Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 17

Edit by meomeocute

 

Đêm khuya tĩnh lặng.

 

Khách đ**m cũ kỹ yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở, mà trong bóng tối mờ mịt, một đôi mắt đen nhánh đang lặng lẽ nhìn về phía bóng người say ngủ trong phòng.

 

Ánh mắt hắn như một hồ nước chết, bất động, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên một thoáng ánh sáng, giống như một người đã ngây ngẩn rất lâu bỗng chốc hoàn hồn, lại tựa như hắn thông qua Úc Chiêm, nhìn thấy một thứ gì đó khác.

 

Có lẽ, ngoài Thời Cố ra, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Mà có lẽ, ngay cả bản thân hắn cũng không nắm bắt được suy nghĩ của mình.

 

Úc Chiêm bị một trận ồn ào đánh thức.

 

Trong phòng vẫn tối tăm, nhắc nhở hắn rằng trời vẫn còn khuya. Úc Chiêm theo bản năng muốn bật ngọn đèn dầu bên giường, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía bàn-chạm ngay vào ánh mắt dò xét của Thời Cố.

 

Úc Chiêm hiếm khi sững sờ: "Ngươi thức trắng cả đêm?"

 

Thời Cố lắc đầu, chỉ ra bên ngoài: "Hình như có người làm vỡ thứ gì đó, ta nghe thấy tiểu nhị bảo phải bồi thường."

 

Nghe vậy, Úc Chiêm nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nhận ra vài từ như "vỡ rồi", "đền tiền" gì đó.

 

Chuyện này khá thú vị.

 

Trời còn chưa sáng, tên tiểu nhị này làm việc nhanh nhẹn quá mức, chẳng lẽ hắn vẫn luôn đứng ngoài cửa, chỉ chờ người ta làm vỡ đồ nhà mình?

 

Nhưng hắn không nói ra suy nghĩ ấy, mà quay đầu nhìn Thời Cố: "Ngươi thực sự không cần ngủ một lát sao?"

 

Thời Cố lắc đầu: "Không cần."

 

"Là vì ta ở đây nên ngươi không thoải mái phải không?" Úc Chiêm vừa nói, vừa xuống giường.

 

Lúc ngủ, hắn đã cởi áo ngoài, bây giờ chỉ còn một lớp áo trong, càng làm nổi bật dáng người thon dài mà không hề gầy yếu. Thời Cố thậm chí có thể mơ hồ thấy được đường nét cơ bắp sắc bén ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.

 

Nhìn bề ngoài, hắn và Thời Cố là hai kiểu người hoàn toàn đối lập.

 

Lạnh lùng, sắc bén, không bao giờ khuất phục, ngông cuồng bất kham.

 

Không bao giờ khuất phục.

 

Không bao giờ khuất phục.

 

Tại sao hắn có thể làm được điều đó?

 

Bóng đêm bao phủ, che giấu sự dao động hiếm hoi trong đôi mắt đen của Thời Cố. Hắn chìm vào suy nghĩ, vô thức bỏ qua bóng dáng Úc Chiêm đang dần tiến lại gần.

 

Úc Chiêm ra tay không hề báo trước.

 

Hắn vung tay bắt lấy Thời Cố, dễ dàng vác hắn lên vai, cắt đứt toàn bộ suy tư của hắn.

 

Trước mắt chợt quay cuồng, đến khi hoàn hồn lại, Thời Cố phát hiện mình đã nằm trên giường.

 

Cơ thể hắn theo bản năng cứng đờ, ngơ ngác nhìn "thủ phạm", không hề động đậy.

 

Trên giường vẫn còn hơi ấm, đó là hơi ấm mà Úc Chiêm để lại. Vừa ngả lưng xuống, một mùi hương dễ chịu lập tức bao trùm lấy hắn.

 

--Đó là mùi hương từ loại hương liệu mà Úc Chiêm thường dùng khi còn ở Thương Vân Tông, thanh nhã mà thoảng chút đắng.

 

Suốt chặng đường này, Úc Chiêm có dùng hương liệu không?

 

Thời Cố suy nghĩ, cuối cùng đi đến kết luận-không có.

 

Có lẽ do dùng lâu ngày trong quá khứ, nên bây giờ đã thấm vào người.

 

Hắn cứ thế miên man suy nghĩ.

 

Không hề báo trước, một bàn tay đặt lên ngực hắn.

 

"Tim ngươi đập nhanh hơn rồi." Úc Chiêm hơi cúi xuống, mái tóc dài buông rũ, cuối cùng lướt qua vành tai hắn, nhẹ nhàng lay động.

 

Ngưa ngứa.

 

Trong khoảnh khắc đó, Thời Cố cảm thấy hắn sắp đè xuống.

 

Nhưng Úc Chiêm không làm vậy, hắn xoay người, khoác lại áo ngoài.

 

"Ngủ ngon đi." Ném lại một câu, Úc Chiêm không ngoảnh đầu mà đẩy cửa rời khỏi phòng.

 

Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Rất lâu sau, Thời Cố mới chậm chạp đặt tay lên chỗ vừa bị Úc Chiêm ấn vào.

 

Hình như... đúng là có nhanh hơn một chút.

 

Không ai để tâm đến chuyện xảy ra ngoài cửa tối qua, cũng giống như không ai ngờ rằng-một món đồ bị làm vỡ, lại thực sự có thể gây ra án mạng.

 

Thời Cố bị một trận huyên náo đánh thức.

 

Khách đ**m này tuy cũ kỹ, nhưng thực ra diện tích rất lớn, khoảng cách từ tiền viện đến hậu đường không hề gần. Vậy mà tiếng ồn ào vẫn có thể truyền đến đây, xem ra đã xảy ra chuyện không nhỏ.

 

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta?

 

Thời Cố nghĩ vậy, vẫn như thường lệ chờ đến giờ ăn rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Vừa đến tiền viện, hắn đã phát hiện thần sắc của mọi người có gì đó không ổn.

 

Một người nằm giữa đại sảnh, toàn thân được phủ một lớp vải trắng, chỉ có một bàn tay cứng đờ buông thõng bên ngoài.

 

Thời Cố biết, bị phủ vải trắng nghĩa là đã chết.

 

Chưởng quỹ cùng tiểu nhị dường như không nhìn thấy thi thể trên mặt đất, vẫn bận rộn như thường. Nhìn thấy hắn đi ra, tiểu nhị thậm chí còn cười chào hắn một tiếng: "Chào buổi sáng."

 

Thời Cố: "..."

 

Quả thực là buổi sáng, nhưng không được yên bình lắm.

 

Không ai để ý đến việc hắn dậy muộn, hoặc có lẽ bọn họ đã không còn tâm trí quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa. Thấy Thời Cố đi tới, Sầm Vũ còn đặc biệt giải thích một câu:

 

"Là đồng tử làm vỡ đồ tối qua."

 

Lúc nói câu này, giọng Sầm Vũ rất thấp, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống từ thái dương, rơi xuống cằm.

 

"Đồng tử?"

 

Thời Cố lộ vẻ nghi hoặc.

 

Sầm Vũ lắc đầu: "Ngươi tự xem đi."

 

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vén tấm vải trắng lên.

 

Dưới lớp vải trắng, một người lặng lẽ nằm đó, mắt mở trừng trừng, hốc mắt trũng sâu, nhãn cầu co rút. Từ bảy khiếu của hắn mọc ra vô số mạng nhện, cái miệng há to không nhìn thấy lưỡi, bởi vì đã bị mạng nhện hút cạn.

 

Thời Cố chưa từng thấy cảnh tượng quái dị như vậy, theo bản năng lùi lại một bước.

 

"Đây..."

 

Hắn nhớ rõ đồng tử này, là một trong những người hoạt bát nhất trong nhóm đồng tử, cũng là kẻ có tu vi cao nhất.

 

Thương Vân Tông không giống những tông môn khác, ở Thương Vân Tông, địa vị của đồng tử cao hơn ngoại môn đệ tử. Một số đồng tử, chẳng hạn như đồng tử dưới trướng chưởng môn và thái thượng trưởng lão, ngay cả nội môn đệ tử gặp họ cũng phải nhường ba phần.

 

Sở dĩ như vậy là vì ngoại môn đệ tử của Thương Vân Tông tuy dễ dàng nhập môn, nhưng nếu không được cho phép thì không thể tùy tiện tiến vào nội phong. Nói dễ nghe thì là đệ tử Thương Vân Tông, nhưng nói thẳng ra, chẳng qua chỉ là người ngoài danh sách, tất cả việc tu luyện đều phải tự thân vận động.

 

Nhưng đồng tử thì khác, bọn họ phần lớn hầu hạ dưới trướng các trưởng lão hoặc đệ tử thiên tài, ngày ngày được tiếp xúc, dù là kiến thức hay pháp môn, đều vượt xa ngoại môn đệ tử không chỉ một bậc.

 

Nếu ta nhớ không lầm, đồng tử này có tu vi Trúc Cơ viên mãn, so với mấy nội môn đệ tử vừa bước vào Trúc Cơ còn chưa ổn định tại đây, thực lực cũng không kém bao nhiêu.

 

Vậy mà vẫn chết lặng lẽ như vậy.

 

"Cùng ở chung với hắn còn có hai đồng tử khác, nhưng suốt đêm qua lại không phát hiện bất cứ điều gì bất thường. Đến sáng nay khi tỉnh dậy, hắn đã..."

 

Sầm Vũ thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi không thể che giấu: "Hắn bị mạng nhện hút sạch tinh huyết và linh lực mà chết."

 

Nghe vậy, Thời Cố nhìn kỹ đồng tử trên mặt đất, phát hiện làn da lộ ra bên ngoài nhăn nhúm, giống như bị hút khô nước.

 

"Vừa phát hiện có điều bất thường, chúng ta đã lập tức đi tìm tiểu nhị và chưởng quỹ, định xem có thể tra ra chút manh mối nào không. Nhưng lại phát hiện ra-bọn họ đều bị yêu vật khống chế."

 

Sầm Vũ tiếp tục nói, đồng thời chỉ vào tiểu nhị đang không ngừng bận rộn. "Nhìn tay chân hắn đi."

 

Thời Cố lúc này mới phát hiện, trên mỗi khớp xương tứ chi của tiểu nhị đều có một chấm đen rất nhỏ, từ đó tỏa ra những sợi tơ mỏng đến mức khó có thể nhìn thấy. Cảnh tượng này khiến Thời Cố nhớ đến rối bóng mà hắn từng thấy trong trấn nhỏ bên ngoài Huyền Giang Cốc.

 

Thanh Nguyên vẫn im lặng lắng nghe, đến lúc này mới bổ sung: "Không chỉ vậy, nơi này còn bị bày trận, chỉ vào không ra được. Một khi ra khỏi cửa, sẽ bị lạc vào mê trận, đi thế nào cũng quay về khách đ**m này."

 

Hết tin xấu này đến tin xấu khác.

 

Sầm Vũ vỗ mạnh xuống bàn: "Rốt cuộc chúng ta đã bước vào nơi quái quỷ gì thế này?"

 

Thời Cố nghe ra sự bực bội trong giọng hắn, nhưng không biết làm sao để an ủi một người đang bực bội, thế nên hắn chỉ hỏi một câu trọng điểm: "Chúng ta không ra được?"

 

Sầm Vũ trầm giọng gật đầu.

 

Những đệ tử khác cũng chậm rãi tụ lại, bắt đầu thảo luận đối sách.

 

"Bây giờ việc quan trọng nhất là hoặc tìm ra cách phá trận để rời khỏi khách đ**m này, hoặc tìm được người bày trận rồi giết hắn." Thanh Nguyên trầm giọng nói, sau đó quay sang một đệ tử cầm la bàn, vẻ mặt chất phác.

 

"Mạnh Tuần sư đệ, ngươi hiểu về trận pháp hơn, có cách nào không?"

 

Mạnh Tuần ban đầu lắc đầu, sau đó lại thở dài.

 

"Trận pháp này hoàn toàn tự nhiên, ta không nhìn ra sơ hở. Nếu không phải vừa rồi ra ngoài thăm dò một vòng, ta thậm chí còn không nhận ra nơi này có trận pháp."

 

Lời này vừa dứt, mấy đệ tử nội môn vẫn còn bình tĩnh, nhưng đám đồng tử đã bắt đầu hoảng hốt.

 

"Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết sao?"

 

"Không đến mức đó."

 

Tính tình của Mạnh Tuần rất tốt, giọng nói cũng có chút mềm mại. Nghe vậy, hắn mỉm cười trấn an.

 

"Bất kỳ trận pháp nào cũng có chu kỳ vận hành và quy luật của nó. Hiện tại chưa nhìn ra, không có nghĩa là vĩnh viễn không thể nhìn ra. Người đứng sau đã có thể giết người mà không để lộ dấu vết, tất nhiên thực lực không tầm thường. Nhưng hắn lại không tàn sát bừa bãi, ta đoán, hoặc là hắn bị thương, hành động bị hạn chế, không dám đối mặt với tất cả chúng ta cùng một lúc, hoặc là hắn cần một số điều kiện nhất định để giết người."

 

"Vậy ý ngươi là, tạm thời chúng ta không gặp nguy hiểm, chỉ cần tìm ra quy luật của trận pháp là có thể ra ngoài?" Có người lên tiếng hỏi.

 

Mạnh Tuần cũng không mù quáng lạc quan, đáp: "Đây chỉ là một hướng để phá trận."

 

Dù thế nào đi nữa, ít nhất cũng có một cách để giải quyết.

 

Nghe vậy, sắc mặt mọi người hơi dịu đi một chút.

 

"Đúng vậy, trước hết chúng ta cứ quan sát tình hình, tìm ra quy luật của trận pháp rồi tính tiếp."

 

"Đúng đúng đúng, mọi người hãy nói ra những điểm bất thường mà mình đã gặp phải đi."

 

Một đám đệ tử lập tức bàn tán sôi nổi.

 

Thời Cố phát hiện mình không xen vào được, liền chống cằm ngồi sang một bên. Bình thường vào giờ này đáng lẽ là đến bữa ăn, nhưng hắn nghĩ, mấy đệ tử này chắc tạm thời sẽ không ăn cơm đâu.

 

Đột nhiên có chút nhớ Úc Chiêm.

 

Trước kia tuy hắn cũng không thể chen lời, nhưng dù sao cũng có Úc Chiêm bên cạnh, sẽ không cảm thấy quá mức lúng túng.

 

Nghĩ vậy, hắn đưa mắt quét qua đại sảnh một lượt.

 

Không có bóng dáng của Úc Chiêm.

 

Thời gian từng chút một trôi qua, chớp mắt đã đến giờ Ngọ, sắp đến bữa trưa, nhưng mọi người vẫn chưa tìm được manh mối hữu ích nào.

 

Thời Cố chán nản nhìn mọi người bận rộn, hiếm hoi cảm thấy có chút phiền muộn. Bữa sáng đã lỡ mất, xem tình hình này, hắn có linh cảm rằng bữa trưa cũng sẽ đi tong.

 

Nói thật, có hơi đói rồi.

 

Úc Chiêm trở về đúng vào lúc này. Không biết trước đó đã đi đâu, vừa vào cửa hắn đã đi thẳng đến chỗ Thời Cố, không liếc ngang liếc dọc.

 

Ngoài dự đoán, một đệ tử gọi hắn lại: "Úc sư huynh có phát hiện gì không?"

 

Úc sư huynh?

 

Thời Cố có chút kinh ngạc.

 

Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên kể từ khi cùng nhau hành động, đám đệ tử này gọi Úc Chiêm như vậy.

 

Úc Chiêm khựng bước, liếc xéo mọi người một cái.

 

Ngay sau đó, Thời Cố nghe thấy hắn khẽ cười khẩy một tiếng.

 

Ánh mắt của hắn cũng giống như con người hắn, tràn đầy tính xâm lược. Đám đệ tử vốn đã chột dạ, thấy vậy liền vội vàng tránh đi.

 

Một lát sau, có lẽ là nhìn đủ rồi, Úc Chiêm mới thu hồi ánh mắt, khoanh tay nhướng mày: "Có."

 

Mọi người lập tức sáng mắt, Thanh Nguyên thậm chí còn bước lên một bước: "Úc sư đệ, trước đây là bọn ta thái độ không đúng, đã nhiều lần mạo phạm. Sư huynh ở đây xin lỗi ngươi trước."

 

Nói xong, hắn dứt khoát chắp tay hành lễ với Úc Chiêm.

 

Thế nhưng còn chưa kịp hoàn thành lễ, Úc Chiêm đã dùng kiếm chống lên trán hắn đang cúi xuống.

 

Từ góc độ của Thời Cố nhìn qua, rõ ràng Úc Chiêm cười không đến đáy mắt, giọng nói càng lộ vẻ châm chọc: "Xin lỗi nhé, ngươi là ai?"

 

Dứt lời, hắn không thèm nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của Thanh Nguyên, xoay người đi thẳng đến bàn của Thời Cố ngồi xuống.

 

Thần sắc hắn rất bình tĩnh, giống như vừa rồi chỉ là xua đuổi một con ruồi, thong thả cầm lên chén trà trên bàn.

 

Hắn dường như thực sự không quan tâm đến sự sống chết của những đệ tử này.

 

"Nhìn cái gì?" Úc Chiêm đột nhiên lên tiếng.

 

Bị bắt gặp đang nhìn trộm, Thời Cố hơi sững sờ.

 

Không nhiều người có thể mặt không đổi sắc khi bị bắt quả tang, Thời Cố chính là một trong số đó. Nghe vậy, hắn thẳng thắn đáp: "Nhìn ngươi."

 

Úc Chiêm: "..."

 

Thời Cố khó hiểu nhìn Úc Chiêm bỗng nhiên bị nghẹn.

 

Dời mắt đi một cách không tự nhiên, Úc Chiêm nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, sẽ có người đến phá trận."

 

Thời Cố lộ vẻ nghi hoặc.

 

Nhưng Úc Chiêm không trả lời, mà đổi sang một chủ đề khác, hỏi: "Ngươi có đói không?"

 

Sự chú ý của Thời Cố lập tức bị chuyển hướng.

Bình Luận (0)
Comment