Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 25



Tư tư tư.
Tư tư tư.
Tư tư tư.
Tiếng vang nhẹ nhàng quay quanh bốn phía, như hồ quang quấn quít nhau.
Lâm Tiêu theo bản năng nhíu mày, cơ bắp hơi run rẩy một chút, trên thân thể tựa hồ còn lưu lại đau đớn khi chống cự lôi kiếp, nhưng trên thực tế, thân thể hắn cũng không đau, chẳng những không đau, còn đặc biệt thích.
Loại cảm giác này, như là đi tắm hơi, sau đó uống vào nước đá mát lạnh.
Hắn theo bản năng liếm liếm môi, chỉ cảm thấy bên môi phảng phất lưu lại hương vị ngọt ngào.
Trên tay bỗng truyền đến cảm giác chặt chẽ, hắn mở mắt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú ngơ ngác của đồ đệ mình.
“Sư, sư tôn…” Đồ đệ nhà hắn gọi một tiếng, tựa hồ có chút khẩn trương.
“Ân.” Lâm Tiêu lên tiếng, vì vừa mới tỉnh lại, trong thanh âm của hắn mang theo biếng nhác, hơi khàn khàn, nghe vào tai giống như bị đuôi mèo nhẹ nhàng lướt qua trong lòng, ngứa một chút, cố tình quấy nhiểu.
Hắn chợt nhớ tới tiểu tử này lúc ấy giống như từ trên trời giáng xuống, lại như theo hắn cùng đối phó lôi kiếp.


Nhưng ấn tượng trong đầu lại rất mơ hồ, bởi thế liền có ý hỏi một chút, lại không ngờ hắn vừa mới mở miệng, đã bị chén bạch ngọc tiến đến để bên môi.
Nhìn đồ đệ vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt phượng của Lâm Tiêu hơi híp, môi nhàn nhạt nhấp nước.
Cánh môi nhạt màu kia vì dính nước có vẻ ướt át trơn bóng, màu sắc cũng thoáng đậm một chút, không khỏi làm người ta nhớ tới bộ dáng người này bên môi dính máu.

Mà đầu lưỡi hồng nhạt kia cho dù là nhìn, cũng làm cho người ta lập tức liền nhớ lại cảm giác bị đầu lưỡi kia quét qua, run rẩy mê người!
Quân Mặc nhịn không được lại ngây người.
Lâm Tiêu nhíu mày, đưa tay đẩy cổ tay Quân Mặc, đang muốn nói chuyện, đã thấy đồ đệ xoạch một cái đứng lên, sau đó tựa như gặp quỷ mở to hai mắt, lảo đảo hai bước, tiếp theo xoay người chạy ra khỏi cửa.
(⊙v⊙)
Lâm Tiêu ngẩn người, môi mỏng nhạt màu chậm rãi khép lại, hoàn toàn không biết tiểu tử này đang giở trò quỷ gì.
“Hệ thống, hắn làm sao vậy?”
Lâm Tiêu hỏi một tiếng trong biển ý thức.
Trả lời hắn, là âm thanh máy móc mang theo một ngữ khí cổ quái của hệ thống giao diện màu xanh.
【 chúc mừng kí chủ thành công lên cấp giai đoạn thứ hai 】
【 leng keng! Tân bản khối mở ra, kí chủ thắp sáng kỹ năng mới —— tiêu trừ bình luận xấu, mở ra hành trình chuộc tội 】
Tiêu trừ bình luận?
Đây là chức năng gì?
Lâm Tiêu ngẩn người, ngưng mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện bảng lục sắc trước mặt đã trở nên không giống.

Phía dưới một tầng lại một tầng kia, quen thuộc đến cực điểm, đúng là khu bình luận của trang web Lục Đinh Đinh.
Nhìn màn hình quen thuộc kia, đầu ngón tay Lâm Tiêu hơi co rút, nhìn kỹ vài lần, cũng phát hiện những bình luận đó trước khi chết hắn, cũng giống như là sớm một chút.
Đây là…
Lâm Tiêu nỉ non một tiếng: “Khu bình luận đảo ngược.”
Hiện giờ nhìn lại, bình luận phía trên cùng vẫn có liên quan đến gút mắt giữa nam chính Hiên Viên Triệt và nữ chính Lâm Thanh Thanh, xem ra Hiên Viên Triệt vừa đến Huyền Chân tông không bao lâu, đã bái Lâm Tiêu làm thầy, sau đó lộ ra hoài nghi với Lâm Tiêu.
Ý niệm của hắn vừa động, bình luận nhất thời kéo xuống, sau đó, một bình luận màu đỏ tươi ánh vào mắt.

“Bạn trên mạng: Cúc Hoa Chỉ Thiên bình luận: 《 tiêu dao 》 cho điểm: 0 —— Thanh Tiêu chân nhân có phải đầu óc có bệnh hay không? Bên kia Quân Mặc rớt xuống vách núi sinh tử không rõ, bên này hắn liền tán dương Hiên Viên Triệt các loại, bảo vệ các loại, còn đem phòng của Quân Mặc tặng cho Hiên Viên Triệt?
Cao lãnh chính trực đâu? Trọng tình trọng nghĩa đâu? Đại đồ đệ sau khi bị Hiên Viên Triệt đi tìm liền xảy ra chuyện, hắn cũng không nghi ngờ sao? Hơn nữa Quân Mặc thật vất vả trở về, bị trọng thương, vì sao phải đem Quân Mặc trọng thương ném vào góc, ngược lại để Hiên Viên Triệt ở bên cạnh mình? Dựa vào cái gì?! Lô-gích của ngươi bị ngươi ăn sạch sao?! Nịnh bợ nhân vật chính mà khí tiết cũng không cần sao?!”
Cái này là…
Lâm Tiêu cau mày suy nghĩ một chút, đại khái nhớ tới tình huống thế nào.

Lúc ấy Lâm Thanh Thanh muốn cùng một chỗ với Hiên Viên Triệt, dĩ nhiên là muốn ở gần, mà chỗ duy nhất thích hợp cũng chỉ có chỗ ở của Quân Mặc.

Thanh Tiêu chân nhân một mặt vì tra tấn Quân Mặc, một mặt lại muốn giám thị Hiên Viên Triệt, liền ngầm đồng ý.
Cũng chính bởi vì chuyện này, mọi người thấy Đại sư huynh không được sủng ái như trước kia, Quân Mặc sau khi trọng thương tu vi thụt lùi ở tông môn ngày càng không dễ qua, trong âm thầm không biết bị bao nhiêu khó dễ.
Lâm Tiêu lại kéo xuống, ngoại trừ bình luận màu đỏ này, những thứ khác đều là bàn về gút mắt của nam chính và nữ chính, những điều này đều là màu đen bình thường.

Hắn lại lật xuống, nhưng rất nhanh liền lật tới đáy, rõ ràng có thể nhìn thấy khung bình luận tiếp theo, cũng rốt cuộc lật không được nữa.
“Hệ thống.” Lâm Tiêu nhíu mày.
Hệ thống ngạo kiều ở trên màn ảnh hiện ra hai chữ 【 ha ha 】màu đỏ, một câu giải thích dư thừa cũng không có.
Thái dương của Lâm Tiêu gân xanh hơi nhảy dựng, lạnh lùng đóng cửa sổ bình luận.
“Phụ thân phụ thân, ta nghe Đại sư huynh nói người tỉnh.

Người thế nào?” Âm thanh đáng yêu mang mấy phần hưng phấn của Lâm Thanh Thanh vang lên ngoài cửa, sau đó mành bị nhấc lên, nàng mặc một thân quần áo trắng viền lam, giống như hoa hồ điệp tiến vào.
Thấy Lâm Tiêu quả nhiên tỉnh, vả lại sắc mặt thoạt nhìn không tồi, mắt phượng thanh tĩnh, sắc môi hồng nhạt, hiển nhiên đã khỏe.

Nàng nhất thời nhịn không được bĩu môi, nhớ tới Đại sư huynh còn không cho mình đến quấy rầy phụ thân, liền có chút không vui.
Nàng chạy nhào tới bên giường của Lâm Tiêu, vươn tay đem cánh tay Lâm Tiêu ôm vào ngực, làm nũng nói: “Phụ thân, Đại sư huynh ngày càng quá phận, trong khoảng thời gian người bị thương, hắn thế nhưng ngăn không cho ta và các sư đệ sư muội tới thăm người! Hừ, thật là xấu!”
Lâm Tiêu mặt than: “A.”
Lâm Thanh Thanh nói tiếp: “Bất quá không sao, hiện tại ta không làm theo.


Hừ, ta mới là nữ nhi của phụ thân, Đại sư huynh lại chiếm lấy phụ thân, ta dùng trăm phương nghìn kế vào phòng, hắn lại không cho ta động người, lại không để cho ta đến gần.

Thật sự là quá đáng! Bản thân hắn cũng nắm tay của phụ thân không buông, thế nhưng không cho ta đụng!”
Lâm Thanh Thanh nhớ tới tình cảnh lúc đó, liền tức giận đến muốn đánh người.

Đại sư huynh cho tới bây giờ đều là ôn nhuận như ngọc, sủng ái nhất là nàng, cũng không biết làm sao, bây giờ lại trở nên bụng dạ hẹp hòi như vậy, hơn nữa so với nữ nhân còn đố kỵ hơn! Nàng sờ trán phụ thân một chút, thiếu chút nữa bị hắn đá ra ngoài!
Hừ! Cũng không nghĩ xem phụ thân là của ai! Phụ thân mới là thân nhất với ai!
Bất quá, loại việc nhỏ bị Đại sư huynh ném ra ngoài mất mặt này, nàng sẽ không nói cho phụ thân.
Con mắt hơi xoay tròn, Lâm Thanh Thanh tiến đến bên tai Lâm Tiêu, có chút ngại ngùng nói: “Phụ thân, Sở sư thúc bảo ta nói với người chuyện này.”
Lâm Tiêu không dấu vết lui về phía sau, kéo cánh tay, không kéo ra.
“Hiện tại những người chấp pháp đường đó không nên nói là phụ thân giết chết Triệu Hưng sư thúc, bởi vì phụ thân bị thương không tỉnh, chưởng môn sư thúc cũng không cho bọn họ chạy tới, cho nên bọn họ ra sức dập đầu liều chết với chưởng môn sư thúc.

Sở sư thúc không yên tâm Hiên Viên, cho Hiên Viên tạm thời theo chúng ta đợi ở đỉnh Thanh Kính.” Lâm Thanh Thanh chớp đôi mắt, vẻ mặt đều là “Phụ thân ngài mau hỏi ta”.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ của Lâm Thanh Thanh, Lâm Tiêu bỗng nhịn không được muốn cười to, một cảm giác xấu nổi lên trong lòng.
Quả nhiên, chỉ nghe Lâm Thanh Thanh nói: “Vì đoạn thời gian trước Đại sư huynh bị ta đưa vào Tĩnh Tư Nhai, phụ thân lại bế quan, cho nên… cho nên ta liền… tự mình làm chủ, đem phòng của Đại sư huynh tặng cho Hiên Viên ở, mặc dù Đại sư huynh trở lại, nhưng Hiên Viên hắn ở rất tốt, vả lại Đại sư huynh cũng không có gì mất hứng, cho nên…”
Cho nên em gái ngươi!
Lâm Tiêu mặt than, cảm thấy cả người đều không khỏe.
Đây là hãm hại!.


Bình Luận (0)
Comment