Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 32

tư vị cò đầu bạc hấp muối quả nhiên là ngon vô cùng, một là món ăn thôn quê bản thân nó đã có hương vị nồng đậm, thứ hai là phương pháp hấp muối mặn mà hồi vị đậm đà, đoàn người ăn cực kỳ tận hứng, chỉ than tên để thổi quá ít, không thể bắn nhiều mấy con mang về.

Mấy đứa trẻ con ăn đầy tay đầy miệng tất cả đều đầy mỡ, Buku thích nhất ăn cánh, Auge liền lấy cánh cho hắn cắn, tiểu hắc khuyển mừng rỡ cười mị mắt, vẫn ngồi trên đùi anh trai.

Khang há to miệng nhai nuốt chưa từng ngừng lại, cũng phải, người tiền sử trước mỹ thực vốn không có cái gọi là khách khí. Hắn vừa ăn miệng còn thở dài, nói:“Naaru, ta thật lo lắng, ở đây hưởng qua loại hương vị này rồi, thức ăn vợ ta làm ta sợ là ăn không vô……”

Những người còn lại đều có âu lo tương tự gật đầu. Thật sự là ăn quá ngon, hoàn toàn không tưởng được thức ăn cũng có thể chế ra loại mỹ vị này.

Tôn Chí Tân cố gắng xem nhẹ ánh mắt Naaru, nói:“Có sao đâu ? ai muốn học tới hỏi ta, ta sẽ dạy cho.”

“Được !” Khang dùng sức vỗ đùi một cái:“Ta ngày mai liền bảo vợ ta đến học theo ngươi.”

Tôn Chí Tân gật đầu, đem nửa con cò đầu bạc xé nhỏ, đưa tới trước mặt Naaru. dục vọng trong mắt Naaru rốt cục phai nhạt một chút, ôn nhu dạo qua một vòng trên người Tôn Chí Tân, cầm lấy bắt đầu ăn. Thưởng thức một miếng liền gật đầu, khen:“Thật sự rất thơm !”

Khang nhân tiện nói:“Quả thật thơm ngon. Điều này làm cho ta lại nghĩ đến một vấn đề.”

Naaru nói:“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ứng dụng ống thổi tên vào săn thú.”

Khang gật đầu:“Ta đã nhìn thấy uy lực của nó, khẳng định có rất nhiều lợi ích cho đối chúng ta. Ít nhất nhìn thấy con mồi loại nhỏ không hề giống như trước trơ mắt nhìn chúng nó chạy mất, mà có khả năng săn bắt. Naaru, ta muốn……”

Auge nhanh chóng tiếp miệng:“làm ra nhiều ống thổi tên, mỗi người một cái !”

“đúng !” Khang nói.

Naaru giương mắt nhìn Tôn Chí Tân, đem quyền quyết định giao cho hắn.

mục đích Tôn Chí Tân làm ống thổi tên lúc trước là vì đề cao hiệu suất săn thú, lúc này không chút nào ướt át bẩn thỉu nói:“Ta hướng dẫn mọi người cách làm.”

Sảng khoái ! khang hướng Tôn Chí Tân dựng ngón cái, lại nói:“Trời đông giá rét càng ngày càng gần, càng sớm động thủ, mùa đông lại càng có thể giảm bớt tổn thất về người. Ta nghĩ hiện tại làm luôn!”

Naaru và Tôn Chí Tân đều cảm thấy việc này không nên chậm trễ, Naaru nói:“Ta bị thương không tiện, ngươi thay ta hành sử quyền lực tộc trưởng.”

Khang lập tức như ác lang nắm một khối thịt ức của cò đầu bạc lên ngậm lấy đi ra khỏi lều, lập tức liền nghe thấy hắn ở bên ngoài dõng dạc lớn tiếng hô quát, yêu cầu mọi người trong doanh địa trong đêm đi thu thập trúc về học làm ống thổi tên.

trong quá khứ của bộ tộc, chuyện toàn doanh hành động ban đêm như thế này vẫn là lần đầu. lời nói của tộc trưởng đối với toàn bộ bộ tộc mà nói có ý nghĩa chỉ huy tối cao, cho dù là khang tạm thời quản lý nhiệm vụ của Naaru cũng thế. Rất nhanh , toàn bộ doanh địa liền hoạt động, đuốc được điểm lên, mọi người kết đội qua sông mà đi, thu thập ống trúc.

những người còn lại trong lều ăn hết thức ăn rồi đi theo. Tôn Chí Tân cũng muốn đi hỗ trợ, lại bị Naaru gọi lại:“Tiểu tân, trúc nhặt trở về đều nhờ ngươi hướng dẫn, ngươi nghỉ ngơi một chút trước, khẳng định sẽ bận rộn đến quá nửa đêm.”

Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, nghe lời ngồi trở lại

qua một đêm ăn liên hoan đêm, Tôn Chí Tân tiến thêm một bước hiểu thêm về nguyên tắc phân phối của bộ tộc Naaru. Mọi người cùng săn bắt con mồi, cùng ngắt hái thu hoạch, do tộc trưởng chủ trì phân phối. Mà tự mình đạt được chủ nhân có quyền tự phân phối, đây là nguyên tắc thứ cấp mà mọi người đều chấp nhận. Giống ống thổi tên là mình làm, Bone kiếm được trùng trúc, sẽ không thuộc về phạm vi phân phối trong cộng đồng. nguyên tắc như thế phân phối so với biện pháp vô luận thứ gì cũng lấy ra chia đều mà mình tưởng lúc đầu nhân tính hóa hơn rất nhiều. Tôn Chí Tân nhớ rõ trước kia đọc được một đoạn giới thiệu, trong thế chiến thứ hai nước Mĩ đổ bộ vào một đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, đưa tặng tù trưởng bản địa một chiếc ga trải giường, kết quả tộc trưởng cầm về xé thành mảnh nhỏ, chia cho mỗi người một mảnh…… Cũng may bộ tộc của Naaru không ngu ngốc như vậy, theo một ý nghĩa nhất định mà nói, tư hữu là động lực xúc tiến con người, cũng là một phương diện cho thấy xã hội tiến bộ. Cái gì cũng dùng chung làm sao được? Lão bà cũng lấy ra phân phối chia đều, mọi người thay phiên ngủ cùng? Nói giỡn có phải không……

Đang ở nơi đó miên man suy nghĩ, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, chợt nghe Naaru nói:“Tiểu tân, lại đây.”

Tôn Chí Tân xem xét Naaru, yên tâm phát hiện trong mắt hắn không có dục vọng phát tình, mới đi qua chỗ hắn.

Naaru từ bên người lấy ra một cái bát đá, bên trong chứa đầy thịt cò đầu bạc. Mọi người thấy hắn không tiện, lúc ăn đều dúi qua cho Naaru, không ngờ hắn vẫn cất lại nguyên cả chén đầy như vậy.

Tôn Chí Tân không hiểu nhìn về phía Naaru, Naaru nói:“Ngươi bận rộn cả đêm , cái gì cũng chưa ăn. Đến, đây là ta giữ cho ngươi.”

Nhìn bát cò đầu bạc kia, Tôn Chí Tân trong lòng nháy mắt liền ấm áp. cảm giác được người quan tâm che chở ai mà không thích ? lúc này chỉ cảm thấy trong lòng giống như uống mật, ánh mắt nhìn Naaru cũng nhu hòa.

“Đến ăn, ngốc làm gì ? chốc nữa Buku trở về thể nào cũng lại đòi. Đêm nay hắn ăn nhiều nhất.”

Tôn Chí Tân cười hai tiếng, tự cầm lấy một khối ăn, lại nhét một khối vào miệng Naaru. Naaru ăn thịt chim, mỉm cười nhìn Tôn Chí Tân, thấy người nọ im lặng ngồi ăn trước mặt mình, không làm gì khác, nhưng cứ như vậy ở cùng mình khiến cho hắn cảm giác được một loại hạnh phúc thản nhiên.

“Tiểu tân.”

“hả?”

“…… Không có gì, ăn đi.”

Tôn Chí Tân cắn thịt, nghiêng đầu nhìn Naaru. trong mắt người nọ được ánh lửa chiếu sáng tất cả đều là hình ảnh của mình, Tôn Chí Tân không hiểu sao đột nhiên hô hấp rối loạn một nhịp. Hai người không nói chuyện, đã có một cỗ không khí độc đáo vây lại, làm cho hai người càng thêm không muốn nói gì, chỉ muốn cứ như vậy an tĩnh ngồi bên nhau. một khắc này trong não Tôn Chí Tân cái gì cũng không nghĩ, chỉ cảm thấy hai người cứ lẳng lặng ngồi cùng nhau như vậy cảm giác cũng không tệ.

Cũng không yên tĩnh được bao lâu, mọi người đi hái cành trúc đã trở lại . Rừng trúc cách cũng không xa, Trúc sinh trưởng cũng không quá nhiều, thu thập chúng sẽ không mất bao nhiêu thời gian.

“Ta đi dạy bọn họ làm ống thổi tên.” Tôn Chí Tân nhảy dựng lên, cổ ma chú thản nhiên kia bị đánh vỡ.

Naaru thở dài, nói:“Đi đi. Cẩn thận đừng làm thương chính mình.”

“được.” Trong lòng Tôn Chí Tân lại hơi ấm áp, theo bản năng vỗ nhẹ một chút trên mu bàn tay của Naaru, ròi mới đi ra ngoài.

Naaru nhìn mu bàn tay được Tôn Chí Tân vỗ lên kia, khóe miệng tươi cười, tự mình cầm chỗ thịt cò đầu bạc còn lại từ từ ăn. Ngô, tiểu tân nhà mình thật sự có bản lĩnh, làm đồ ăn thật ngon !

Khi Tôn Chí Tân đi vào trung tâm doanh địa, đã thấy ống trúc buộc chặt được xếp thành đống, lớn nhỏ đều có. Bọn Buku có kinh nghiệm hái trúc làm ống thổi tên, lần này là ba đứa nó chỉ đạo mọi người hái trúc về, chất lượng và phẩm chất đều phù hợp yêu cầu.

Tôn Chí Tân nhớ tới cái gì, trong lòng nhảy dựng, chạy nhanh tìm Khang sư phó, vội vàng hỏi:“Các ngươi sẽ không đem tất về chứ ? có lưu lại chút nào không ?”

Khang cười nói:“Làm sao có thể, lấy hết về sau làm sao bây giờ? Đương nhiên có để lại, gốc nhỏ, còn có phẩm chất không thích hợp đều chưa động đến.”

Tôn Chí Tân nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ bọn họ chỉ thấy ích lợi trước mắt lấy hết về phá hỏng mảnh rừng trúc nhỏ kia, thế thì rất phiền toái. Nghĩ lại lại thấy, người tiền sử hết thảy đều dựa vào thiên nhiên, khẳng định hiểu được phép tắc sinh tồn, sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như tát ao bắt cá. mình thật ra đã coi thường bọn họ, xem bọn họ như người hiện đại vì ích lợi mà có thể liều lĩnh chọn dùng thủ đoạn tự sát mổ gà lấy trứng.

Khang lại nói:“Kỳ thật ta trước kia săn thú cũng gặp qua loại này , chỉ là không biết tác dụng của nó, vốn không lưu ý, hiện tại cũng không nhớ ở nơi nào thấy qua. Về sau gặp được nhất định nhớ kỹ.”

Tôn Chí Tân cười đáp ứng, cất bước đi lên chỉ đạo mọi người làm ống thổi tên như thế nào.

làm ống thổi tên kỳ thật không khó, khó là ở chỗ nghĩ ra được ý tưởng mới mẻ của vị vĩ nhân trước kia đã sáng tạo ra thứ này. Chính cái gọi là tư tưởng đi một bước nhỏ là tiến hóa được một bước lớn, cải cách tư tưởng là tiến hóa rảo bước tiến lên một chặng dài, khó khăn của người trước hơn vô số lần của người sau. Tôn Chí Tân đứng trên vai người khổng lồ khoe ra thứ mới mẻ, nhưng không có nghĩa là nó khó làm, khó đã ở chỗ nghĩ ra nó, không phải ở bản thân việc làm ra nó. Tựa như Buku đứa trẻ thông minh này, xem qua hai lần là làm được, chỉ là khí lực quá nhỏ làm không tốt lắm mà thôi.

Tôn Chí Tân cầm lấy trúc làm mẫu, mọi người từng bước một học theo. Buku và Auge đều bồi ở Bên người Tôn Chí Tân làm trợ thủ, bởi vậy ống thổi tên thứ ba xuất hiện so với ban đầu nhanh hơn rất nhiều. Hai tiếng thời gian đã hoàn thành.

Cái ống mới này tự nhiên là bị khang vô liêm sỉ đoạt mất. địa vị của Tôn Chí Tân trong bộ tộc phi thường đặc biệt, tất cả mọi người đồng ý thứ hắn làm ra thuộc sở hữu của hắn, cho nên ống thổi tên thứ ba không thuộc phạm vi phân phối trong cộng đồng. Nhưng da mặt khang không mỏng chút nào, là cái loại tính tình như da trâu lại không câu nệ tiểu tiết, rõ ràng là một tên tự kết thân, hắn chỉ cần thích ngươi là sẽ nhiệt tình dính lấy, cảm thấy ta đối tốt với ngươi, ngươi cũng nên tốt với ta. Vì thế ống thổi tên thứ ba đã bị hắn cướp đi, Buku ủy khuất muốn khóc. Zimmer của hắn đã nói , là làm cho hắn .

“Buku ngoan, Zimmer lại làm tiếp.”

Tôn Chí Tân tiếp tục động thủ, lần này làm được càng thuần thục, chỉ tốn một giờ là xong. Auge ngứa ngáy trong lòng, nhưng nhìn em trai, vẫn là chịu đựng dục vọng bản thân, để Buku cầm ống thổi tên đi chơi thử. Về phần hai cái đầu tiên, cũng không thuộc phạm vi phân phối, một cái trong tay Shade, một cái trong tay con trai khang Litong, hai người đoạt được liền không buông tay, có thể thấy là cha nào con nấy, tất cả đều là cá mè một lứa !

Tôn Chí Tân nhìn thoáng qua đứa trẻ không được tự nhiên này, biết hắn không chịu mở miệng cầu mình, mà mình lại chịu không nổi ánh mắt giống cún con của hắn, đành phải nhận mệnh động thủ.

Đợi làm xong một bộ này, bị Auge lấy đi thí nghiệm — đứa trẻ chết tiệt ngay cả cám ơn cũng không nói một tiếng, tức chết người !

Tôn Chí Tân nhìn nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng. Giật mình trừng lớn mắt, nhìn doanh địa vẫn đang một mảnh tiếng người ồn ào, cả kinh dựng tóc. Trước đây giờ này toàn doanh địa chỉ có một động tĩnh duy nhất là tiếng ngáy ngủ, nào giống hôm nay, mọi người như chuột ra khỏi hang, người người trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn, giống như đang tiến hành hoạt động ăn mừng nào đó vậy.

Không phải chứ…… Mình có phải đã đánh vỡ quy tắc bình thường gì đó hay không? đây đến tột cùng là tốt hay xấu ? Một dòng khí nhỏ mà cánh bướm xuyên qua là mình đã vỗ lên, cuối cùng sẽ dẫn phát ra dạng lốc xoáy gì?

Tôn Chí Tân có chút bất an .

Nhưng bất an của hắn rất nhanh liền biến mất, thấy rất nhiều người cao hứng phấn chấn đều cầm ống thổi mới làm được ở mọi nơi thí nghiệm, hoặc là luyện tập. Chợt nghe toàn doanh địa một mảnh những tiếng phốc phốc, giống như hơn trăm người đồng loạt đánh rắm, tạo thành một bản hòa âm quỷ dị, nghe làm cho người ta dục – tiên – dục – tử, mao cốt tủng nhiên!

Ngẫu nhiên lại nghe thấy một người bắt được yếu lĩnh phun khí chuẩn xác, ống thổi tên phát ra một tiếng cộng hưởng vang dội khiếp người, giống như giữa một mảnh xì hơi nho nhỏ nhẹ nhàng đột nhiên thả ra một cái rắm thật vang, hiệu quả cực kỳ chấn kinh.

Tôn Chí Tân bị lôi đến mặt mày xanh mét, không ngừng vội vàng chạy về lều của mình. Chỉ là từng hồi tiếng xì hơi hoặc thấp hoặc cao kia vẫn như cái bóng đuổi theo mà đến, làm cho hắn cả đêm cũng không được ngủ an bình.

Bình Luận (0)
Comment