Edit by meomeocute
Đi rồi, Thời Cố mới phát hiện mình bị lạc đường.
Không thể trách hắn được, thật sự là do thằng nhóc kia dẫn đường quá vòng vèo, cộng thêm lúc đó tâm trí hắn rối loạn, không để ý một chút liền quên mất phải đi đường nào.
Bất đắc dĩ, Thời Cố đành quay lại đường cũ.
Nhưng hắn không quay về tiểu các lầu lúc trước mà đi đến tòa đại các lầu bên cạnh.
Vừa đẩy cửa ra, tiếng cười đùa ập vào mặt. Trước mắt là một biển người đông đúc, nam thanh nữ tú tràn đầy sức sống, trên mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, tiếng cụng ly, tiếng nhạc nối tiếp không dứt.
Thời Cố theo bản năng co người lại, không thích ứng được với cảnh tượng thế tục phồn hoa này.
"Ôi chao, tiểu công tử xinh đẹp ghê!"
Một giọng nữ yêu kiều vang lên, ngay sau đó, một ống tay áo mỏng manh, vương đầy hương thơm nồng nặc dán lên mặt Thời Cố.
"Hắt xì--"
Hắn thật sự không chịu nổi thứ hương thơm rẻ tiền này, lập tức hắt hơi một cái, lấy tay che mũi, liên tục lùi về sau.
"Chậc, không biết thưởng thức gì cả."
Đó là một nữ tử thân hình yểu điệu, mềm mại tựa như không xương, tựa vào người nam nhân bên cạnh. Dung mạo của nàng không tính là tuyệt sắc, nhưng vẫn mang một nét quyến rũ riêng biệt. Nàng vận một bộ sa y tím nhạt, lộ ra phần ngực căng đầy cùng đôi chân thon dài mơ hồ ẩn hiện.
"Tiểu tử, đi nhầm chỗ rồi đúng không? Đây không phải nơi dành cho mấy kẻ đầu óc đơn thuần như ngươi đâu." Nàng cười nói, "Nhân lúc các cô nương trong lầu còn chưa phát hiện ra, mau rời đi đi, nếu không đợi lũ tiểu hồ ly kia lên cơn đ*ng t*nh, ta cũng không ngăn nổi đâu."
Phong tình, đ*ng t*nh, tiểu hồ ly.
Thật đáng tiếc, Thời Cố không hiểu một chữ nào.
Hắn đứng tại chỗ, ánh mắt đầy vẻ mơ hồ.
"Khinh Vận, ngươi nói vậy là sai rồi."
Một giọng nói khác chen vào.
"Ta thấy tiểu công tử này không phải đi nhầm chỗ, mà là nhầm lầu rồi."
Nam nhân bên cạnh nữ tử mỉm cười, y phục trên người trông không tầm thường, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt: "Ngươi là người của tòa lầu bên kia đúng không? Thật không ngờ ở một nơi nhỏ bé thế này lại có một giai nhân tuyệt sắc như vậy. Tiểu huynh đệ, đã lên bảng chưa?"
Vừa nói, hắn vừa đi vòng quanh Thời Cố mấy lần, giọng điệu như đang đánh giá một món hàng: "Không tệ không tệ, tướng mạo không tệ, dáng người cũng không tệ, chỉ là..."
Hắn quan sát từ trên xuống dưới: "Cao hơn một chút."
Thời Cố: "..."
Mặc dù không biết "lên bảng" là gì, nhưng hắn vẫn vô thức lùi lại một bước.
Hắn không thích nụ cười của người này.
Nhưng điều đáng chú ý là, người này có tu vi.
Mặc dù mới đến Tứ Hư đại lục ba tháng, nhưng Thời Cố đã có thể dựa vào hơi thở của người khác để đại khái phán đoán họ có phải tu sĩ hay không. Cảm giác này rất huyền diệu, chính hắn cũng không giải thích được, nhưng chỉ cần có tu sĩ đứng trước mặt, hắn gần như đều có thể nhận ra, mà hiếm khi sai sót.
"Công tử Trương, nói đùa rồi, ta nhìn tiểu tử này rất lạ mặt, chắc là lạc vào đây, không phải người của lầu bên kia đâu."
Nữ tử tên Khinh Vận dịu dàng nói: "Công tử Trương, đã nói rồi tối nay chỉ bầu bạn với ta, sao mới đây mà đã bị một tiểu công tử làm lung lay tâm trí thế?"
Nhìn qua có vẻ như Khinh Vận đang giúp Thời Cố giải vây, tiếc là, nam nhân kia hoàn toàn không mắc bẫy. Hắn dùng ngón trỏ cợt nhả nâng cằm nàng lên: "Sao có thể chứ, chẳng qua mấy huynh đệ của ta thích khẩu vị này, ta thay bọn họ hỏi thăm chút thôi."
Dứt lời, hắn vung tay lên, trong lầu liền có mấy công tử ca bước tới, vây quanh Thời Cố.
Khinh Vận lén liếc Thời Cố một cái, ánh mắt như muốn nói "tự cầu phúc đi".
Thời Cố quét mắt nhìn bọn họ một lượt, đều là tu sĩ.
"Chà, tên nhóc này trông... thật sự không tệ nha." Một người cầm quạt xếp lấy cán quạt gõ lên người hắn, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Người phía sau cười nói: "Nhìn cái mặt non choẹt của hắn đi, ta cá là nhiều nhất hai mươi, không thể hơn."
"Hai mươi? Lý Hắc Tử, ngươi nói sai rồi, ta thấy... chỉ mười sáu thôi!"
Mọi người cười ầm lên.
"..."
Tiếng ồn ào vang khắp phòng, không ai nhìn rõ đôi mắt đang cụp xuống, ẩn trong bóng dày của hàng mi rậm của Thời Cố.
Thời Cố lặng lẽ bỏ hai viên thuốc màu trắng vào miệng.
"Ngươi đang ăn gì vậy?" Nam nhân họ Trương kia thấy thế liền hỏi.
"Thuốc."
Thuốc?
Trương công tử sững người, định nói gì đó thì bị một người kéo lại: "Được rồi Trương Cẩn, không thấy sắc mặt hắn à? Chắc là một tên mắc bệnh gì đó! Ngươi cũng không sợ xui xẻo sao?"
Lúc này, Trương Cẩn mới để ý sắc mặt Thời Cố trắng bệch như tờ giấy, chỉ là vừa rồi bị ánh đèn mờ ảo trong lầu che khuất, hắn không phát hiện ra.
"Chậc, thì ra là một kẻ bệnh tật, xui xẻo thật."
Nói xong, hắn ghét bỏ phất tay: "Đi đi đi."
Thời Cố chậm rãi bước lên lầu hai.
"Hai đĩa bánh đậu xanh, hai đĩa thịt kho, hai con gà quay, hai con cá hấp, cảm ơn."
Trên tầng này, người cũng không ít hơn tầng một là bao, nhưng may mắn là không có kẻ nào vô duyên chặn đường hắn nữa. Thời Cố đi dạo một vòng, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống, lập tức ngồi xuống, gọi người hầu.
Hắn đói rồi.
"Làm phiền, một lạng bạc." Người hầu nói.
Thời Cố trực tiếp ném cho y một túi tiền.
Nếu như gã họ Trương ban nãy có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là túi tiền của hắn, thế nhưng lúc ấy có rất nhiều tu sĩ xung quanh, vậy mà chẳng ai phát hiện ra Thời Cố đã lấy đi từ lúc nào.
Trả tiền xong, thức ăn được dọn lên, Thời Cố chậm rãi ăn.
Có lẽ mỹ thực có thể giúp tĩnh tâm, theo từng phần thức ăn trên bàn vơi dần, tâm trạng hỗn loạn của hắn cũng từ từ ổn định lại. Một khắc sau, sắc mặt hắn cuối cùng cũng tốt hơn, không còn trắng bệch như giấy như lúc nãy nữa.
Chỉ là hơi nghẹn.
Thời Cố cảm thấy khó chịu, đấm đấm vào ngực, nhưng nơi này dường như không b*n n**c, chỉ bán rượu.
Đột nhiên, một trận xôn xao kèm theo tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên từ phía cửa chính.
"Mau có người! Xảy ra chuyện rồi!"
Thời Cố nhìn về phía phát ra tiếng động, tay đang cầm miếng bánh ngọt bỗng run lên.
Là Hoàng tỷ.
Không ai nhận ra, vào khoảnh khắc này, sắc mặt Thời Cố vừa mới khôi phục được một chút lại đột ngột trở nên tái nhợt không còn giọt máu.
Hoàng tỷ được người đỡ dậy, vẻ mặt hoảng loạn không yên: "Ta... ta chỉ rời đi một lát, lúc quay lại thì Tiểu Vân không biết vì sao lại ngã xuống đất, ta đỡ y một cái, y liền đột nhiên phun máu, rất nhiều rất nhiều máu."
Nàng càng nói càng sợ hãi, nắm chặt lấy tay người bên cạnh, giọng nói ngắt quãng, cả người run rẩy: "Không... không phải ta làm, lúc đó ta thực sự không có ở đó..."
"Người đâu? Dẫn ta đi xem."
Giữa lúc hỗn loạn, một giọng nam chen vào.
Giọng nói này rất quen tai, chính là gã họ Trương đã trêu ghẹo Thời Cố ban nãy.
"Công tử đây là..."
"Ta là đệ tử Thanh Hòa Tông, Trương Cẩn. Ngươi chỉ cần dẫn ta qua đó là được." Gã đàn ông phe phẩy cây quạt giấy trong tay.
"Là tiên nhân!" Đám đông xôn xao.
"Mời tiên nhân, mời tiên nhân đi lối này."
Trương Cẩn kiêu ngạo gật đầu, theo Hoàng tỷ rời đi.
Thì ra là Thanh Hòa Tông.
Thời Cố không biết liệu mình có nên cảm thán một câu "có được dễ như trở bàn tay" hay không.
Ngay lúc này, hắn chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở tầng dưới.
- Là một nội môn đệ tử cùng đi ra ngoài lần này, gã đang cầm một tấm phù, hẳn là đang truyền tin với Thanh Nguyên cùng những người khác.
Do dự một lát, Thời Cố bèn hòa vào dòng người, lần nữa quay lại tiểu lầu mà hắn vừa rời đi chưa đầy hai canh giờ trước.
Lúc tới nơi, cửa đã bị vây kín bởi rất nhiều người, chen vào trong không thực tế, Thời Cố đành đứng ở ngoài cửa, xuyên qua những lớp người dày đặc mà nhìn vào trong lầu.
Chỉ thấy Tiểu Vân đang nằm dưới đất, hôn mê bất tỉnh, Hoàng tỷ thì lo lắng sốt ruột nói gì đó. Hiện trường rất sạch sẽ, không có máu như lời Hoàng tỷ nói, chắc hẳn đã được dọn dẹp. Nhìn thấy cảnh ấy, Thời Cố khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không biết từ khi nào, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, bàn tay buông thõng bên người của Thời Cố siết lại thật chặt.
Trương Cẩn nửa quỳ bên cạnh Tiểu Vân, đang dùng linh lực dò xét toàn thân y.
Càng kiểm tra, chân mày gã càng nhíu chặt.
"Sao rồi? Trương tiên nhân, Tiểu Vân có sao không?" Hoàng tỷ cẩn thận mở miệng.
Trương Cẩn chậm rãi đặt Tiểu Vân xuống, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói trước cho ta biết, hôm nay y có gặp người nào đặc biệt không?"
Hoàng tỷ sững sờ.
Nàng không biết có nên nói ra chuyện của Thời Cố hay không, phải biết rằng lừa bán công tử nhà lành vào quán nam kỹ, ở đâu cũng tuyệt đối là trọng tội, nếu nói ra, nàng khó tránh khỏi một chuyến tới quan phủ.
Do dự chốc lát, nàng cắn răng, quả quyết nói: "Không có, hôm nay mọi chuyện của y đều rất bình thường."
"Thật sao?" Trương Cẩn lạnh lùng liếc nàng một cái. Trán Hoàng tỷ bất giác lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên định đáp: "Thật."
"Hừ."
Hừ một tiếng đầy ẩn ý, Trương Cẩn cũng lười truy cứu, đứng dậy nói: "Yên tâm, hắn không chết được đâu. Người ra tay có nương tay, chừa lại cho hắn một mạng. Có điều-"
Giọng điệu gã thay đổi, tiếp tục nói: "Nửa đời sau của hắn e là thân thể sẽ không còn khỏe mạnh nữa."
"Sao rồi?" Trương Cẩn vừa bước ra cửa, mấy "huynh đệ" của gã liền vây lại.
Sắc mặt Trương Cẩn nặng nề, chậm rãi lắc đầu.
"Hắn bị người ta dùng linh lực chấn thương ngũ tạng lục phủ trong nháy mắt, đồng thời lại tránh tất cả cơ quan chí mạng. Thủ đoạn như vậy..." Trương Cẩn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
"Thủ đoạn như vậy, ít nhất phải là Kim Đan. Không, Kim Đan tuy có thể làm được linh lực ngoại phóng, nhưng tuyệt đối không thể thuần thục như thế. Người này ít nhất là Nguyên Anh!"
"Không thể nào!" Một người da ngăm đen lập tức phủ nhận.
"Một tên nam kỹ, làm sao lại đắc tội với một cao thủ tiền bối lợi hại như vậy? Nguyên Anh kỳ? Đó là cấp bậc trưởng lão đấy."
"Cũng... cũng không hẳn là không thể." Một giọng nói có phần yếu ớt vang lên, là người trông thật thà và nhỏ tuổi nhất trong nhóm.
"Sư huynh Lý chẳng lẽ quên rồi... Hôm qua chúng ta giết mấy ngoại môn đệ tử của Thương Vân Tông, lỡ như... lỡ như là trưởng lão của Thương Vân Tông tìm đến..."
"Ngươi đừng nói bậy!" Không đợi y nói xong, một nam nhân cao lớn đã nghiêm giọng cắt ngang. Y vận hắc bào, khí thế uy nghiêm, trong nhóm đệ tử Thanh Hòa Tông có vẻ như là người dẫn đầu.
"Thương Vân Tông có đến cả ngàn ngoại môn đệ tử, nhiều hơn hay ít đi vài người có gì khác biệt? Huống hồ với cái đám đạo đức giả nhát gan đó, bọn chúng dám ra mặt đắc tội với Thanh Hòa Tông chúng ta sao?"
"Vậy sao?"
Một tiếng hừ lạnh mang theo linh lực đột nhiên vang lên, những người có mặt ở đây không ai là không cảm thấy căng thẳng.
Thời Cố ngẩng đầu lên.
Là Thanh Nguyên dẫn người cưỡi kiếm bay tới.
"Vị đạo hữu này, ngươi có dám lặp lại lời vừa rồi không?"
Giữa vô số tiếng kinh hô, Thanh Nguyên sắc mặt lạnh lẽo, đứng trên không trung, nhìn chằm chằm vào gã cao lớn vừa lên tiếng khi nãy.
Tên cao lớn kia cũng không phải kẻ nhút nhát, lập tức nhắc lại: "Ta nói, Thương Vân Tông các ngươi toàn một lũ nhát gan, giả nhân giả nghĩa. Sao? Có vấn đề gì à?!"
Lời này vừa dứt, sắc mặt Thanh Nguyên lập tức trầm xuống, cầm kiếm đáp xuống trước mặt gã, giọng lạnh lùng ôm quyền: "Đệ tử thứ hai đỉnh thứ tư nội môn Thương Vân Tông, Thanh Nguyên, xin lĩnh giáo đạo hữu cao chiêu!"
"Đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc?"
Gã cao lớn cười lạnh một tiếng, cũng rút binh khí ra: "Đệ tử nội môn Thanh Hòa Tông, Phù Tiến. Huynh đài, mời!"
Nghe thấy cái tên Phù Tiến, trong lòng Thanh Nguyên thực ra đã chợt lạnh đi một chút. Phù Tiến là nhân vật từng xuất hiện trong đại hội tỷ thí giữa các tông môn khóa trước, thực lực không tầm thường, địa vị ở Thanh Hòa Tông cũng tương đương với Thanh Nguyên ở Thương Vân Tông.
Lại là hắn sao?
Thanh Nguyên cảm thấy nhiệm vụ lần này trở nên khó giải quyết hơn.
Có lẽ, trận chiến giữa những người trẻ tuổi luôn bắt đầu một cách vội vã và bất ngờ như vậy.
Thời Cố thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, hai phe đã đánh vào nhau, kiếm quang và linh lực va chạm loạn xạ, dọa đám người phàm bên dưới hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
"Này, ngẩn ra làm gì?"
Giữa một loạt tiếng la hét, bỗng có người vỗ vai Thời Cố một cái, hắn giật mình, quay đầu nhìn sang.
"Sao thế? Sao mặt mày khó coi vậy?" Úc Chiêm nhíu mày.
"Không có gì." Thời Cố hơi không tự nhiên quay đầu đi, tránh ánh mắt của Úc Chiêm, sau đó hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đang đánh nhau, ngươi không đi giúp sao?"
"Ngươi cũng đâu có đi?" Úc Chiêm hỏi ngược lại, "Trận chó cắn chó này, ta không nhân lúc có trò hay mà xem, lại còn tự mình xông vào? Ta đâu có ngu."
"Ừ, nói cũng đúng." Thời Cố cúi đầu. Có lẽ vì sắc mặt quá kém, lúc này trông hắn dường như có chút cô đơn.
Chuyện này đúng là kỳ lạ.
Úc Chiêm liếc nhìn hắn một cái, qua một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được lại nhìn thêm một cái nữa, sau đó khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Sao? Bị bắt nạt à? Trông đáng thương thế."
"Nếu ngươi bị bắt nạt thì cứ nói ra, tuy ta chẳng ưa gì ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là sư phụ trên danh nghĩa của ta, biết đâu tâm trạng ta tốt, ta lại tiện tay giúp ngươi một chút."
Câu này thực sự quá không giống Úc Chiêm.
Nói xong, ngay cả y cũng nhíu mày, không nhịn được mà quay mặt đi, im lặng không nói thêm gì nữa.
Tình hình chiến đấu căng thẳng, nhất thời khó phân thắng bại. Úc Chiêm mới xem được một lúc đã cảm thấy chán, bèn quay lại nhìn Thời Cố, vừa vặn bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn.
Úc Chiêm đã từng thấy không ít mỹ nhân, cũng đã thấy vô số đôi mắt đẹp.
Nhưng đôi mắt trước mặt này, dù có lục tìm trong trí nhớ cũng không thể tìm ra một đôi nào có thể sánh được.
Vừa đen lại vừa sâu.
Rõ ràng là một người có thể nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tại sao lại có một đôi mắt sâu thẳm đến vậy?
Lần đầu tiên trong đời, Úc Chiêm cảm thấy có chút không tự nhiên.
"Khụ."
Y ho khẽ một tiếng, giả vờ bình thản, đưa tay ra, không chút khách khí bóp cằm Thời Cố, ép hắn phải quay đầu về phía trận chiến.
"Đừng nhìn ta, nhìn kịch đi."
Trên sân khấu, kiếm quang và tiếng la hét hỗn loạn, khung cảnh rối ren.
Ngoài sân khấu, bàn tay đang bóp cằm Thời Cố, thon dài trắng nõn.