Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 89

lúc Naaru đuổi tới Esuike đã hít vào nhiều thở ra ít …… Giả đò!

Lão già kia thật hoạt bát, giống như mèo gặp nước sức mạnh bộc phátvậy. lưng và thắt lưng lão ở dưới mông Tôn Chí Tân cùng Tôn Chí Tân phân cao thấp, kia tư thế nhìn qua như là Tôn Chí Tân đang cường gian thi bạo. móng vuốt khô cằn của lão cũng không có yên, Tôn Chí Tân cưỡi trên người lão đánh mặt lão, lão ở phía dưới cào đùi Tôn Chí Tân, một chút cũng không lưu tình. đùi Tôn Chí Tân bị cào tím hết cả , giống bị một một phụ nữ đanh đá cực kì cơ khát chà đạp.

Hơn nữa trăm ngàn không thể xem nhẹ người tiền sử, đặc biệt đàn ông, lão già già đến độ héo rút, thân thể 1m78 củaTôn Chí Tân cũng chỉ cao ngang ngửa lão. Có thể thấy lão đầu nhi tuy rằng khô quắt, nhưng sức chiến đấu cũng rất cường đại. Không lưu lại vết thương trên người địch nhân…… đừng hòng thoát !

Naaru thấy từ xa mà nhíu mày, biểu tình trên mặt thật không tốt, không biết là nhíu mày vì Tôn Chí Tân thực không hình tượng cưỡi trên người lão đầu nhi đánh nhau, hay là nhíu mày lão đầu nhi khô héo ở dưới, hay là nhíu mày cặp đùi bị cào xanh tím kia.

“Hắc hắc ! các ngươi, làm gì đây ? !” Naaru kêu to, chạy lại làm bộ ngăn Tôn Chí Tân. Một bên kéo người một bên miệng quở trách Tôn Chí Tân:“Ngay cả trí giả ngươi cũng dám đánh, lá gan ngươi thật lớn, không muốn sống nữa sao! hắn là trí giả, ngươi phải tôn trọng hắn.”

Phốc !

khẩu khí thật giả dối, ngay cả Khang sư phó cũng nhịn không được phì cười.

Tôn Chí Tân cũng nghe ra , lời nói kia trăm phần trăm bỏ qua trọng điểm, rõ ràng bao che. Lúc đầu là nổi nóng, giờ đánh đã rồi, lý trí trở lại, cảm thấy chuyện này có thể lớn có thể nhỏ – nhỏ thì được Naaru che chở, lão đầu nhi cũng đánh được; lớn thì là tội phạm thượng, giống như thảo dân hành hung hoàng đế hoặc là dân thường gây với lãnh đạo cao cấp của quốc gia mà thôi.

Con mắt giảo hoạt xoay chuyển, do dự có nên bắt chước phụ nữ chanh chua, trình diễn tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt mũi lại không nhịn được. Khóe mắt lại thấy bởi vì Naaru kéo lại, mình đang rời khỏi người lão đầu nhi, bản năng nhanh tay với tới, lại đánh lão thêm một cái thật đau, mới vừa lòng để Naaru đem mình ra xa.

người vây xem vì thế hít khí, vị tất đạt lạp sát a tô này thật ác, đã thế rồi còn thừa dịp cuối cùng đi đánh hôi thêm một cái. Ngay cả Naaru cũng nhịn không được đản đau rụt rụt cổ, cảm thấy Zimmer nhà mình thực bưu hãn…… Hắn lúc đánh mình cũng là đánh đến chết, tộc trưởng hắn còn không cố kỵ, trí giả tính là cái x gì? lão già kìa cũng thật là, sao lại chọc vào hắn?

Lúc này Tôn Chí Tân chiến đấu có thể nói là đạt được toàn thắng, ân, cũng không hẳn, đùi bị lão già chết tiệt cào thật thảm, giờ bình tĩnh lại mới thấy đau, đúng là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Bất quá hắn quả thật xả giận, cảm thấy trời thật xanh, mây thật trắng, không khí thật mới mẻ, thế giới thật đẹp!

thấy Naaru đến, lão đầu nhi sửa lại bộ dáng bưu hãn cào người vừa rồi, nằm dưới đất rầm rì thở đòi thương hại.
Bình Luận (0)
Comment