Sư Thuyết

Chương 42

Mùa mưa kéo dài, một khi Hoài Lâm vào mùa mưa, màn mưa liền giống như một quyển sách trường thiên kéo dài, đem cả Lâm Hoài bao phủ trong đó, xa xa nhìn lại, hư ảo mơ hồ.

Đồng dạng cảm giác không đúng, còn có Lan cô nương và Hứa Nhược Mai.
Giọt mưa thưa thớt rơi vào mái nhà cong vút, rì rầm rung động.
Bên trong sương phòng, một mảnh yên tĩnh.
Lan cô nương nhìn khí sắc Hứa Nhược Mai, đưa tay qua, cẩn thận bắt mạch cho nàng, ôn nhu hỏi: "Vẫn là không có cảm giác sao?"
Thân thể Hứa Nhược Mai đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là vẫn nói không ra tiếng, ít nhất nửa người trên là có thể động, nàng đặt tay vào lòng bàn tay Lan cô nương, bắt đầu viết chữ.
Nhiều ngày qua, hai người bọn họ dùng cách này để giao lưu.
"Ngải... Cứu... Thần... Khuyết..."
Lan cô nương lẩm bẩm chữ Hứa Nhược Mai viết, hí mắt cười, "Được không."
Hứa Nhược Mai chỉ chỉ chính mình, ý nói tự mình quyết định sẽ thử.
"Này cũng không được!" Lan cô nương nghiêm túc lắc đầu, "Ngươi kích động như vậy, ai biết tay ngươi có thể nắm được bao lâu? Vạn nhất đột nhiên lại tê liệt, lập tức in dấu xuống, chậc chậc, đó chính là thêm một vết sẹo xấu a."
Hứa Nhược Mai không phục bắt lấy tay Lan cô nương, một chữ một chữ viết, "Ta... Có thể..."
"Ta sao có thể nhìn bệnh nhân của ta xuất hiện thêm một vết thương mới." Lan cô nương nắm chặt tay Hứa Nhược Mai, không cho nàng viết tiếp, cười nói, "Cho nên, ngươi phải nghe lời ta."
Hứa Nhược Mai mở to hai mắt nhìn, yết hầu ư ư dùng sức, lại vẫn không phát ra được tiếng, nàng gấp đến độ trừng mắt với Lan cô nương vài lần.
"Không phục?" Lan cô nương cong mắt cười đến thoải mái, "Ngươi tới mắng ta nha? Nếu có thể nói ra lời mắng ta, ta đây theo ý ngươi!"
Hứa Nhược Mai tức giận đến hít vài ngụm khí, nghẹn một bụng lời nói, lại nói không nên lời một câu.
Lan cô nương nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, càng thêm khiêu khích cười nói: "Ta đếm đến ba, mau chút mắng ta, nếu không mắng được, ta cần phải cởi xiêm y ngươi ra."
"..." Hứa Nhược Mai hoảng sợ rụt lui, trăm triệu lần không nghĩ tới Miêu Cương nữ tử này làm việc, nói chuyện kinh thế hãi tục như vậy, nữ tử cởi y phục nữ tử, đây là ý tứ như thế nào?
"Một." Lan cô nương cố ý khuynh thân tới gần Hứa Nhược Mai, nhìn nàng bị ép tới bên tường, không đường thối lui.
Miêu Cương nữ tử này lại vẫn thản nhiên cười như vậy, rõ ràng hẳn là chán ghét, nhưng vì sao trong lòng lại dâng lên một tia nhiệt ý mong chờ?
Hứa Nhược Mai vươn hai tay giữ lại bờ vai Lan cô nương, dùng sức ngăn cản nữ tử này tới gần.
"Hai." Lan cô nương biết, khí lực hai tay Hứa Nhược Mai chưa khôi phục nhưng cũng đã được bảy phần, ngón tay hơi hơi dùng sức, liền mở hai bàn tay Hứa Nhược Mai ra, hai tay chống đỡ bên cạnh người Hứa Nhược Mai, tà mị cười, tinh tế ngửi mùi thơm trên người Hứa Nhược Mai, ngả ngớn nói một câu, "Tiểu thư thơm quá."
Hứa Nhược Mai kinh ngạc nhìn gương mặt Lan cô nương, vì sao, sâu trong lòng không phải là hoảng sợ? -- đôi mắt như nước, mâu quang sáng ngời, phản chiếu trong con ngươi như mặt hồ kia, hốt hoảng, khiến người ta như có chút men say.
"Ba!" Lan cô nương không hề cho nàng cơ hội, gọn gàng kéo vạt áo Hứa Nhược Mai.
"Làm...càn!"
Kinh hãi hô lên, giọng nói đã lâu không nghe của Hứa Nhược Mai cuối cùng cũng từ yết hầu xé rách phát ra.
Lan cô nương dừng động tác, gật đầu cười nói: "Nói ra được rồi, ngươi xem, cổ y chúng ta cứu người tuy rằng đi đường tà đạo, nhưng kết quả đều là có thuốc để trị bệnh giống nhau không phải sao?"
Nguyên lai nàng là vì ép mình phát ra tiếng...
Không phải... Không phải thật sự khinh bạc nàng...
Tâm của Hứa Nhược Mai loạn như ma, sau khi thoải mái, lại phát giác đáy lòng lặng yên tự nhiên dâng lên một tia mất mác.
Lan cô nương đột nhiên bắt lấy tay Hứa Nhược Mai, đặt lòng bàn tay áp lên mặt mình, hí mắt vuốt ve một chút.
"Ngươi... Ngươi làm cái gì?!" Hứa Nhược mai vội vàng rút tay về.
"Ân, thân nhiệt giống với ta chút, xem ra sau khi kích ngươi, khí huyết cũng tăng lên không ít."
Hứa Nhược Mai lại một lần nữa giật mình, nguyên lai Miêu Cương cô nương này mỗi một lần nhìn như hành động ngả ngớn, trên thực tế đều là trị liệu cho mình. Xem phản ứng của mình.
Lan cô nương trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nhược Mai, cúi đầu cầm vạt áo Hứa Nhược Mai.
Hứa Nhược Mai xấu hổ đè lại tay nàng, "Ngươi... Này... Này...ta có thể tự mình làm..."
Lan cô nương cười nhẹ, buông tay, nói: "Hứa tiểu thư có thể yên tâm, ở Miêu Cương, các lão nhân thường nói, ông trời có mắt, nếu làm việc quá mức hoang đường, trời sẽ giáng xuống ngũ lôi oanh đỉnh." Nói xong, ý cười của Lan cô nương thêm nhiều, đứng lên, "Ta cũng không dám thực kinh bạc ngươi, ta còn để ý mạng nhỏ của ta."
Hứa Nhược Mai trừng mắt liếc nhìn Lan cô nương một cái, sẳng giọng nói: "Ta còn... Còn tưởng rằng... Miêu Cương nữ tử các ngươi... Đều làm việc hoang đường như vậy..."
"A, Hứa tiểu thư thật sự hiểu lầm ta, ta chỉ là vì lo chữa bệnh cho ngươi a."
"Như thế... Như thế liền tốt...."
Hứa Nhược Mai lặng yên thở phào nhẹ nhõm, lưng nàng dán sát vào vách tường, trái tim bối rối nhảy không ngừng.
Bên ngoài mưa chung quy đã tạnh, ốm đau trên người cũng chuyển biến tốt đẹp, tự nhiên, có gặp nhau, sẽ có ly biệt.
Không phải thường ly biệt thì cũng có ngày gặp lại.
Cũng không phải mỗi khi gặp lại, đều có ngày quay lại.
Khi Hứa Nhược Mai rốt cục khỏi hẳn, cũng là thời điểm Lan cô nương rời đi. Hứa đại phu vì tạ ơn Lan cô nương, ngày hôm đó cố ý chuẩn bị tiệc rượu, thỉnh Lan cô nương dự tiệc rượu.
Hứa Nhược Mai biết, Miêu Cương nữ tử hoặc nhiều ít cũng uống rượu, mà khi nàng ngồi xuống, nàng phát hiện hôm nay Lan cô nương có chút không giống với ngày thường.
Lan cô nương uống một hơi cạn sạch từng chén từng chén, mặc dù trên mặt tràn đầy tươi cười, nhưng khóe mắt lại nhẫn nhịn nước mắt, vờ như bị sặc rượu chảy nước mắt, càng giống như bởi vì luyến tiếc mà khóc.
Không muốn...
Đúng vậy, một tháng này, hai người nhàn hạ, thường thường trao đổi y thuật, cảm khái đối với nhau, còn hận sao gặp nhau muộn.
Bất luận trung y chính đạo, hay là cổ y tà đạo, chỉ cần có một viên nhân tâm, liền là tế thế nhân gian.
Chỉ cần có thể chữa trị cho người bệnh ở trước mắt, một đời này sẽ không tính là uổng phí, danh cùng lợi phía sau, là cái gì?
Là lặng yên cùng nhau luyến tiếc, là tâm hồn tương ái?
Hứa Nhược Mai hoảng hốt, lòng của nàng cũng rít rít sinh đau, hoàn toàn không hiểu chính mình là làm sao? Tưởng tượng đến sau tiệc rượu, Lan cô nương liền trở về Miêu Cương tiếp tục hành y của nàng, mà chính mình chỉ có thể ở lại Lâm Hoài, chờ đợi cha mẹ tìm cho một mối hôn sự tốt, từ nay về sau trời nam đất bắc, nàng liền cảm thấy ngực một trận nặng nề, áp lực đến mức muốn khóc lớn một hồi để phát tiết.
Nhưng mà, giờ này khắc này, nàng khóc không được.
"Lan cô nương say, tối nay hãy ở lại quý phủ nghỉ tạm thêm một đêm trước đi."
Khi nghe thấy phụ thân nói những lời này, Hứa Nhược Mai vội vàng mở miệng, "Lan cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, tự nhiên nên để tự ta đỡ ân nhân quay về sương phòng nghỉ tạm." Khi nói chuyện, Hứa Nhược Mai đã đi trước nha hoàn một bước, đỡ lấy Lan cô nương đang lung lay lắc lắc.
"Có... Làm phiền..." Lan cô nương bối rối ứng một câu, đôi mắt lại chỉ có thể dung nạp một người.
Hứa Nhược Mai yên lặng giúp đỡ Lan tiên sinh lui xuống tiệc rượu, một đường đi tới sương phòng.
Hứa Nhược Mai đỡ Lan cô nương nằm lên giường, đuổi nha hoàn lui ra ngoài, tự mình xoay người vắt khăn cầm đến, đưa tay giúp Lan cô nương xoa xoa mặt, "Rửa mặt một cái, sẽ thoải mái chút, phụ thân là thật tâm cảm kích ngươi, đem rượu cất giấu lâu năm đều đào ra cho ngươi uống hết, lúc này nhất định là choáng váng đến khó chịu đi?"
Lan cô nương kinh ngạc nhìn nhất cử nhất động của nàng, dụ hoặc nói: "Chóng mặt... Vừa lúc..."
"Ân?" Hứa Nhược Mai lấy túi châm tùy thân mở ra, chuẩn bị giúp Lan cô nương châm, "Nhìn ngươi nói mê sảng, Lan cô nương, trước để ta châm cho ngươi lưu thông máu, sau đó sai người làm cho ngươi một bát canh giải rượu."
"Nhược Mai..."
Lan cô nương đột nhiên bắt được tay Hứa Nhược Mai, cười nhẹ một tiếng.
Hứa Nhược Mai ngạc nhiên chút, ngay lúc nhìn thấy ánh mắt sáng quắc kia của Lan cô nương, chỉ cảm thấy hai gò má như bị thiêu đốt, "Lan cô nương, đừng hồ nháo."
"Ở Nam Cương, nếu gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, ngươi có biết chúng ta sẽ làm cái gì hay không?" Lan cô nương đột nhiên mở miệng hỏi.
Hứa Nhược Mai cười hỏi: "Có phải sẽ đúng như trong truyền thuyết, đưa cổ trùng cho người trong lòng không?"
"Đó bất quá chỉ là truyền thuyết..."
"Nga? Vậy ngươi nói xem, làm cái gì?"
"Người khác ta không biết, cũng không muốn biết, ta chỉ muốn ngươi biết..." Lan cô nương đột nhiên xoay người ngồi dậy trên giường, kéo Hứa Nhược Mai vào trong lòng ngực, "Ta gặp người trong lòng, Nhược Mai."
Hứa Nhược Mai đầu tiên là kinh ngạc, trong mắt rõ ràng không có nửa điểm chán ghét, nàng chỉ là có chút ảm đảm, "Đáng tiếc, Lan cô nương là nữ tử, cũng không phải nam nhi."
"Thì tính sao?!" Cơ hồ là bá đạo hôn lên môi Hứa Nhược Mai, Lan cô nương đem Hứa Nhược Mai đặt lên giường, khiến cho Hứa Nhược Mai hít thở không thông trong nụ hôn, "Ngươi xem, nữ tử thân mật với nữ tử, kỳ thật cũng không có bất đồng, ta hôn ngươi, cũng không thấy ông trời cho ta một cái sấm sét, làm cho ta tan thành tro bụi."
"Lan..." vẻ mặt Hứa Nhược Mai thỏa mãn, miệng nàng câu lên mỉm cười, đột nhiên ôm lấy sau gáy Lan cô nương, "Lời ngươi vừa nói, ngươi có dám nói lại lần nữa không?"
Một tiếng Lan này, gọi đến tâm sinh nhộn nhạo, càng gọi càng khiến trái tim như say.
Ánh sáng - nến sáng lung linh, ánh sáng lay động - nến nhiễm đỏ hai má của hai người, cũng đốt nóng thân thể của cả hai.
"Ta không sợ tan thành tro bụi, ta chỉ sợ rốt cuộc không nhìn thấy ngươi, Hứa Nhược Mai!" Lan cô nương chân thành nói xong, không để cho Hứa Nhược Mai có cơ hội nói chuyện, sợ nàng nói ra lời mình không thích nghe, Lan cô nương hôn môi Hứa Nhược Mai thật sâu, mặc dù tối nay ông trời có giáng xuống ngũ lôi oanh đỉnh, nàng cũng muốn triệt để làm cho Hứa Nhược Mai biết, người trong lòng nàng chỉ có thể là -- Hứa Nhược Mai.
Nói nhiều, không bằng để cho Hứa Nhược Lan triền miên đáp lại.
Rượu, tâm ý sáng tỏ, luyến tiếc, càng làm rõ tâm ý.
Khi môi lưỡi triền miên đã không đủ để lấp đầy lửa nóng cần phát tiết ra, một đêm này, nhất định chỉ có hai chữ "Trầm luân".
"Hứa Nhược Mai, ngươi chỉ có thể là người của ta!"
"Ngươi đi đâu, ta liền đi nơi đó, Lan."
Khi toàn bộ xiêm y được trút bỏ, cút áo ngủ bằng gấm ở sâu bên trong hai người triền miên, có chút kéo ra khoảng cách, trầm thấp nói lời gắn bó, một chữ rồi lại một âm ngâm, đều là âm thanh tiêu hồn nhân gian đẹp nhất, âm thanh say lòng người, cũng là âm thanh khắc cốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: từng quấn quýt si mê, không muốn nói rõ, rốt cuộc là hỉ, hay là bi?
Đôi lời: tiêu rồi, mẫu thân Thanh Đại là thụ. Vậy Thanh Đại cũng là thụ sao? Noooo.....

Bình Luận (0)
Comment