Sư Thuyết

Chương 19

Một đêm trôi qua, sáng sớm, trời nhiều mây tích tụ trầm trầm, không bao lâu, tuyết lại li ti bắt đầu rơi.

Tuyết này một khi rơi, lại không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy bầu trời.
Thương Thanh Đại giúp Đỗ Nhược châm cứu thêm một lần trừ độc, lại dò xét mạch tượng của Đỗ Nhược, rốt cục bình thản, Thương Thanh Đại cuối cùng cũng thả lỏng thở dài nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Phu tử, cho ngươi." Trần Thủy Tô đưa một chén trà nóng cho Thương Thanh Đại.
Mi tâm Thương Thanh Đại hơi hơi giãn ra, tiếp nhận trà nóng, đạm nhiên nói: "Thủy Tô, ngươi ở đây chiếu cố tiểu Nhược, buổi học sáng nay, giờ ngọ ta sẽ dạy lại ngươi." Nói xong, Thương Thanh Đại uống một ngụm trà nóng, hương trà bay vào mũi, ẩn ẩn có một chút vị sâm trong trà, Thương Thanh Đại nhìn Trần Thủy Tô, "Nha đầu ngươi, không ngờ pha trà cũng không tồi."
Nghe được Thương Thanh Đại khích lệ, Trần Thủy Tô cười gật đầu, "Ân, trước kia tiểu Nhược pha như vậy, ta chỉ là bắt chước thôi."
"Nàng?" Thương Thanh Đại cúi đầu nhìn nhìn Đỗ Nhược.
Trần Thủy Tô cười nói: "Lúc mới học y, tiểu Nhược sẽ không có bộ dáng bệnh tật đâu! Khi còn bé cùng Đỗ Nhược bồi ca ca của nàng, về sau lại thức đêm, ta nhớ rõ nàng đã chuẩn bị một ly trà sâm nóng cho ta." Nói xong, Trần Thủy Tô thở dài thở phào nhẹ nhõm, "Phu tử yên tâm, về sau nhất định ta sẽ cẩn thận bảo hộ tiểu Nhược gấp bội!"
Thương Thanh Đại lắc đầu lạnh nhạt nói: "Nếu đâm sau lưng, ngươi cũng không thể phòng được." Nói xong, Thương Thanh Đại cẩn thận nghĩ nghĩ, "Thủy Tô, chốc lát đợi tiểu Nhược tỉnh, hai người các ngươi thu thập bọc hành lý đến phòng ta, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi ở cùng ta đi."
"A?!" Trần Thủy Tô thụ sủng nhược kinh nhìn Thương Thanh Đại.
"Cố gắng chiếu cố tiểu Nhược." Thương Thanh Đại cũng không lặp lại, đợi thêm một chút, liền lập tức đi ra khỏi phòng, hướng về thư đường.
Một lúc lâu sau Trần Thủy Tô mới hồi phục tinh thần, nhếch miệng cười nói: "Về sau có thể mỗi ngày hỏi Thương phu tử mấy vấn đề y học, nếu cha biết, nhất định sẽ càng cao hứng!"
"Thủy Tô..." Đột nhiên âm thanh suy yếu của Đỗ Nhược vang lên.
Trần Thủy Tô vừa mừng vừa sợ bổ nhào đến cạnh giường, cười nói: "Tiểu Nhược, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi! Làm ta sợ muốn chết!"
"Ta phải... Mặc đồng phục vào..."
"Phu tử phân phó, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt." Trần Thủy Tô lắc đầu, "Nghe lời, bằng không chốc nữa phu tử trở về, nhìn thấy ngươi không ngoan như vậy, nhất định mắng ta không chiếu cố ngươi tốt!"
"Thủy Tô... Ta muốn đi... Đi thư đường..." Mặt Đỗ Nhược nhăn lại, bình tĩnh nhìn Trần Thủy Tô, "Không thể... Làm cho... Phu tử... Một người..."
"Có ý gì?" Trần Thủy Tô không đoán được ý Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược cố gắng ngồi dậy, "Ta kỳ thật... đã tỉnh từ sớm... Ta biết... Biết ta vì cái gì mà trúng độc.... Ta không thể để... Không thể để... Phu nhân... Có cơ hội... Khi dễ... Khi dễ phu tử... Càng không thể... Để cho bà ấy bắt lấy... cơ hội... đuổi ta ra khỏi Linh Xu Viện..."
Trần Thủy Tô không nghĩ được đến vậy, nhưng nhìn thấy Đỗ Nhược khẳng định như vậy, giống như đây là chuyện đại sự dường như sẽ phát sinh, "Trước tiên phải nói rõ, nếu ngươi thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết, ta lập tức đưa ngươi trở về!"
"Ân.... "
Kỳ thật Đỗ Nhược lo lắng cũng không phải là vô lý, Thương Thanh Đại đi buổi học sớm hôm nay, cũng đã được một lúc.
"Đông --"
Tiếng chuông sớm vang lên, các bước chân vội vàng đi vào thư đường, chuẩn bị bắt đầu buổi học sớm hôm nay.
Có điều không khí buổi học hôm nay có chút kỳ quái.
Viện chủ phu nhân Tề Tương Nương mặc cừu y ấm màu đen đã sớm đứng dưới bảng hiệu "Y đức nhân tâm", khóa sớm hôm nay giống như chuẩn bị đổi người giảng là nàng.
Chúng đệ tử thẳng lưng câm như hến, sợ làm cái gì gây tiếng động, khiến cho Tề Tương Nương hờn giận, bẩm báo với viện chủ, sau này chỉ có thể là ngày tháng gian nan.
Dư quang Tề Tương Nương nhìn thoáng qua thân ảnh Thương Thanh Đại đang đi đến, đột nhiên hé miệng cười hỏi: "Ngày thường trong các phu tử, ngươi đều là người tới trễ sao?"
Chúng đệ tử cúi đầu, nào dám trả lời Tề Tương Nương vấn đề này?
"Nhị nương đến đây là để chỉ trích ta đến chậm sao?" Thương Thanh Đại bước từng bước vào thư đường, không chút khách khí mở miệng.
Tề Tương Nương cười nói: "Đại tiểu thư từ trước đến nay làm việc đúng mực, tự nhiên sẽ không đến trễ, nhất định là hôm nay trên đường có chuyện gì trì hoãn?"
Thương Thanh Đại lạnh lùng nói: "Trong lòng nhị nương hẳn là biết rõ, cần gì phải hỏi ta?"
Tề Tương Nương gật đầu cười, "Linh Xu Viện là nơi quy củ, lúc trước ngươi không thông báo phu quân, đã đáp ứng với nha đầu Đỗ Nhược kia ba ngày ra ngoài thăm khám và trị bệnh cho người khác, đêm qua sao có thể trách ta không khởi binh vấn tội."
"Vậy hôm nay tới đây, lại là vì cái gì đây?" Thương Thanh Đại cắn răng hỏi, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn mặt Tề Tương Nương, giống như đang nhìn cái lưỡi độc của một con rắn độc, hận không thể lập tức trong vòng bảy bước, lập tức đánh bà ấy chết tươi.
Ánh mắt Tề Tương Nương dừng ở chỗ ngồi trống rỗng, "Đây là buổi sáng ham ngủ không dậy nổi, chậm chạp không đến thư đường học y, chính là phạm vào quy định Linh Xu Viện!"
Thương Thanh Đại cười lạnh nói: "A, Nhị nương, ngươi là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ? Tiểu Nhược bất quá chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm tuổi, đêm qua ngươi động nàng, nàng có thể vẫn còn sống đã không dễ dàng, nay ngươi còn muốn mượn cơ hội đuổi nàng ra Linh Xu Viện sao?"
Tề Tương Nương cười thành tiếng nói: "Thanh Đại, ngươi nói gì vậy? Ngươi nhìn một cái, đêm qua đứng ba canh giờ còn có chúng đệ tử, sao không thấy bọn họ ham ngủ không dậy nổi? Cũng không thấy bọn họ bị bệnh phong hàn?" Nói xong, ánh mắt Tề Tương Nương như dao nhỏ dao động đến trên người Thương Thanh Đại, "Nếu thực là bị bệnh, cũng không phải không thể xin phép nghỉ, nhưng mà giấy xin phép sợ là ở nơi nào rồi?"
"Nhị nương, thật sự ngươi không đạt mục đích là không bỏ qua a." Thương Thanh Đại hừ lạnh một câu, đi đến chỗ bàn của Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô, xoay người viết ra một thư xin phép nghỉ, "Ta đã giúp tiểu Nhược xem mạch, nàng quả thật bệnh nặng, đây là thư xin phép nghỉ, cũng có ta ký tên đảm bảo, hết thảy đều ấn theo quy định Linh Xu Viện mà làm, Nhị nương, ngươi xem xong thư xin phép này thì cũng có thể lui xuống. Đến lúc ta giảng bài rồi, tốt nhất không nên để đệ tử mất thời gian ở trong này!"
"Chậm! Thân thể Đỗ Nhược yếu đuối, nhiễm phong hàn không tới được, ta có thể tin. Nhưng mà dã nha đầu Trần Thủy Tô kia nếu không có ốm đau, Thanh Đại, ngươi như thế nào bao che đệ tử phạm lỗi, như vậy xem như làm trái với quy định Linh Xu Viện!" Tề Tương Nương cười lạnh một tiếng, chuyện tàn nhẫn này, Thương Thanh Đại còn chưa đủ đề phòng để ứng đối.
"Ngươi..."
"Phu tử, chúng ta đến đây!" Rốt cục Trần Thủy Tô hiểu được vì sao Đỗ Nhược sống chết phải đến thư đường, gặp phải Tề Tương Nương, nếu là làm việc không cẩn thận, bị bà ấy quơ được một lần, đó là chết không có chỗ chôn.
Thương Thanh Đại ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thủy Tô ăn mặc chỉnh tề giúp đỡ Đỗ Nhược mặt không có chút máu chậm rãi đi tới. Thương Thanh Đại vốn định chỉ trích Đỗ Nhược một hai câu, lại thấy Đỗ Nhược mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nha đầu ngốc! Quả thực không muốn sống nữa!
Không thể làm cho phu tử chịu ủy khuất, cũng không thể để cho phu nhân khi dễ phu tử.
Suy nghĩ trong lòng cả hai người cùng vọng lên một câu.
Đỗ Nhược khụ hai tiếng, được Trần Thủy Tô nâng đi tới trước mặt Thương Thanh Đại, "Phu tử... Bởi vì thân mình ta không khỏe... Cho nên đi chậm... Cho nên Thủy Tô mới đến muộn... Bất quá... Muộn chính là muộn... Còn thỉnh phu tử trách phạt..."
"..." Thương Thanh Đại bình tĩnh nhìn gương mặt kiên định của Đỗ Nhược, nàng biết, Đỗ Nhược nói như vậy là cố ý vội tới giải vây cho mình, nhưng mà nha đầu ngốc này làm như vậy, nếu bị trách phạt, Thương Thanh Đại thật sự là sợ thân thể tiểu nha đầu sẽ càng ngày càng hỏng bét.
Tề Tương Nương giật mình nhìn nhìn Đỗ Nhược, "Xem ra, tiểu nha đầu này vẫn là biết sai phạm ở đâu." Nói xong, bà ấy cố ý đề cao thanh âm nhắc nhở nói, "Thanh Đại, đối với đệ tử đến trễ, ngươi nói, nên xử trí như thế nào? Nơi này còn có mặt các đệ tử khác đang nhìn ngươi đấy!"
Thương Thanh Đại cắn chặt khớp hàm, không trả lời Tề Tương Nương.
Đỗ Nhược lắc đầu cười khẽ, "Phu tử... Ta có thể..." Nói xong, nàng đưa ánh mắt, nhìn thoáng qua Trần Thủy Tô, "Thủy Tô... Nhất định cũng có thể..."
Trần Thủy Tô gật đầu thật mạnh, "Phu tử, phạt chúng ta đi!"
"Các ngươi cầm hai chồng sách đội lên đầu, đi đến phía sau quỳ, chưa hết một canh giờ, không được trở về chỗ ngồi!" Thương Thanh Đại vừa nói xong, quay đầu căm hận nhìn Tề Tương Nương, "Nhị nương, ngươi vừa lòng chưa?!"
Tề Tương Nương mỉm cười gật đầu, "Thanh Đại quả nhiên là phu tử tốt nhất Linh Xu Viện ta!"
"Linh Xu Viện, là họ Thương..." Thương Thanh Đại nói một câu hàm ý, "Còn nhiều thời gian, Nhị nương, đi đêm nhiều thì cũng sẽ có ngày gặp quỷ..."
"Thật không?" Tề Tương Nương khinh thường cười nói, "Nữ tử trưởng thành, chung quy cũng là nương tử của nhà khác, sớm hay muộn cũng mang họ phu quân."
"Thủy Tô... Chúng ta đi bên kia..." Đỗ Nhược kéo kéo quần áo Trần Thủy Tô, cố ý đánh gãy lời nói của Tề Tương Nương.
Trần Thủy Tô gật gật đầu, một tay ôm theo một chồng sách, một tay giúp Đỗ Nhược đi đến phía cuối thư đường, cùng nhau quỳ xuống.
Thương Thanh Đại bước nhanh đi tới, cầm chồng sách trên tay Trần Thủy Tô, cố ý phân ra hai chồng không đều, đem chồng nhiều cho Trần Thủy Tô, thấp giọng nói, "Thủy Tô, ngươi chịu nhiều một chút..."
Trần Thủy Tô gật gật đầu, nàng đau lòng tiểu Nhược, có thể vì Đỗ Nhược chia sẻ một ít, sao lại không muốn?
"Phu tử..." Đỗ Nhược đè lại tay Thương Thanh Đại, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức, kiên quyết lắc lắc đầu.
Thương Thanh Đại hiểu được, nếu phân hai chồng không đều, nói không chừng lại để Tề Tương Nương tiếp tục làm khó dễ, nhưng mà, Thương Thanh Đại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đỗ Nhược, trái tim, đau xót đến lợi hại.
"Ta nghe lời... Cố gắng thành công..." Khóe miệng Đỗ Nhược dần dần nâng lên, lần đầu tiên cười đến sáng lạn như vậy, sáng lạn đến trong một đôi con ngươi trong suốt tràn đầy đều là hiểu rõ sự lo lắng.
Đỗ Nhược thế nhưng nhớ rõ những lời nói đêm qua,... Thế nhưng nhớ rõ...
Thương Thanh Đại ấm áp trong lòng, tim đập bỗng dưng nhanh hơn, hai gò má cũng ấm lên, Thương Thanh Đại đem chồng sách phân đều, một nửa để lên đầu Trần Thủy Tô, một nửa đặt lên đầu Đỗ Nhược.
"Tiểu Nhược, đáp ứng ta thì phải làm được."
"Được..."
Thương Thanh Đại xoay người đi, hận ý trừng mắt nhìn Tề Tương Nương, "Nhị nương, ngươi còn có cái gì muốn răn dạy sao?"
Tề Tương Nương lạnh lạnh cười, "Thanh Đại, ngươi sẽ không tiễn ta ra ngoài sao? Tốt xấu gì, ta cũng là Nhị nương của ngươi a, ngươi làm phu tử, cũng nên làm gương một chút cái gì là tôn trọng đi?"
"Được!" Thương Thanh Đại cắn răng lên tiếng trả lời, tự mình tiễn Tề Tương Nương ra khỏi thư đường, "Nhị nương, thỉnh!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày phải đi học 7 - 9 hải lý (khoảng 12 ~ 16km), cho nên ban ngày không có thời gian rãnh. Vì vậy đổi thành buổi tối từ 20 giờ - 22 giờ mới viết, còn thỉnh mọi người thứ lỗi nhiều hơn a.

Bình Luận (0)
Comment