Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 22



Triệu Hưng người này, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì.
Làm một nhân vật phản diện pháo hôi, hắn chết còn sớm hơn nguyên thân (Lâm Tiêu trong truyện).
Trong nguyên tác, Triệu Hưng này trời sinh không hợp với Lâm Tiêu, lại là Đường chủ chấp pháp đường, thích nhất chính là nắm nhược điểm của đám người Mạnh Thanh Vân, nhất là nhược điểm của Lâm Tiêu.
Trước khi Hiên Viên Triệt xuất hiện, Triệu Hưng dán mắt vào pháp quyết tu luyện của nhà Quân Mặc, cả ngày tính kế Quân Mặc, cũng vì vậy cho nguyên thân không ít cơ hội, để hắn nhiều lần cứu Quân Mặc đang khốn đốn, khiến cho Quân Mặc có thêm tín nhiệm với nguyên thân.
Sau khi Hiên Viên Triệt xuất hiện, người này lại nhiều lần hành động, không biết từ nơi nào tìm ra tin tức, ám toán nguyên thân vài lần, thành công làm Hiên Viên Triệt ghi hận nguyên thân.
Mà Hiên Viên Triệt tìm ra hung thủ giết mẹ là nguyên thân, bên trong có hơn phân nửa công lao đều thuộc về Triệu Hưng.
Lại nói tiếp, người này giai đoạn trước coi như là một nhân vật mấu chốt.
Nhìn bộ dáng Triệu Hưng đối với thi cổ cũng không có chút kinh ngạc, Lâm Tiêu lập tức liền minh bạch, Triệu Hưng này, hiển nhiên cũng không phải tính kế mình đơn giản như vậy.
Không cần phải nói, lại là cốt truyện tự bổ sung.
Triệu Hưng người này, không thể nghi ngờ không thoát khỏi liên quan với tổ chức hạ thi cổ cho hắn.
Lâm Tiêu rất nhanh liền muốn nói chuyện rõ ràng, thần sắc thản nhiên cất bước, chắn phía trước Quân Mặc: “Không được làm chuyện ngu xuẩn.”

Động tác Triệu Hưng hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Lâm Tiêu một cái, khinh thường: “A, ngươi cho là phía trên sẽ còn chiếu cố ngươi?”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi đã mang theo tiểu tử này lâu như vậy, còn không tra được…”
Câu nói kế tiếp, Lâm Tiêu không để hắn nói tiếp.
Trên thực tế, hôm nay tên ngu xuẩn này đã nói rất nhiều, với sự thông minh của Quân Mặc, sẽ không thể không nghe ra bất ổn trong đó.

Như vậy giờ phút này…
Lâm Tiêu có chút không muốn nhìn vẻ mặt Quân Mặc sau lưng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Hưng trước mắt, trong lòng đã tính toán làm sao giết người này —— nếu Triệu Hưng thấy được thi cổ, không thể để cho hắn sống.
Tay Lâm Tiêu vừa nhấc, đang muốn vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng mà ra tay, lại bị Quân Mặc phía sau đột nhiên nắm chặt: “Sư tôn!”
Trong thanh âm kia, mang theo tràn đầy nghi hoặc cùng bất an, giống như tiểu thú hốt hoảng, cứng nhắc kéo hắn lui ra phía sau vài bước, lập tức cách Triệu Hưng ba bước.
Đứa ngốc này!
Lâm Tiêu cắn chặt răng, thấy cơ hội đã mất, Triệu Hưng đã nổi lên phòng bị, cho dù liều mạng bị thương cũng vô dụng, phải bỏ qua.
Đáng hận hắn vừa mới kết anh, cảnh giới bất ổn…
Lâm Tiêu giật mình, cảm thấy giống như có cái gì cực kỳ quan trọng chợt lóe qua trong đầu, nhưng không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy Quân Mặc mang theo vài phần kích động cất bước, chắn trước mặt hắn.
“Ngươi vừa mới nói là có ý gì?!” Quân Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Hưng, trong ánh mắt hiện ra một tia huyết sắc, rõ ràng không nén được vẻ không dám tin trên mặt.
Triệu Hưng cười giễu cợt, châm chọc nói: “Quân gia thật đúng là một nhà ngu xuẩn, chẳng trách bị chết chỉ còn lại một mình ngươi! Ha, nghe không rõ sao? Sư tôn kia của ngươi, cũng không phải thứ tốt gì, nếu không phải vì ngọc chân quyết của Quân gia các ngươi, ngươi cho là hắn sẽ cứu ngươi?!”
Hắn lời còn chưa nói hết, đã bị Quân Mặc xông lên, một phen nắm lấy vạt áo: “Ngươi nói cái gì?! Ta không tin! Sư tôn…” Quân Mặc xoay đầu lại nhìn Lâm Tiêu, lại chỉ thấy Lâm Tiêu không đổi sắc mặt.
“Ha ha ha, thú vị a thú vị, vừa rồi còn sư đồ tình thâm ôm nhau, vừa xoay mặt, muốn trở mặt không nhận người sao? Hắc hắc, Lâm Tiêu, dù sao cũng xé rách mặt, không bằng ta cho sư đồ các ngươi một cơ hội, chém giết lẫn nhau… A!”
Trên mặt Triệu Hưng đắc ý và giễu cợt, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thống khổ gầm rú.
Hắn đột nhiên nâng tay lên, vỗ vào ngực Quân Mặc, không thể tin mà nhìn máu ở tiểu phúc, gương mặt nháy mắt dữ tợn.
“Tiểu tiện chủng ngươi dám làm ta bị thương?!” Triệu Hưng hét lớn một tiếng, liền đánh tới.
Ai có thể nghĩ đến, thiếu niên một khắc còn vẻ mặt không tin, thương tâm tuyệt vọng, trong nháy mắt liền đâm hắn một đao?
Mặc dù Lâm Tiêu cũng ngẩn ngơ, thấy thiếu niên lại té ngã, bò dậy lại hướng phía Triệu Hưng vọt tới, Lâm Tiêu lắc người một cái liền vọt đến bên thiếu niên, một tay xách cổ áo thiếu niên ném ra sau, đồng thời đưa tay, phanh một chưởng, đỡ một kích khủng bố kia.

“Sát lại phía sau!” Lâm Tiêu khẽ quát một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập ngưng trọng.
Không nghĩ tới Triệu Hưng này lại còn che giấu tu vi, một thân tu vi, đúng là đã đến nguyên anh!
“Tình huống thế nào?”
“Như thế nào?!”
“Chuyện gì xảy ra?”

Bên ngoài dồn dập tiếng hỏi từ xa tới gần, nghe âm thanh, có đám người Sở Thu, cũng có hội trưởng lão.
Đồng tử Lâm Tiêu đột nhiên co lại, nhìn mặt đắc ý của Triệu Hưng, động tác trong tay càng tàn nhẫn.
Nhưng hai người đánh mấy phen, trong lòng hắn cũng không thể không dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.
Giết Triệu Hưng, cũng không khó, nhưng mà, muốn đang lúc người ở phía ngoài chạy vào giết tiện nhân này, lại khó như lên trời.
Ầm.
Hai người lại chạm nhau một chưởng, chân khí đầy ắp nhất thời va chạm, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Lâm Tiêu mím môi, phi thân chắn bên người Quân Mặc.

Hắn xoay người kéo thiếu niên trọng thương, một bàn tay ngăn bờ vai, một bàn tay nhẹ nhàng phất qua trước lọn tóc Quân Mặc.
Hắn đột nhiên sử dụng chân khí đè xuống thi cổ trong cơ thể Quân Mặc, trầm giọng nói: “Lát nữa, chỉ nói ta là tu ma, những thứ khác ngươi một mực không biết!”
Quân Mặc ngẩn ngơ, ánh mắt phút chốc trợn to.

Làm như vậy đại biểu cái gì, hắn rất rõ ràng —— sư tôn, sẽ thân bại danh liệt!
“Ha ha! Lâm Tiêu! Ngươi xong đời! Tu luyện ma tu không nói, còn mưu toan sát hại đồng môn, ngươi xong đời! Cho dù là thần tiên cũng không cứu được ngươi.

Trừ phi trời giáng thần lôi, ha ha, ngươi xong đời!”
Nghe tiếng bước chân gần trong gang tấc, Triệu Hưng đắc ý hướng về phía Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, miệng không sạch sẽ mà thóa mạ vài tiếng, mắt thấy Lâm Tiêu tay ôm Quân Mặc, con ngươi xoay động, hét lớn: “Giỏi cho các ngươi một đôi cẩu nam…”

Hắn vốn là muốn nói, giỏi cho các ngươi một đôi cẩu nam nam! Đúng là không để ý thiên lý luân thường, sư đồ quan hệ bất chính!”
Hắn vốn còn muốn nói, giỏi cho các ngươi một đôi ma tu! Trên người mang theo thi cổ, rõ ràng là bất lợi với tông môn!
Hắn còn muốn nói…
Nhưng mà hắn cũng không thể nói.
Làm nhân vật phản diện, thật sự không thể dong dài, nhất là thời điểm dong dài ngay cả trọng điểm cũng tìm không thấy, càng dễ dàng pháo hôi.
Chữ “Nam” thứ hai trong miệng hắn còn không nhổ ra, chỉ thấy trước mắt chợt lóe sáng, có cái gì liền bổ xuống đỉnh đầu hắn, một khắc cuối cùng còn sống, hắn thấy duy nhất chính là bạch quang chói mắt, còn có tiếng sấm ầm ầm vang bên tai!
Ma đản, thật sự… thật sự trời giáng thần lôi!
【 leng keng! Khen thưởng thêm hoàn tất, chuyển giao… 】
【 leng keng! Thần lôi tẩy tủy, thưởng cho gấp bội, tu vi gấp bội, đoán thể gấp bội, xin kí chủ tiếp nhận khen thưởng.

O(∩_∩)O đứng thẳng hoặc là nằm ngay đơ a 】
Kinh ngạc mà nhìn thiên lôi đánh xuống đầu, trong đầu Lâm Tiêu cũng như hiện lên một tia sấm, rốt cuộc nhớ tới vừa rồi cảm thấy không đúng tột cùng là cái gì —— lôi kiếp thăng cấp còn chưa có tới a!
Ta khinh!
Hệ thống quả nhiên xiêu vẹo trước sau như một, đây là thưởng sao?!
Hắn muốn diệt khẩu, nhưng không muốn diệt chính mình a!
Nhìn thiên lôi xối xả, mạnh mẽ hơn so với lôi kiếp bình thường gấp chín lần, Lâm Tiêu thậm chí không rảnh vui mừng nó đã đến đúng lúc vừa vặn đánh chết Triệu Hưng, cũng không rảnh vui mừng hôm nay lôi thay hắn giải quyết một vấn đề lớn.
Hắn chỉ kịp nâng chân, một cước đá Quân Mặc bên cạnh vào trong ngực Sở Thu dẫn đầu đám người đang vào tới, một đạo lôi trên đỉnh đầu liền đánh hắn rơi xuống lòng đất, chỉ còn lại một hố to sâu không thấy đáy….


Bình Luận (0)
Comment