Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 87

Lập tức bờ môi nóng bỏng của Naaru liền dán lên, ôn nhu mà không mang theo dục vọng ở trên môi mình nhẹ nhàng hôn một chút.

Chỉ hôn một chút Naaru liền dời đi, sau đó trên mí mắt nóng lên, Naaru lại hôn một chút trên mắt mình.

khẽ hôn hai cái, một cái ở trên môi, một cái ở trên mắt, đều nhẹ như cánh bướm lướt qua. Không có dục vọng nóng bỏng giống như muốn đem người ta đốt thành tro , chỉ đơn giản là che chở ôn tồn, có chút giống như tình yêu liền giống suối nước róc rách lưu tiến đáy lòng, say người.

cảm giác được hôn nhẹ che chở trong ngực như vậy thật sự rất tốt, Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy chính mình giống như hóa lỏng, còn muốn tiếp tục ở trong lòng hắn không muốn đứng lên.

Nhắm mắt lại không muốn mở ra, đến khi cảm giác được Naaru đem chính mình ôm vào trong ngực ômthật chặt, Tôn Chí Tân mới mở mắt ra.

vừa mở mắt, liền thấy ánh mắt Naaru thâm màu rám nắng, chúng ở trong ánh lửa u ám sâu thẳm như đáy hồ. Người nọ đang chuyên chú nhìn mình, đáy mắt một mảnh nhu tình mật ý, dấu dưới lông mi dày đậm. toàn dấu ở nồng đậm lông mi hạ.

Tôn Chí Tân từng nghĩ lông mi đàn ông mà cong veo có vẻ thực ẻo lả. Nhưng nhìn Naaru gần như vậy mới biết mình nhầm rồi, lông mi Naaru dài, dày đậm mà cong một nửa ẩn trong hốc mắt, một nửa nhẹ nhàng rung động, trong chớp mắt khiến Tôn Chí Tân ngay cả tưởng đến con công xinh đẹp. Nguyên lai — đàn ông có lông mi dài như vậy cũng dễ nhìn !

Nó không hề tổn hại đến sức quyến rũ nam tính của Naaru, chỉ làm ánh mắt hắn thoạt nhìn càng nội hàm. Mỗi khi hắn chớp mắt, lông mi rung lên, như là cong vào đáy lòng, ngứa ngáy , khiến người ta quả muốn đi hôn mắt hắn.

đến khi môi dời đi, Tôn Chí Tân mới giựt mình thấy chính mình nhưng lại thật sự làm như vậy . Hắn đưa miệng đến hôn mi mắt Naaru, hơn nữa phát hiện cảm giác thần kỳ hảo.

hành động phát ra từ bản năng không cần nghĩ ngợi của Tôn Chí Tân hiển nhiên làm cho Naaru rất hưởng thụ, trong nháy mắt, môi loan ra một độ cong khoái trá, ngay cả đáy mắt cũng mang theo tiếu ý.

Đem đầu Tôn Chí Tân lại kéo qua một chút, hôn chóp mũi hắn một cái. cảm thấy không đủ, lại ở trên mặt hắn hôn một cái.

Tôn Chí Tân thấp giọng nở nụ cười, nói:“Đừng giống như cá hôn môi, cắn đến cắn đi không yên tĩnh.”

“Ngươi hôn ta . Ta đương nhiên muốn hôn trở lại.” Naaru ha ha cười, thanh âm hùng hậu ở trong lồng ngực cộng minh , quả thực cực kỳ giống âm thanh đàn violon xen, tiếng đàn tuyệt đẹp mà dày, nhiệt liệt mà uyển chuyển hồi vị.

Dứt lời, lại ở trên trán Tôn Chí Tân hôn một cái, dùng tay xoa đầu Tôn Chí Tân, nói:“Ngủ tiếp một lát. Liền hai ngày không ngủ mặt cũng nhỏ đi một vòng, ta nhìn mà trong lòng khổ sở.”

“được.” Tôn Chí Tân an tĩnh lại, tùy Naaru nâng đầu gối vói vào hai chân mình, bá đạo giáp bò lên đến.

Hai thân thể cấu tạo giống nhau chặt chẽ dán lại, cảm giác vẫn có chút quái dị không thích ứng, nhưng không khí cũng vô cùng tốt . Tôn Chí Tân liền nghĩ: Được rồi, một ngày nào đó mình sẽ quen thôi.

Tôn Chí Tân thật sự ngủ no rồi ngủ không được, lại không muốn đánh tan giấc ngủ của Naaru, đám thợ săn trong tộc có bao nhiêu vất vả hắn thật sự rõ ràng. Cho nên hắn mở to mắt nhìn Naaru ngủ, có chút thú vị phát hiện bộ dáng Naaru bình tĩnh ngủ có chút giống một đứa trẻ lớn xác, toàn bộ đường cong tục tằng trên mặt hắn đều mềm xuống, hơi lộ ra bộ dáng bình thường không có, như mò ngọc trai, lộ ra bộ phận non mềm tốt đẹp chân chính bên trong.

Ước chừng chỉ có đối với người thân cận, người đàn ông anh dũng thiện chiến này mới có thể lộ ra tư thái không phòng bị. Hiểu được điểm ấy Trong lòng Tôn Chí Tân liền càng thêm mềm mại, theo bản năng cảm thấy nếu thực sự có một ngày nguy hiểm kề cận Naaru, có lẽ chính mình sẽ chủ động đổi cho hắn, đi bảo hộ hắn tuy hắn không cần sự bảo hộ của mình.

Yêu một người chính là theo bản năng vì hắn làm hết thảy?

Tôn Chí Tân mơ mơ hồ hồ nghĩ, thực xác định chính mình đã thích một người đàn ông — có một cái tên kì quái, Naaru.

Qua một lát, Naaru tựa hồ cảm nhận được, lại mở mắt:“Ngươi vẫn nhìn ta ?”

“Phải.” Tôn Chí Tân thành thực nói:“Ngươi thật đẹp mắt ! làm ta nghĩ đến thần mặt trời cưỡi chiến xa.”

Naaru lại bắt đầu vui a:“Không dễ nhìn như ngươi. Ánh mắt của ngươi đẹp nhất, giống sao. Ngày hôm qua lúc ngươi nghiêm túc nhìn lửa, là cặp ánh mắt xinh đẹp nhất ta từng thấy. Nếu là lúc khác, ta nhất định xông lên điên cuồng hôn ngươi. Sau đó đè lên người ngươi, làm ngươi !”

Đây có lẽ là lời tỏ tình thô lỗ và trực tiếp nhất mà Tôn Chí Tân nghe được, tình ý rõ ràng khiến Tôn Chí Tân nhịn không được đỏ mặt.

Vì thế nam hiện đại gặp phải nam tiền sử cư nhiên cùng đường , mặt đỏ lên trừng Naaru, thế nhưng không nói lại được.

bộ dáng Tôn Chí Tân đỏ mặt rốt cục làm cho Naaru không nhẫn nại được, lôi kéo Tay Tôn Chí Tân tìm thứ giữa hai chân mình, nhiệt tình mà thân mật nói:“Sờ sờ, nó nhớ ngươi .”

Mẹ ngươi !

Tôn Chí Tân hoàn bại, bị dọa rút tay về, xấu hổ phát giận nói:“Thành thật ngủ đi ! ta đi thăm thương thế của Tiger.”

Tôn Chí Tân vốn tưởng rằng Naaru sẽ như mọi khi ăn dấm chua mà phản đối, kết quả hắn không có. Nghe Tôn Chí Tân nonis Naaru giật mình, rút tay về gối đầu, nghiêm túc nhìn Tôn Chí Tân.

“Nhìn cái gì ?” Tôn Chí Tân hỏi.

Naaru thở dài, nói:“Đi xem cũng tốt. Ta hôm nay săn thú thấy hắn không thích hợp, cánh tay bị thương của hắn không có cách nào ra lực. Hơn nữa ta thấy hắn toàn bộ tinh thần cũng không quá tốt , ta lo hắn sinh bệnh . Ngươi biết hơn nhiều chúng ta, đúng lúc đi nhìn xem hắn có vấn đề gì không.”

Dừng dừng, thần sắc trên mặt thực không cam lòng, lại thành thực nói:“Hắn là vì ngươi mới thụ thương, lúc hắn cứu ngươi không có nửa điểm do dự, ngay cả phản ứng của ta cũng không nhanh bằng hắn. Tiger người này…… Ta không thể không phục. Ở bộ tộc thợ săn, chúng ta sẽ chặt đầu kẻ thù, đồng thời cũng ghi nhớ diện mạo người có ân với mình vĩnh viễn ghi tạc đáy lòng. Ăn miếng trả miếng, lấy mắt lấy mắt; Có ân báo ân, có nhất thường mười. Tiger tốt lắm, ngay cả ta cũng cảm kích hắn ra tay giúp đỡ, ngươi hẳn càng nên thế.”

Lại dừng dừng, biểu tình trên mặt lại càng không cam, miệng lại nói:“Tiểu tân, ngươi là Zimmer của ta, ngươi hẳn là một người đàn ông vĩ đại. Ta không thể không cho ngươi đi.”

Bình Luận (0)
Comment