Edit by meomeocute
Ngày mùng 6 tháng 2, trời vừa ấm lên lại vẫn còn lạnh.
Tuyết trong Thương Vân Tông vẫn chưa tan hết, một lớp mỏng phản chiếu ánh trắng lấp lánh dưới nắng sớm, giẫm chân xuống còn nghe được tiếng "cót két" khẽ vang.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của tông môn, không còn tiếng chuông vang lên ba lần một ngày như thường lệ, khiến buổi sớm ở Thương Vân Tông càng thêm yên tĩnh. Chỉ có lác đác vài đệ tử siêng năng vẫn kiên trì dậy sớm tu luyện, tạo thành một khung cảnh cô quạnh giữa núi non.
Bỗng nhiên, hai bóng người lao nhanh xuống chân núi, phá vỡ bức tranh yên tĩnh đó.
Một trước một sau, người đi trước mặc y phục đệ tử nội môn màu xanh, bước chân nhanh như cơn gió, dường như sợ người phía sau theo kịp. Người đi sau thì tùy ý hơn, chỉ khoác bừa một bộ áo bào màu nhạt như tấm chăn phủ lên người, lề mề đi theo sau đệ tử kia, mấy lần suýt bị bỏ lại, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại nhanh chóng bắt kịp bước chân đối phương.
Người này trông khá trẻ, nước da trắng, y phục đơn sơ không che giấu được dung mạo tuấn tú, ngược lại khi nhảy nhót chạy qua chạy lại còn lộ ra chút phong thái phiêu dật như không vướng bụi trần. Chỉ là y quá gầy, vô cớ khiến người ta có cảm giác yếu ớt mong manh.
Một tấm lệnh bài bằng ngọc đeo bên hông y, theo động tác mà không ngừng đung đưa, lúc ẩn lúc hiện, nhìn không rõ.
Đột nhiên, đệ tử áo xanh phía trước không báo trước mà dừng bước, người trẻ tuổi kia cũng buộc phải dừng lại theo. Khoảnh khắc đó, lệnh bài liền lộ ra toàn bộ diện mạo, hai chữ "Trưởng lão" lớn đến chói mắt.
Gió lạnh không chút nể tình quất vào người y, y hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn đệ tử áo xanh mang theo chút mơ hồ chậm chạp.
"Bẩm trưởng lão, chỗ ở của đệ tử ngoại môn đã đến."
Đệ tử áo xanh vừa nói vừa cung kính chắp tay thi lễ, nếu bỏ qua tốc độ chạy như điên lúc trước cùng ánh mắt đầy vẻ mất kiên nhẫn kia, thì cảnh tượng này quả thực có thể coi là cung kính hòa thuận.
Thực tế, nếu không phải do tiến độ tu luyện quá chậm mà bị sư tôn phạt, thì ngay cả việc dẫn đường lần này đệ tử áo xanh cũng vô cùng không muốn nhận. Hắn chỉ muốn ứng phó qua loa cho xong, rồi lập tức quay về tu luyện, không lãng phí thời gian ở đây.
"Ừm, được rồi."
Người trẻ tuổi được gọi là trưởng lão khựng lại một chút, mãi sau mới lề mà lề mề đáp một tiếng. Chiếc áo bào không vừa người lỏng lẻo khoác trên người y, trông có chút buồn cười. Giờ phút này y đang cúi đầu nhìn lớp tuyết trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy vậy, đệ tử áo xanh khẽ khép mắt, che giấu tia chán ghét trong đáy mắt.
Giả thì vẫn là giả, dù có dùng thủ đoạn nào để có được danh xưng trưởng lão, cũng chẳng thể có được tu vi, tâm tính và khí độ của một trưởng lão thực sự.
Hắn cũng chẳng muốn nói thêm, chỉ làm động tác lòng bàn tay hướng ra ngoài, nhàn nhạt nói: "Mời."
Nơi này là một sơn trang dưới chân chủ phong của Thương Vân Tông, lầu các đình đài, trạm trổ tinh xảo, thoạt nhìn thậm chí còn mang đến cảm giác như bước vào hoàng cung. Nhưng thực tế, đây chẳng qua chỉ là nơi ở của đệ tử ngoại môn Thương Vân Tông.
Vì gần sơn môn nên số người qua lại ở đây rõ ràng nhiều hơn nội phong rất nhiều. Thỉnh thoảng có vài người nhìn về phía này, vừa thấy y phục đệ tử nội môn trên người đệ tử áo xanh liền lập tức dừng bước hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Đệ tử áo xanh không hề để tâm, thậm chí còn không buồn bố thí một ánh mắt, im lặng suốt quãng đường dẫn người trẻ tuổi kia đến trước một viện nhỏ, trầm giọng nói:
"Chính là nơi này."
Nói xong, hắn vô thức liếc nhìn người trẻ tuổi, tỉ mỉ quan sát nét mặt y, muốn tìm kiếm một chút sợ hãi hoặc căng thẳng.
Dù gì, người mà y sắp tiếp nhận, chính là cái gai trong mắt toàn bộ Thương Vân Tông, kẻ mà ai cũng không muốn chạm vào.
Nhưng đáng tiếc, chẳng có gì cả.
Mặc kệ đệ tử áo xanh nhìn chằm chằm thế nào, cũng không tìm ra dù chỉ một chút cảm xúc hắn mong muốn từ người này. Y vẫn cúi đầu nhìn mặt đất, như thể có thể nhìn ra hoa từ đống tuyết dày đặc ấy.
Phải nói rằng, dáng vẻ lề mà lề mề, không nhanh không chậm, chậm chạp như keo dán này thực sự khiến người ta phát bực, chỉ muốn tát cho một cái cho nhanh gọn.
Nói chuyện không hợp thì không cần nói thêm, dẫn đường cũng đã xong, đệ tử áo xanh chắp tay hành lễ cáo từ, xoay người rời đi.
Khi đi ngang qua người trẻ tuổi kia, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, nhanh miệng hỏi một câu:
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Người trẻ tuổi khựng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu lên.
Đệ tử áo xanh lúc này mới phát hiện, đường nét gương mặt y thực ra có chút sắc bén, nhưng vì trông còn trẻ, lại có mấy lọn tóc lòa xòa che bớt, nên không những không có vẻ lạnh lùng cứng rắn, mà ngược lại còn tạo cảm giác thanh tú xuất trần, như một thiếu niên không rành thế sự.
Người này, thực sự có một gương mặt rất đẹp.
"Tuyết." Giọng nói của người trẻ tuổi rất nhẹ, vừa có sự trong trẻo của thiếu niên, lại pha chút trầm thấp của thanh niên, như một cọng lông vũ rơi xuống lòng người, khơi dậy sự tò mò muốn tìm hiểu thêm.
Đệ tử áo xanh ngẩn ra.
Hàng mi dài che khuất tầm nhìn của người trước mặt, cũng che giấu luôn cả cảm xúc của y. Y chỉ vào dưới chân đệ tử áo xanh, rồi lại chỉ vào chân mình, sau đó mới hơi ngước mắt lên, dường như đang xác định xem đệ tử áo xanh có hiểu ý hay không.
Đó là một đôi mắt đen láy thăm thẳm, khi nhìn người khác thì chăm chú và sâu lắng, nhưng ngay khi đệ tử áo xanh nhìn lại, y lập tức dời ánh mắt đi.
- Người này dường như không quen nhìn thẳng vào mắt người khác.
Đệ tử áo xanh nhìn theo hướng tay y chỉ, chỉ thấy lớp tuyết dưới chân người trẻ tuổi in rõ từng dấu chân, còn dưới chân hắn lại chẳng có chút dấu vết nào.
Hắn thế mà lại kỳ diệu hiểu được ý của người trẻ tuổi kia, giọng nói mang theo vài phần kỳ quái: "Tuyết không lưu dấu, chỉ cần rót linh khí xuống chân, tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên đều có thể làm được."
Nếu nhớ không lầm, vị trưởng lão này là tu sĩ Kim Đan kỳ.
Y nhìn thứ này cả đoạn đường chỉ để suy nghĩ về chuyện đó sao?
Người này chắc chắn là có bệnh trong đầu.
Chẳng trách lại vô dụng như vậy.
Người trẻ tuổi gật đầu ra chiều suy tư, dường như còn định nói gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, đệ tử áo xanh đã đi mất rồi.
Không biết từ khi nào, tuyết lại bắt đầu rơi đầy trời, phủ xuống vai người trẻ tuổi đang sững sờ, khiến y trông có vẻ cô quạnh lạ thường.
Hồi lâu, y mới hoàn hồn, nhìn về phía viện trước mặt, đứng yên quan sát một lúc, sau đó lững thững bước vào trong.
Ban đầu bước chân có phần vụng về, nhưng chỉ trong giây lát đã trở nên nhẹ nhàng thanh thoát, tiếp đó càng lúc càng nhanh, như gió lướt qua.
Nếu đệ tử áo xanh còn ở đây, hẳn sẽ phát hiện lúc này y đang sử dụng đúng bộ pháp mà hắn vừa dùng khi dẫn đường - Khinh Vân Bộ, bộ pháp nội môn khó học nhất của Thương Vân Tông.
Mà trên nền tuyết trong viện, không lưu lại bất kỳ dấu chân nào.
Viện lớn hơn so với tưởng tượng, lầu các tầng tầng, tựa núi kề nước, nằm ở vị trí tốt nhất trong sơn trang rộng lớn này. Từng tia linh khí len lỏi lan tỏa từ mặt hồ, nước gợn sóng lấp lánh, Thời Cố cứ thế chậm rãi dạo bước trong sân, dáng vẻ nhàn nhã như một du khách lạc đường.
Nhưng thực ra, y tới đây để đón người.
Đón đồ đệ tương lai của y.
Đón kẻ... sẽ giết y trong tương lai.
[Nhiệm vụ mục tiêu cách phía tây bắc ba trăm mét.]
Giọng điện tử lạnh lùng vô cảm bất ngờ vang lên, Thời Cố khựng bước.
"Sao ngươi lại đến đây?"
[Ngươi lần đầu tiếp xúc với nhân vật chính, ta đến xem thử.]
Trong giọng nói điện tử thoáng mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu, nhưng được giấu rất khéo, nếu không chú ý sẽ chẳng thể nhận ra.
Đây là thế giới trong một cuốn sách có tên 《Tứ Hư Đại Lục》, còn 006 là hệ thống phụ trợ của Thời Cố. Nhiệm vụ của bọn họ là thúc đẩy cốt truyện đi đến hồi kết, khiến nơi này trở thành một thế giới hoàn chỉnh và độc lập.
006 vốn chạy qua từ một tiểu thuyết mạt thế.
Có lẽ là do những cuộc chiến khốc liệt giữa thây ma và bom đạn đã vắt kiệt tâm sức, hoặc cũng có thể vì những ký chủ không nghe lời quá mức khiến người ta nhức đầu, vừa nhìn thấy Thời Cố, trong lòng 006 bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cùng với sự phát triển của các tiểu thế giới, số lượng tác giả viết truyện tăng lên chóng mặt, càng lúc càng có nhiều thế giới trong sách ra đời, kéo theo đó là vô số vấn đề phát sinh. Mà trong số đó, vấn đề lớn nhất chính là: số lượng hệ thống không đủ.
Là một hệ thống lâu đời, 006 quản lý tổng cộng hai trăm linh tám thế giới, khối lượng công việc đồ sộ đến mức khiến người ta líu lưỡi. Thế nhưng, điều đó vẫn chưa phải là điều tệ nhất-mà tệ nhất chính là đám ký chủ dưới trướng hắn, ai nấy đều bướng bỉnh, không nghe lời.
Do các ký chủ thường xuyên tiếp xúc với những người mang vận mệnh của thế giới, nên nguy cơ mất mạng với họ chẳng khác nào chuyện cơm bữa. Tỷ lệ tử vong lên đến tám mươi lăm phần trăm khiến vô số ký chủ e dè, ngày ngày tìm cách trốn tránh nhiệm vụ, đấu trí đấu dũng với hệ thống.
Trong số hai trăm linh tám ký chủ dưới quyền, Thời Cố không nghi ngờ gì chính là người khiến hắn bớt lo nhất.
Hắn chưa từng gặp ai ngoan ngoãn như vậy-từ khi được ràng buộc với hệ thống, y chưa từng hỏi lấy một câu thừa thãi, hệ thống nói gì y làm nấy, nhiệm vụ dù nguy hiểm hay khó khăn đến đâu cũng không một lời oán thán. Y cứ lặng lẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ lớn nhỏ, chưa từng khiến hắn phải bận tâm dù chỉ một khắc.
Chính vì vậy, 006 vẫn luôn áp dụng kiểu quản lý thả lỏng đối với Thời Cố. Từ sau khi ràng buộc rồi rời đi một tháng trước, hôm nay hắn mới quay lại lần đầu.
Dù ít khi ghé qua, nhưng hắn vẫn luôn theo dõi tình hình bên này rất sát sao, bởi vì Thời Cố thực sự quá đặc biệt.
Ai cũng biết thế giới tu chân luôn là một trong những thế giới bất ổn nhất, mà là một trong những thế giới tu chân lớn nhất trong vạn giới, mức độ bất ổn của Tứ Hư Đại Lục lại càng nghiêm trọng hơn.
Bất ổn đồng nghĩa với việc hệ thống không thể nắm bắt đầy đủ nội dung cốt truyện, hầu hết các chức năng đều không thể sử dụng. Thậm chí, khi đặt chân đến đây, ngoài cơ chế phát nhiệm vụ có thể vận hành bình thường, thì gần như 006 chẳng làm được gì, cũng không biết gì về cốt truyện.
Tệ hơn nữa là, cơ thể của ký chủ nguyên bản của Tứ Hư Đại Lục đã bị hủy hoại hoàn toàn, không thể dùng thuật mượn xác hoàn hồn.
Vì lẽ đó, 006 đã lặn lội khắp các thế giới lớn nhỏ, tốn không biết bao nhiêu công sức mới tìm được Thời Cố-một người sở hữu thể chất đặc thù có thể tự do xuyên qua ranh giới thế giới mà không bị nghiền nát bởi hai luồng lực lượng khác nhau. Hắn phải vừa dụ dỗ vừa ép buộc, mới khiến y chấp nhận trở thành ký chủ.
Ban đầu, 006 thực sự rất lo lắng.
Dù sao thì khả năng của hắn ở thế giới này quá hạn chế, bản khế ước của Chủ Thần đối với một kẻ xuyên thân như Thời Cố cũng không có nhiều ràng buộc. Chỉ cần y có chút suy nghĩ phản kháng thôi, thì muốn hoàn thành cốt truyện ở đây cũng khó như lên trời.
May mà, Thời Cố biết nghe lời-không gây chuyện, không hỏi han nhiều, lúc nào cũng yên lặng, ngoan ngoãn mặc người xoay vần. Điều này không chỉ giúp 006 tiết kiệm được bao nhiêu nỗi lo mà còn khiến hắn vô thức muốn chăm sóc y nhiều hơn. Chính vì thế, ngay khi cảm nhận được y sắp tiếp xúc với người mang thiên mệnh, hắn lập tức quay về.
Vừa nghĩ, hắn vừa mở bảng nhiệm vụ của Thời Cố.
Mấy nhiệm vụ phụ tuyến không quan trọng phía trước đã được hoàn thành toàn bộ, khiến 006 xem mà gật đầu liên tục.
Lâu lắm rồi hắn mới gặp được một ký chủ chăm chỉ hoàn thành cả nhiệm vụ phụ như vậy.
Còn nhiệm vụ hiện tại của Thời Cố, chính là dòng chữ đỏ ở cuối bảng nhiệm vụ:
【Nhận nam chính Úc Chiêm làm đồ đệ.】
Phía tây bắc là một gian phòng tinh xảo.
Còn chưa đến gần, y đã lờ mờ nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
"Cách--cách--cách--"
Tiếng động không lớn, nếu không lắng nghe kỹ thì rất khó nhận ra. Lúc có lúc không, vô cùng có quy luật, nghe giống như tiếng đốt ngón tay gõ lên đá, lại giống như tiếng thứ gì đó bị bẻ gãy.
006 cảm nhận được điều bất thường, thầm kêu không ổn, định lên tiếng ngăn cản, thì ký chủ quá mức tận tụy này đã đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một căn phòng rộng rãi, bài trí tinh xảo, khói hương lượn lờ trong không trung.
Kể từ khi đến Tứ Hư Đại Lục, Thời Cố đã ngửi qua không ít loại hương liệu, nhưng mùi hương này chắc chắn là thơm nhất. Thanh nhã, thoang thoảng chút vị đắng, khiến lòng người thư thái. Thế nhưng, khung cảnh trong phòng lại không dễ chịu như vậy.
Trong phòng có năm người.
Một kẻ ăn mặc loè loẹt, dáng vẻ lông bông, có vẻ đang đứng xem trò vui.
Hai người mặc đệ tử phục màu xám của ngoại môn, run rẩy thu mình vào một góc.
Còn một người khác cũng mặc ngoại môn đệ tử phục, giờ đây đang thoi thóp nằm rạp trên đất, bị một kẻ giẫm chặt dưới chân.
Thời Cố khựng lại.
Người giẫm lên kẻ kia là một thanh niên cao lớn, tóc dài buộc nửa, mặc bộ y phục dạ hành màu đen ôm sát, tôn lên thân hình thon dài, rắn rỏi. Dù đang cúi đầu, nhưng từ những đường nét thấp thoáng lộ ra, vẫn có thể thấy được dung mạo xuất chúng của hắn. Lúc này, hắn đang khom người, túm chặt cánh tay của kẻ dưới chân, không biết đang làm gì.
Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn mới ngẩng đầu lên, để lộ một đôi mắt đầy tính công kích, sâu thẳm mà hiểm ác.
Những đường vân ma màu đen kỳ dị bò lên một bên khuôn mặt góc cạnh của hắn, tăng thêm nét yêu dị quyến rũ.
Hắn dường như cười, mà cũng như không, chỉ hơi nhếch khóe môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thời Cố, đồng thời từng chút một nghiền nát xương cánh tay của người dưới chân.
"Rắc rắc--"
Âm thanh xương vỡ giòn tan vang vọng khắp phòng.
"Có chuyện gì?"
Giọng nói trầm thấp, từ tính dễ nghe, nhưng lại tràn đầy sát ý không hề che giấu.
006 quét qua cánh tay kia, phát hiện xương đã bị nghiền thành hàng chục đoạn.