lắc lắc đầu, "Ca ca, ngươi cũng sẽ bị lạnh, ta cũng không sợ lạnh."
Đỗ Trọng lắc đầu cười nói: "Tiểu nha đầu, học y khổ cực, sao ngươi lại si mê đến vậy?"
"Ca ca cũng không phải là si mê sao?" Con ngươi trong suốt như sao, Đỗ Nhược khóe miệng vểnh lên, "Vì sao ca ca không để cho phụ thân cùng nương biết?"
Đỗ Trọng có chút kinh ngạc ngầm liếc mắt Đỗ Nhược một cái, "Tiểu nha đầu ngươi, phát hiện ta học trộm y thuật từ khi nào?"
Đỗ Nhược cười nhẹ, "Lần trước thấy trên cánh tay ngươi có điểm đỏ, đã biết ngươi đang luyện tập phương pháp châm." Nói xong, Đỗ Nhược nhích lại gần lòng ngực ấm áp của ca ca, "Ca ca, phụ thân cùng nương nếu biết ngươi không có buông thả, bọn họ chắc chắn vui mừng."
Đỗ Trọng có chút đăm chiêu cười nói: "Trước đây không hiểu chuyện, đã làm cho bọn họ thất vọng một lần, lúc này đây, ta cũng không muốn lại làm họ thất vọng lần nữa, năm nay ta lén ứng thí vào Linh Xu Viện nhưng không được, ta không muốn cho bọn họ biết. Ta nghĩ sang năm sau tiếp tục ứng thí, nếu đậu, ca ca cũng có thể chiếu cố ngươi, cha mẹ cũng yên tâm chút."
"Ca ca..." Đỗ Nhược đột nhiên thẳng lưng, quay đầu nhìn Đỗ Trọng, "Sang năm, ta chờ ngươi!"
"Tốt!"
"Ngoéo tay?"
"A, ngoéo tay! Sang năm ca ca nhất định có thể thi đậu vào Linh Xu Viện!"
Đỗ Trọng đưa bàn tay đến, cùng Đỗ Nhược ngoéo... một cái ngón út.
Huynh muội hai người cùng cười, Đỗ Nhược cảm thấy trong lòng ấm áp tới cực hạn.
Thời điểm huynh muội hai người tới Tảo Đầu thôn, Thương Thanh Đại cũng phóng ngựa tới trước cửa Tống Vương phủ.
"Người tới là người nào?!"
Thị vệ ấn đao đi tới, gầm lên một tiếng.
Thương Thanh Đại nhảy xuống ngựa, sửa sang lại xiêm y, âm thanh băng lãnh nói: "Thương Thanh Đại ở Linh Xu Viện, cầu kiến Tống Vương điện hạ."
Thị vệ nhìn nhau, nghĩ đến trước đó vài ngày quả thật điện hạ từng cùng Thương Đại tiểu thư thưởng mai, nghiền ngẫm, đáy mắt liền có một tia ý cười, hai người hiểu ý cười, vội vàng khom lưng nói: "Thỉnh Thương tiểu thư đi theo mạt tướng vào phòng khách chờ một lát, mạt tướng đi bẩm báo điện hạ."
Thương Thanh Đại im lặng đưa dây cương ngựa cho một gã thị vệ khác, sau đó đi theo người này vào Tống Vương phủ.
Chợt nghe thấy Thương Thanh Đại cầu kiến, Yến Vân Thâm có chút kinh ngạc, rõ ràng hôm nay lâm triều, còn nghe hoàng huynh đề cập qua, hôm nay muốn đi Linh Xu Viện uống rượu, thưởng tuyết cùng Thương Thanh Đại, trong từng chữ, rõ ràng có thể nhìn ra được hoàng huynh thích Thương Thanh Đại, sao buổi tối Thương Thanh Đại lại chạy tới cầu kiến hắn?
"Tống Vương điện hạ." Thương Thanh Đại vừa nhìn thấy Yến Vân Thâm bước vào, lập tức tiến lên đón.
Thương tiểu thư lúc này cùng Thương tiểu thư đêm đó, rất khác nhau.
Đêm đó Thương Thanh Đại toàn thân phát ra lãnh khí, cự nhân ngàn dặm bên ngoài, hôm nay sao cảm giác Thương Thanh Đại chủ động?
Thương Thanh Đại là nữ nhân hoàng huynh nhìn trúng a...
Yến Vân Thâm ứng với Thương Thanh Đại một tiếng, tinh tế đánh giá Thương Thanh Đại, thấy trên mặt nàng có cảm giác say rượu, trong lòng như hiểu được vài phần, nàng phải chăng là không thích hoàng huynh, đặc biệt đến cầu hắn tương trợ đi?
"Tối nay, Tống Vương điện hạ có thể bồi Thanh Đại ra ngoài một chút không?" Thương Thanh Đại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Yến Vân Thâm giật mình, "Tối nay?"
Thương Thanh Đại gật đầu nói: "Màn đêm buông xuống, Thanh Đại nguyện ý nghe điện hạ thổi một khúc..."
Yến Vân Thâm chợt giật mình, minh bạch ý tứ, vội vàng nói: "Người đâu! Chuẩn bị xe, bổn vương muốn cùng Thương tiểu thư đi ra ngoài một chút."
"Vâng!"
Gã sai vặt vội vàng lui xuống.
Yến Vân Thâm quay đầu lại nhìn nhìn Thương Thanh Đại, nhưng Thương Thanh Đại lại không tính nói thêm gì nữa.
Chờ gã sai vặt chuẩn bị tốt hết thảy trở về bẩm báo, lúc này Yến Vân Thâm mới tìm được lời để mở miệng, "Thương tiểu thư, thỉnh."
Thương Thanh Đại hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, cùng Yến Vân Thâm đi ra khỏi Tống Vương phủ.
Ánh mắt nhóm thị vệ cùng gã sai vặt sáng rọi, đường đường Đại tiểu thư Linh Xu Viện đêm khuya tự mình tới cửa yêu cầu Tống Vương điện hạ ra ngoài, này đã muốn làm cho người ta đủ giật mình. Nhiều ngày qua, trong lời đồn cũng nói bệ hạ có quan hệ với Linh Xu Viện, việc này ghé vào cùng nhau nghĩ sâu một chút, Tống Vương phủ cùng lắm chỉ thấy có chút hoảng hốt, nếu hai huynh đệ cùng nhìn trúng thương gia Đại tiểu thư, Bá Lăng vừa mới thật vất vả trải qua mùa đông, chỉ sợ lại thấy tuyết bay đầy trời.
Yến Vân Thâm làm sao không rõ đạo lý trong này?
Từ xưa hồng nhan luôn là kẻ gây họa, những lời nói này, giờ đây cuối cùng hắn cũng hiểu được.
Hiểu được đạo lý trong trường hợp này ám chỉ, chính là Thương Thanh Đại?
Yến Vân Hoa xưa nay yêu thương đệ đệ Tống Vương, thân là thiên tử, sao lại không để ý hình tượng cùng đệ đệ ruột tranh một nữ nhân? Tống Vương xưa nay kính trọng huynh trưởng, thân là hoàng đệ, hắn lại như thế nào cùng ca ca đoạt một nữ nhân mà hắn không yêu?
Người trong cuộc tỉnh táo, người ngoài cuộc hồ đồ.
Chỉ cần dân chúng Bá Lăng coi đây là đề tài nói chuyện phiếm, Yến Vân Hoa đến Linh Xu Viện sẽ ít đi, Thương Thanh Đại cũng cũng có thể thanh tịnh chút.
Đây là kết quả thứ nhất Thương Thanh Đại muốn, kết quả thứ hai...
Thương Thanh Đại đột nhiên mở miệng, "Điện hạ mang ta đi lại trong thành một canh giờ, sau đó thỉnh điện hạ tiễn ta quay về Linh Xu Viện."
Yến Vân Thâm khẽ cười nói: "Hôm nay Thương tiểu thư cư xử, bổn vương thật ra càng xem càng không hiểu."
Thương Thanh Đại thản nhiên nói: "Hôm nay Điện hạ làm sao không hiểu?"
Yến Vân Thâm cười khổ nói: "Nguyên lai ta tưởng rằng, Thương tiểu thư ước hẹn cùng bổn vương đến chỗ nào đó náo nhiệt uống mấy chén, làm cho dân chúng Bá Lăng đều nghĩ đến..."
"Nghĩ đến ta có tình ý với điện hạ?" Thương Thanh Đại bình tĩnh nói tiếp, câu tiếp theo lại trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng Yến Vân Thâm nói ra, "Hay là cho Thương Thanh Đại ta cố ý châm ngòi quan hệ bệ hạ và điện hạ, là hồng nhan gây tai họa dây dưa bên người các ngài?"
Yến Vân Thâm mỉm cười, "Thương tiểu thư thế mà lại hiểu được nhân tâm."
Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Ta một lòng muốn hành y, đối với vinh hoa phú quý, ta không có hứng thú, thế nhưng, thân bất do kỷ, muốn thanh tịnh cũng không được."
"Thân bất do kỷ." Yến Vân Thâm âm thầm lặp lại bốn chữ này, đột nhiên trầm mặc.
Thương Thanh Đại nhìn sườn mặt Yến Vân Thâm nhuốm màu ưu phiền, "Điện hạ cũng có điều phiền lòng?"
Yến Vân Thâm cười, "Người đang sống ở thế tục, sao lại không có phiền lòng?" Nói xong, hắn bình tĩnh nhìn Thương Thanh Đại, "Đêm đó Thương tiểu thư giúp ta đi đến nơi ước hẹn, xem như bổn vương nợ ngươi một cái nhân tình, tối nay, coi như bổn vương trả lại cho ngươi đi."
"Ngày sau xem như không ai nợ nhau sao?" Thương Thanh Đại hỏi một câu.
Yến Vân Thâm cười mà không nói, nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Cảm ơn ngươi, điện hạ." Thương Thanh Đại cũng gật gật đầu.
Yến Vân Thâm khoát tay áo, "Ta có thể làm, cũng chỉ có bấy nhiêu, tối nay ngươi không cầu bổn vương mang ngươi đi đến nơi náo nhiệt, coi như là đã cho bổn vương cùng hoàng huynh một đường lùi."
Thương Thanh Đại tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Yến Vân Thâm, nàng khẽ gật đầu, không cần nói rõ, cả hai đều hiểu là được.
Nàng hơi hơi nhấc một góc màn xe lên, hiện giờ thứ duy nhất mà nàng không bỏ xuống được là nha đầu kia, một đường đi vội, buổi tối lại lạnh như vậy, nàng ấy vẫn mạnh khỏe chứ?
Nghĩ đến quang cảnh lần đầu mới gặp tiểu nha đầu kia, Thương Thanh Đại không tự giác khóe miệng nâng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Bỗng dưng Yến Vân Thâm ngẩn ngơ, hắn đột nhiên hiểu được, vì sao hoàng huynh đột nhiên có tâm tư với Thương tiểu thư.
Nàng xưa nay băng lãnh, khó thấy được ý cười thản nhiên, nếu vô tình nhìn thấy, nụ cười kia, đúng là khuynh thành.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ nơi này là tạp văn, 3 giờ, rốt cục Trường Ngưng cũng viết ra được một chương chuyển giao ~
Đôi lời: Đọc đến đây cái mình muốn đập bàn hét lên, thấy chưa? Thương Thanh Đại cũng là một mỹ nhân khuynh thành nha. Do tác giả không miêu tả nhiều như mấy truyện cổ đại kia, chỉ tập trung vào tả phu tử lạnh lùng, ít nói, giỏi y thuật thôi nên mọi người không cảm thấy phu tử là mỹ nhân? Người ta cũng là dạng "Nhất tiếu khuynh thành" đó. Sau này lại thêm tiểu Nhược trưởng thành sẽ như thế nào nữa? :">
Có phải muốn đọc tiếp lắm đúng không? Haha... Rất tiếc, giờ mình phải đi học thêm rồi. Chiều mình sẽ edit tiếp.

Bình Luận (0)
Comment