Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 79

cước trình Lũ trẻ quả thật là nhanh, qua trưa liền trở về. Mà lò ếch Tôn Chí Tân mới làm mới xong một nửa, hắn chọn một ô đất ở bên kia sông, bắt đầu xây lò, giờ mới làm được lò gốm và lò giữ nhiệt, vòm lò đều chưa kịp làm.

sọt liễu đã thành trang bị toàn bộ bộ tộc đều biết làm, người lớn đan trẻ con cũng học đan, dù sao nó cũng không khó, chỉ là thành phẩm chất lượng không đồng đều mà thôi, bọn nhỏ trên lưng đeo gùi mình tự đan gánh niêm thổ về.

kết quả thật Sự giống như Tôn Chí Tân tưởng tượng, niêm thổ mỗi đứa mang về ít thì 5, 6 cân, nhiều thì hơn 20 cân.

Buku rất ra sức, giúp đỡ Zimmer, một lần gánh hẳn 10 cân về. 14 đứa nhỏ mang về phải đến hơn trăm cân niêm thổ, đủ để Tôn Chí Tân tốn sức một phen.

trong doanh Chí Tân giờ đã gia tăng thêm một bữa buổi trưa, Tôn Chí Tân vốn định làm cho lũ trẻ ăn, nhưng làm một lần cho 14 đứa, hắn thật sự không có bản sự đó, đành phải thật có lỗi nhìn những đứa bé muốn ở lại lều của mình ăn cơm, chỉ để lại Buku, Bone, Lugaoren ba người, mấy đứa khác thì từ về nhà mình ăn cơm.

Bọn nhỏ kỳ thật thực thất vọng, bởi vì toàn bộ doanh địa đều thịnh truyền tay nghề cuar Tôn Chí Tân, tỷ như vị kia trong nhà khang, học qua tay nghề Tôn Chí Tân, nữ nhân khác đều hâm mộ , quay đầu nói với con cái nhà mình lải nhải đều lưu lại một ấn tượng: đồ ăn Nhà tộc trưởng là tốt nhất ! đặc biệt hôm nay ở trên đường lại uống qua nước trái cây Tôn Chí Tân làm, hương vị kia ngọt ngào lại thực thanh lương làm người ta muốn ngừng mà không được, còn chưa đi đến nơi liền sớm uống hết, quay về chỉ có thể uống nước suông……….. Bởi vậy đối với đồ ăn Tôn Chí Tân làm liền càng thêm khát vọng.

Đáng tiếc Tôn Chí Tân không phải Quan Thế Âm ngàn tay ngàn mắt, thật sự là làm không được thức ăn cho mười bốn người, chỉ có thể nhìn ánh mắt trong suốt khát khao của mười một đứa trẻ mà khóc trong lòng. Cũng may, trẻ con thời này hiểu chuyện, cũng không phiền người, nếu là bọn trẻ con ở hiện đại……..Có một đứa cháu gái của bạn hắn, chính là một tiểu ma nữ, ngẫu nhiên đến nhà Tôn Chí Tân nếu không được ăn thứ nàng muốn, quả thực là trời sụp đất nứt, giống như tận thế đến nơi, ai khuyên cũng không được, phải ăn được mới thôi.

Ăn cơm xong, một đám tiểu quỷ lại tụ lại đây, dưới sự hỗ trợ của mười bốn đôi tay nhỏ, một nửa còn lại của lò nung trong một giờ liền hoàn thành. Tiếp theo là đốt lửa để định hình, để đó qua một hai ngày là có thể khai lò.

Việc Nhóm lửa trẻ con đều thích, mặt khác kiếm củi lại là chuyên trách của chúng, một đám đều cao hứng phấn chấn như được nghỉ học, đi kiếm củi đến đốt lò, nhóm lửa thật lớnkhiến Tôn Chí Tân hơi lo lắng có phải hơi quá rồi không.

Thấy một lũ trẻ con vui vẻ nghịch lửa ,Trong lòng Tôn Chí Tân vừa động, gọi cả đám đi mò cua. Chất nước trong song tốt, cua sống trong đó không hề nhỏ, Tôn Chí Tân đã sớm có ý với tụi nó.

Lúc này đã gần cuối mùa thu, đúng là thời tiết tốt để ăn cua, chúng nó một đám cao lớn vạm vỡ, không mò lên ăn quả thực quá có lỗi với sự béo tốt của chúng nó.

Mà cua ở con sông này là loại Tôn Chí Tân quên không thể quen hơn, chính là cua sông nổi danh lừng lẫy, còn gọi là mao cua hoặc đại áp cua, ở thời hiện đại của Tôn Chí Tân nó có cái tên khoa học chuẩn xác là Trung Hoa nhung ngao cua. Trời biết trong sông này sao lại có loại này , trong tên nó tuy rằng có hai chữ Trung Hoa, nhưng cũng không phải đặc sản Thiên triều. chủng loại trong sông này cũng không phải một trong bảy loại cua nổi danh của Thiên triều, hình như là chủng loại nào đó không quá nổi danh, bất quá nhìn đầu và thịt đầy đủ, không biết có phải do thời đại tiền sử hay không, chúng không kém so những chủng của nổi tiếng kia.

nói đến chủng cua hiện đại mà Tôn Chí Tân quen thuộc, nếu không gặp phải ô nhiễm môi trường thì sản lượng thật lớn. Ngoại trừ khi còn nhỏ, bọn chúng sau khi lớn lên bởi vì ít thiên địch, ở lưu vực Trường Giang quả thực có thể tùy ý thấy được, sau này thuyền bè phát triển lại được ra biển khơi, truyền bá khắp nơi, ở những thủy vực lớn của châu Âu phát triển khỏe mạnh, năng lực sinh tồn thực cường đại, đi đến đâuđều có thể thích ứng……

Cua sông vị ngon, giá trị dinh dưỡng cao, ở hiện đại bị rình bắt rất nhiều, là loại thuỷ sản truyền thống quý báu, đắt giá không nói, còn khó có thể ăn được. Mà ở đây, loài này cũng tương tự, còn rất nhiều. Dàn trải tràn lan khắp sông, khiến Tôn Chí Tân rất sớm đánh chủ ý đến chúng.

Nhưng người tiền sử, ít nhất bộ tộc này hình như cho tới bây giờ vẫn không biết cua có thể ăn, càng ghét bỏ bề ngoài xấu xí của nó, tựa như một con cọp xấu xí, lại có chút giống loài nhện đầy chân rất khó xem, căn bản là không ai muốn ăn nó. Giống Naaru, trùng trúc cũng sợ, chỉ sợ lại không chịu ăn cua. Cho nên lúc Tôn Chí Tân nhắc tới đi mò cua, bọn trẻ con đều trừng mắt nhìn hắn, không người nào chịu tin con cua có thể ăn. Ách…… ngoại trừ 3 đứa Buku, đều nếm qua trùng trúc, trong lòng đều cảm thấy phàm là Tôn Chí Tân nói ra có thể ăn liền nhất định có thể ăn, hơn nữa rất dễ ăn.

“Loại quái thú này thật sự có thể ăn ?” Buku nhớ đến hương vị trùng trúc, miệng bắt đầu chảy nước miếng.

Tôn Chí Tân cười nói:“Thật sự có thể ăn. Nó không gọi là quái thú mà gọi là con cua. Hơn nữa còn có nhiều cách ăn, vị rất ngon, Zimmer từng gạt ngươi chưa?”

“Bàn tiết ?” (đọc giống con cua trong tiếng tàu)

Bàn tiết ? ! ta còn tiết bàn đâu ! bất quá nghĩ lại, tiết bàn là hình tượng tên ngốc kinh điển trong kinh kịch, vị huynh này háo sắc vô tri, lại không có tâm cơ, bị người cổ phủ xưng là ngốc Bá Vương, cũng không khác con cua đần độn lắm ? (sỉ nhục con cua)

Tôn Chí Tân liền vui vẻ, cười nói:“Bàn tiết thì bàn tiết, nhanh đi mò.”

Buku lúc này không chút do dự chạy vào trong nước, muốn đi mò cua. Trước kia hắn không biết con này có thể ăn, giờ ý à…… Chúng phải nhận kiếp bị ăn đi.

Khiến Tôn Chí Tân không nghĩ tới là bé gái tiền sử cũng lớn gan, thấy nam hài khác xuống sông mò cua, các nàng cũng đi theo. Bất quá nữ hài cùng nam hài vận động thần kinh chính là có khác biệt, trong mười bốn đứa trẻ bị càng cua kẹp cho la oai oái năm bé gái đều trúng cả.

Đã thấy cả đám trẻ con chơi thật vui vẻ, lại có đứa bị càng ngao ngao hét lên tiếng thét chói tai lệ rơi đầy mặt , Tôn Chí Tân buồn cười cũng đi theo xuống nước, chạy đến chỗ mấy đứa bé.

“Phải mò như thế này này.” Tôn Chí Tân nhắm một con cua lớn bằng một ngón tay, phóng xuống, đem hai cái càng lớn của nó bẻ ngoặt trong lòng bàn tay không cho nó kẹp người lung tung, nói::“Phải nhanh, ngoan, chuẩn. Ngươi càng sợ bị kẹp, lại càng dễ bị kẹp. Nếu bị kẹp không cần cố sức dẫy ra, loài này cứng đầu lắm, đến chết cũng không buông đâu. Ngươi chỉ cần ngâm nó xuống nước, nó ngốc lắm, nghĩ là có thể an toàn trốn đi, sẽ buông ra thôi.”

“Mặt khác cũng có thể nhắm vào mai nó, trực tiếp tóm lấy mai đem ra khỏi nước. Nhưng mà như vậy kỳ thật khả năng bị kẹp sẽ cao hơn, còn không bằng đánh bạo một phen.”

Mấy bé gái gạt nước mắt nhúng tay bị cua kẹp vào trong nước ngâm thử, nó quả nhiên bỏ tay ra định chạy trốn. Lại tiếp tục dứt khoát mò nó, dựa theo TCT làm mẫu, quả nhiên là một phát liền trúng, mới phát hiện nó ngốc thật, năm bé gái nín khóc mỉm cười, tiếp tục mò cua.

Trước mắt đúng là mùa cua sông sinh sôi nẩy nở, thứ này bình thường thích đào huyệt làm tổ, khi đi kiếm thức ăn hoặc bàn tình mới lò ra đi loanh quanh ở đây nước. Đối khi mấy đứa con trai hè nhau hợp lực nâng một khối đá tảng, phát hiện có thật nhiều cua, vì thế mà kêu lên mừng rỡ, gọi đám bạn đến cùng vây bắt chúng.

Cua sống trong con sông này thực rất nhiều, chúng nó ước chừng cũng là lần đầu nghênh đón thiên địch đáng sợ nhất là loài người, nhất thời không phòng bị đánh tan. Không lâu sau , thu hoạch của mọi người đều pha phong, đương nhiên mỗi người cũng đều trả giá bi thảm, thứ này kẹp người chưa bao giờ khách khí, đều là kiên cường kẹp đến chết. Nếu không thần kinh người tiền sử thô hơn so với người hiện đại, nữ hài so với hiện đại cũng cường hơn rất nhiều, chỉ sợ khẳng định sẽ gào khóc thảm thiết.

Tôn Chí Tân thấy chúng bắt đủ liền cho dừng, đủ ăn là tốt rồi, không nên lãng phí, còn lại về sau có thể bắt ăn. Người tiền sử đều cho nó là động vật thủy sinh xấu xí, Tôn Chí Tân lại biết nó là thuỷ sản có giá trị cao, đồng thời cũng là một loại thức ăn.

Về phần cách ăn cua, có nhiều, chưng, xào, nấu canh hoặc tẩm gia vị, , dân tộc Trung Hoa luôn luôn chú ý cách ăn, cách ăn cua cũng là bác đại tinh thâm. Giờ thôi, nướng ăn cũng không tệ. Hơn nữa cua là thuỷ sản, nhiều ký sinh trùng và khuẩn bệnh, nướng chín ăn cũng an toàn.

Chỉ huy một đám trẻ đem cua dùng cành xuyên lại, trở lại doanh địa đi lấy dầu và muối đến, trước đem rửa sạch hết dơ bẩn trên thân cua, ân, phải làm cẩn thận, bọn nó còn sống rất nguy hiểm, chúng nó cũng không phải thứ an phận, luôn cố chạy trốn hoặc kẹp người. Sau đó bôi dầu, trực tiếp bị đem đến ngọn lửa chảy hừng hực trong lò nung của bọn nhỏ để nướng.

cả quá trình cũng thực thú vị, nhìn xác cua ở trong lửa bị nóng mà đổi màu, tiếng mỡ cháy lẹp đẹp trên thân cua đều thực mê người. Rất nhanh liền đem chúng nướng thành một màu cam tiên diễm. Đồng thời ngửi vào thơm nức mười phần, đã có thể ăn.

cua sau khi Nướng chín màu sắc sáng rõ, sớm đã không còn bộ dáng dọa người như ở trong nước. Tôn Chí Tân lột mai một con, nhìn thấy bên trong thịt thà trắng nộn như tuyết, lộ ra một màu trắng noãn trong suôt, nhìn qua thật nõn nà. Tuy rằng nướng ăn sẽ khiến cua bị mất nước mà kém vị, nhưng lại có mộ hương vị hàm súc của nó. Cắn một ngụm, cảm thấy ngon miệng, ăn vào hồi vị vô cùng, quả nhiên là mỹ vị. Càng miễn bàn đúng mùa cua, trứng của cua cai, mỡ của cua đực, thêm chút nước gừng, chấm tí muối, cũng không cần nhiều gia vị át đi mùi ngon của cua, cứ như vậy ăn quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm.

những đứa trẻ khác nhìn Tôn Chí Tân ăn, đều bắt đầu nước miếng giàn giụa, lại nhìn cái vỏ cứng của con cua cứng, muốn ăn mà tìm không thấy chỗ xuống tay, rất giống trâu ăn mẫu đơn.

Nói như vậy, ý vị của việc ăn cua, là cái gì: Gió thu đưa , trì cua thưởng cúc hoặc đơn giản là ngồi ngắm tịch dương, cúc lưu sắc thu cua thịt non mềm . Bất quá Tôn Chí Tân chính là loại không thèm để ý đến mấy thứ ý vị tầm phào đó, chỉ tham mỹ vị, ý vị gì đó đều bị gạt sang một bên, lập tức cắn mở vỏ xác mà nhồm ngoàm ăn, mặt khác đem hai cái càng lớn cắn vỡ, lấy ra thịt cua tuyết trắng bên trong chấm gia vị đưa cho Buku gấp đến độ vò đầu bứt tai, nói: “Nếm thử.”

Buku nhận lấy liền nhét vào miệng, nhai một cái nhãn tình liền sáng lên:”Phải, ăn thật ngon !”

Lugaoren hút nước miếng, nắm lên một con cua rất lớn bắt đầu nghiên cứu làm sao để ăn. Hắn cũng không tốt như Buku có Zimmer chiều chuộng, chỉ đành chính mình động thủ.

Thấy hai người đã bắt đầu ăn, những người khác làm sao kiềm chế được, bóc vỏ dứt chân, một con cua bị xẻ làm tám mảnh, tất cả dù tay sạch hay không đều rất linh hoạt lách vào trong vỏ cua đào thịt ăn.

thịt Cua dễ gây dị ứng, người có thể chất mẫn cảm tốt nhất không nên động vào nó. Tôn Chí Tân xem xét cẩn thận, tựa hồ thể chất người tiền sử chính là rất trâu bò, ăn đến trầm trồ khen ngợi nhưng không ai triệu chứng dị ứng, mọi người ăn vui vẻ ra mặt.

cua là đồ ngon , bọn nhỏ tham ăn , đồng chí Tôn Chí Tân lại tâm chí không kiên định dễ dàng bị người khác lôi kéo , lập tức cùng một đám trẻ con ngồi xổm gặm cua, lò nung đầu tiên thời tiền sử không làm gì đặc biệt, chỉ dùng để nướng cua………ờ, hương vị thật rất ngon.

Cho nên, đại kế nung gốm liền bởi vì nướng cua đột nhiên chen ngang mà tạm thời mắc cạn, đều chỉ tập trung ăn cua, lò nung tiếp tục hừng hực cháy , một đống niêm thổ đã được sắp thành hai ụ lớn. Có thể thấy Tôn Chí Tân này chính là một tên không nghiêm túc , tiền cảnh trong tộc vì hắn mà ảm đạm……

Đợi làm mọi chuyện thỏa đáng, Tôn Chí Tân cũng mệt mỏi hai mí mắt đánh vào nhau, hai tên đàn ông to như trâu thật là làm người phát mệt. nhìn toàn bộ lều một cái, phòng trong đã bị hai tên này chiếm cứ, Tôn Chí Tân chỉ đành chạy đến trong lều Naaru tha da gấu của hắn lại đây, trải ra bên hố lửa ngoài gian mà ngủ.

Bình Luận (0)
Comment