Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 22

Edit by meomeocute

 

Mùng 1 tháng 5, lạnh qua nóng lại.

 

Bất tri bất giác, Thời Cố đã đến Tứ Hư Đại Lục gần bốn tháng.

 

Bốn tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng đủ để người ta nhận ra một số chuyện.

 

Lúc này, đã hai ngày trôi qua kể từ khi họ rời khỏi quán trọ Nhện. Có Viên Hằng gia nhập, cả nhóm không còn phải đi đường núi để tranh thủ thời gian, cuộc hành trình vì thế thoải mái hơn nhiều. Ít nhất, ban đêm không còn phải ngủ trong những hang động cứng ngắc hay những ngôi miếu đổ nát, gió lùa tứ phía nữa.

 

Ngồi trước cửa một quán trọ khác trong thị trấn, Thời Cố ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

 

Trên tay y cầm một bức tượng đất nhỏ, là thứ mà Úc Chiêm vừa giật được từ tay một đứa trẻ. Tượng đất mô phỏng hình dáng một con khỉ đá, sống động như thật. Một cây gậy dài mảnh nắm trong tay nó, tựa như đang đánh ai đó trong không trung.

 

Thế giới này... cũng có Tôn Ngộ Không sao?

 

Nhìn tượng đất, Thời Cố ngẩn người suy nghĩ.

 

Thời Cố biết rất ít nhân vật thần thoại, Tôn Ngộ Không là một trong số đó. Nhưng đối với y mà nói, việc phát hiện hai thế giới có liên quan đến nhau, lại không hẳn là chuyện tốt.

 

Vô thức chọc chọc cây gậy trong tay tượng đất, cứng cứng, có chút đau.

 

"Nếu biết đau, vậy có nghĩa là không phải mơ đâu."

 

Trong đầu, một giọng nữ dịu dàng vang lên.

 

Đó là giọng của mẹ y.

 

Nhưng nếu không phải mơ, thì vì sao y lại sống nhẹ nhõm thế này?

 

Không có dòng điện cao thế giật qua người, cũng không bị trói trên bàn thí nghiệm, trở thành đối tượng phân tích đủ loại dữ liệu.

 

Thời Cố cúi mắt, nhớ về quá khứ đã xa.

 

Rất lâu, rất lâu trước đây, có người từng nói với y rằng, y là kẻ không có tương lai.

 

Khi ấy, Thời Cố cho rằng người đó sai, vì thế mà điên cuồng chống trả, vì thế mà liều mạng giãy giụa.

 

Nhưng dần dần, y từ bỏ.

 

Từ kháng cự, đến giãy giụa, đến im lặng, đến thuận theo, rồi cuối cùng là chấp nhận.

 

Quá trình đó kéo dài bao lâu, Thời Cố không nhớ rõ.

 

Y chỉ biết, vào một ngày nào đó của một năm nào đó, hình ảnh phản chiếu trong gương vẫn còn ngây thơ như cũ, nhưng đôi mắt kia, đã trở thành hố đen sâu thẳm không đáy.

 

Thuốc không đủ, là điều y đã nhận ra từ ngày đầu tiên đến thế giới này.

 

Nhưng khi đó, Thời Cố chưa từng nghĩ rằng, sống là phải tính đến tương lai.

 

Vậy nên, y chưa từng tìm kiếm thuốc.

 

Nhưng bây giờ, có lẽ... y đã hiểu ra một chút.

 

"Tôn Ngộ Không."

 

Nhìn tượng đất trong tay, Thời Cố khẽ lên tiếng.

 

"Ngươi là con khỉ tự do nhất mà ta từng thấy."

 

Giọng của Thời Cố không trầm, cũng chẳng quá trong, nếu phải nói, có lẽ là ấm áp dễ nghe, mang theo chút mềm mại.

 

Giờ khắc này, trong sự mềm mại ấy lại có thêm một tia ngưỡng mộ: "Ta cũng muốn trở thành một con khỉ tự do."

 

...

 

Để phòng ngừa Cảnh An chạy trốn, Viên Hằng đã phái không ít đệ tử canh giữ ngoài cửa phòng hắn, thậm chí còn sắp xếp gian phòng của mình ngay đối diện.

 

Thế nhưng, luôn có một số người mà hắn không thể đề phòng được.

 

Đêm tĩnh lặng như nước, một bóng người không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đứng trong vùng tối mà ánh trăng không thể chiếu tới.

 

Các đệ tử canh gác ngoài cửa ngủ say không một tiếng động. Người vừa đến nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu bọn họ, ngăn cho vài người khỏi ngã đập đầu xuống đất, sau đó đẩy cửa, bước vào phòng của Cảnh An.

 

Cấm chế và cảnh báo trước mặt người này dường như không tồn tại. Hắn chậm rãi bước đi, sàn nhà bằng trúc cũng không thể phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ từ bước chân của hắn. Thoạt nhìn, hắn giống như một bóng ma di chuyển trong đêm, lặng lẽ không một tiếng động.

 

Trong phòng, Cảnh An nhắm mắt, đang ngồi thiền.

 

Từng vòng từng vòng xiềng xích quấn quanh người hắn, cổ tay và cổ lộ ra bên ngoài tái nhợt, gầy gò. Trên đó, vài đạo cấm chế phát ra ánh sáng mờ mờ trong bóng tối, phong ấn toàn bộ linh lực của hắn.

 

"Ngài là... đại phu?"

 

Giọng nói mang theo chút do dự vang lên trong phòng.

 

Cảnh An giật mình, đột ngột mở mắt.

 

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi xuống một bên gương mặt trắng trẻo của Thời Cố, làm nổi bật đường nét cằm tinh tế rõ ràng.

 

Ánh trăng dịu dàng khiến y trông càng có vẻ vô hại hơn bình thường. Trên khuôn mặt hơi thanh tú kia mang theo nét ngây thơ, chưa từng trải sự đời, nhưng đôi mắt lại đen sâu thẳm, khiến người ta không thể nhìn thấu.

 

Nhìn rõ người đến, vẻ mặt ôn hòa của Cảnh An thoáng hiện lên một tia bất ngờ.

 

Cảnh An có chút ấn tượng với vị trưởng lão này. Dù sao, so với người thường, dung mạo của Thời Cố quả thực có phần nổi bật. Nhưng nói về ấn tượng sâu sắc thì cũng không nhiều, hắn chỉ nhớ mang máng rằng người này luôn trốn phía sau đám đông, không ồn ào, không gây chuyện, trông như một linh vật lạc đường.

 

Ngoài ra, phần lớn hiểu biết của hắn về Thời Cố đều đến từ những cuộc trò chuyện của đệ tử Thương Vân Tông bên ngoài sau khi hắn bị bắt. Chỉ là, nội dung cuộc trò chuyện hầu như toàn là những từ như "nhát gan", "vô dụng".

 

Một người như vậy, tại sao lại đến tìm hắn vào lúc nửa đêm?

 

Cảnh An cảm thấy kỳ lạ, nhưng sự giáo dưỡng tốt đẹp khiến hắn không lên tiếng chất vấn, mà chỉ dịu dàng đáp: "Có biết đôi chút, nhưng không tính là tinh thông."

 

Thời Cố gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

 

Cảnh An không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của y.

 

Bên ngoài, ánh trăng bị mây đen che khuất, giống như tâm trạng của Thời Cố lúc này, nặng nề và bất định.

 

Rất lâu, rất lâu sau, lâu đến mức Cảnh An đã nhắm mắt lại, tiếp tục yên lặng ngồi thiền để khôi phục tinh lực, Thời Cố mới lên tiếng lần nữa.

 

Giọng của y rất nhỏ, rất nhẹ, giống như một con thú nhỏ đang cố gắng tìm đường về nhà, tràn đầy mê mang và bất lực.

 

Y nói: "Thuốc của ta... sắp hết rồi..."

 

Cảnh An mở mắt.

 

Ánh sáng ban đêm rọi xuống gương mặt tái nhợt mà ôn hòa của hắn. Hắn nhìn người trưởng lão nhân tộc trước mặt, chợt nhớ đến Cảnh Tú ngày trước.

 

Cũng đẹp đẽ như vậy, cũng vô lực như vậy, cũng mê mang như vậy.

 

Giọng nói của hắn bất giác trở nên nhẹ nhàng: "Ngươi bị bệnh sao?"

 

Thời Cố mím môi, ngầm thừa nhận.

 

"Vậy ngươi muốn ta chữa bệnh cho ngươi?" Cảnh An khẽ hỏi.

 

Thời Cố khựng lại.

 

Có thể thấy y đang hơi do dự, ngón tay vô thức v**t v* vạt áo. Dường như đây là một câu hỏi rất khó trả lời đối với y, hàng chân mày thanh tú hiếm khi nhíu lại, thật lâu vẫn chưa quyết định được.

 

Nhưng cuối cùng, y lắc đầu.

 

Câu trả lời này khiến Cảnh An hơi ngạc nhiên.

 

Thời Cố cũng không giải thích, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có biết bốc thuốc không?"

 

Cảnh An đã hiểu.

 

"Ngươi muốn ta bào chế một loại thuốc giống như vậy cho ngươi?"

 

Thời Cố gật đầu.

 

Trong bóng tối, Cảnh An đối diện với ánh mắt của Thời Cố.

 

Rất lâu sau, Cảnh An khẽ cười.

 

Hắn vẫn mang thương tích trên người, nụ cười có chút tái nhợt như bệnh nhân: "Tiểu trưởng lão, ngươi có biết ta là yêu tộc không?"

 

Đương nhiên biết.

 

Thời Cố không thực sự hiểu Cảnh An vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

 

Cảnh An đột nhiên không biết phải nói gì.

 

Hắn đã không nhớ nổi, đã bao lâu rồi chưa gặp một người đơn thuần như vậy.

 

Bảo sao đệ tử Thương Vân Tông lại hay nói sau lưng y, một người như thế này, thực sự không thích hợp để làm trưởng lão.

 

Thôi kệ.

 

Tiểu trưởng lão này cũng khá đáng yêu, giúp y một lần, cũng coi như việc tốt cuối cùng trước khi chết đi.

 

Lắc đầu, Cảnh An dịu giọng hỏi: "Ngươi có mang thuốc theo không?"

 

Câu hỏi này tức là hắn có thể bào chế được.

 

Đôi mắt Thời Cố sáng lên.

 

Y lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, cẩn thận đưa đến trước mặt Cảnh An. Có thể thấy được y rất trân trọng loại thuốc này, ngay cả động tác đưa thuốc cũng đầy vẻ không nỡ. Vừa đưa, y vừa mím môi, trông như thể đang chịu ấm ức.

 

Cảnh An bị bộ dạng này của y chọc cười.

 

Mở khăn tay ra, bên trong là hai viên thuốc nhỏ.

 

"Loại thuốc này..."

 

Ban đầu, Cảnh An cũng không quá để tâm. Hắn dù miệng nói khiêm tốn, nhưng trong lĩnh vực y thuật lại rất có tự tin, trên đời này, loại thuốc mà hắn không thể bào chế gần như không có mấy.

 

Thế nhưng, vừa cầm viên thuốc lên, hắn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Nhìn thấy phản ứng của Cảnh An, Thời Cố vô thức siết chặt lấy vạt áo.

 

"Công tử Thời, có thể cho ta mượn một chút linh lực không?"

 

Cảnh An bỗng nhiên nói.

 

"Chỉ một chút thôi, ta bị phong ấn toàn bộ linh lực, không thể dùng thần thức kiểm tra thành phần của thuốc."

 

Nghe vậy, Thời Cố lập tức truyền linh lực cho hắn.

 

"Công tử Thời, ngươi thật là..."

 

Cảnh An bật cười, Thời Cố khó hiểu nhìn hắn.

 

Nhưng Cảnh An không nói gì thêm, mà nghiêm túc dùng thần thức dò xét thành phần trong viên thuốc.

 

Một lát sau, lông mày hắn nhíu lại.

 

"Có thể bào chế không?" Thời Cố không nhịn được lên tiếng.

 

"Công tử Thời, thứ lỗi ta nhiều lời, thuốc này... ngươi lấy từ đâu ra?"

 

Thời Cố khựng lại.

 

"Chi-"

 

Một tiếng động nhỏ vang lên, là làn gió bên ngoài thổi qua, làm cánh cửa sổ mở rộng rồi từ từ khép lại.

 

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

 

Nhưng trong khoảnh khắc trước khi cửa sổ đóng lại, Cảnh An rõ ràng nhìn thấy một thoáng lưỡng lự vụt qua trên gương mặt Thời Cố.

 

Gần như ngay lập tức, hắn nhận ra bản thân đã hỏi hơi nhiều, đang định tìm cách lấp l**m, thì Thời Cố lại mở miệng trước.

 

Giọng y rất nhỏ, có chút cứng nhắc, nghe kỹ còn mang theo một tia lạnh lẽo: "Trộm."

 

Cảnh An sững sờ.

 

Biết ý không hỏi thêm, hắn đưa câu chuyện trở lại vấn đề chính: "Loại thuốc này quả thực rất kỳ diệu, ta rất xin lỗi, nhưng ta không thể bào chế ra thứ giống hệt nó."

 

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận tai nghe thấy đáp án này, Thời Cố vẫn cứng đờ trong giây lát.

 

Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, Cảnh An lại đổi giọng: "Nhưng nếu chỉ cần một loại thuốc có công hiệu tương tự, thì có thể thử xem sao."

 

Vừa nói, hắn vừa không nhịn được mà nhìn Thời Cố thêm một cái.

 

Đây là thuốc thuộc nhóm tác động đến tinh thần, vô cùng hiếm có. Người trưởng lão nhân tộc này làm sao có được? Và tại sao lại cần đến loại thuốc này?

 

Lẽ nào là tẩu hỏa nhập ma?

 

Cảnh An quan sát Thời Cố một chút, lại cảm thấy không giống.

 

Thời Cố không để ý đến ánh mắt của Cảnh An. Nghe thấy câu trả lời có thể bào chế, y khẽ thở phào một hơi.

 

"Cần những nguyên liệu gì?" Thời Cố hỏi.

 

"Các thành phần cụ thể ta cần nghiên cứu thêm mới có thể xác định, đến lúc đó ta sẽ viết ra một phương thuốc, ngươi chỉ cần đến lấy là được."

 

"Cảm ơn ngươi."

 

Giải quyết xong một chuyện trong lòng, Thời Cố có chút vui vẻ, chân thành nhìn Cảnh An: "Ngươi là một người tốt."

 

Người tốt sao?

 

Cảnh An khẽ cười, không nói gì thêm về vấn đề này, chỉ ôn hòa bảo: "Lòng đề phòng không thể không có. Ta là yêu, ngươi là người, công tử Thời sau này vẫn nên cẩn thận hơn mới phải."

 

Ánh mắt hắn mang theo sự chân thành, Thời Cố biết, hắn thực sự lo nghĩ cho mình.

 

Vì vậy, y cũng nghiêm túc nhìn Cảnh An, nói: "Ta sẽ làm vậy."

 

Suy nghĩ một chút, y lại bổ sung thêm một câu: "Ta sẽ không để bọn họ giết ngươi."

 

Cảnh An bật cười.

 

Nếu không nhầm, vị trưởng lão này ngay cả trong Thương Vân Tông cũng giống như tượng Phật bằng bùn qua sông, tự thân khó bảo toàn, vậy mà vẫn còn nghĩ đến việc bảo vệ người khác.

 

Lắc đầu, Cảnh An không để lời của Thời Cố vào lòng.

 

Ngay từ khi Cảnh Tú bỏ rơi hắn mà đi, sống hay chết, đối với hắn đã không còn quan trọng nữa.

 

Huống hồ-

 

"Ta giúp kẻ xấu làm điều ác, bị giết cũng là đáng." Giọng hắn bình thản, không chút gợn sóng.

 

Thời Cố hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo sự khó hiểu.

 

Trong khoảnh khắc ấy, Cảnh An lại có cảm giác như bị nhìn thấu hoàn toàn.

 

Nhưng Thời Cố không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, vụng về hành một cái lễ cảm tạ.

 

Nghi thức này là do y quan sát đệ tử Thương Vân Tông rồi học theo, Thời Cố chưa từng thực hiện qua, nhưng y làm rất nghiêm túc.

 

Cảnh An lại cười.

 

Tối nay, hắn đã không nhớ nổi mình đã cười bao nhiêu lần.

 

"Nói đi cũng phải nói lại, nếu ta không chịu giúp, công tử định làm thế nào?"

 

Hiếm khi có chút tâm tư đùa giỡn, Cảnh An mỉm cười hỏi.

 

Thời Cố ngẩn ra.

 

Cảnh An vừa nhìn đã biết, đứa trẻ này e là chưa từng nghĩ đến khả năng đó, liền bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Sao lại có một người đơn thuần đến thế này.

 

Phất tay, Cảnh An không làm khó Thời Cố nữa, để y rời đi.

 

Nhưng hắn không biết rằng, sau khi rời đi, Thời Cố lại dừng chân trước cửa phòng hắn một lúc.

 

Y như đang ngẩn người, nhìn thẳng phía trước thật lâu, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.

 

[Muốn có thứ gì, thì phải tự mình giành lấy.]

 

Mấy ngày trước, lời của Úc Chiêm trên bàn ăn vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

"Muốn có thứ gì... phải tự mình giành lấy..."

 

Vô thức lặp lại lời Úc Chiêm, Thời Cố cúi đầu nhìn tay mình, chậm rãi nắm chặt rồi lại buông ra.

 

"Nếu không chịu giúp, thì bắt lại..."

 

Y lẩm bẩm, một tia xám mơ hồ lặng lẽ nhuốm lên đôi mắt y.

 

"Bắt lại... thì sẽ chịu giúp thôi..."

 

Chàng thanh niên tuấn tú thì thầm, nở nụ cười hài lòng.

 

Đúng lúc đó, một cơn gió đêm đột nhiên thổi tới.

 

Mặc dù đã bước vào mùa hạ, nhưng gió đêm vẫn không thể xem nhẹ. Thời Cố bị gió lùa qua người, cơ thể khựng lại, vô thức lùi một bước, ánh mắt lập tức trở nên tỉnh táo.

 

Vừa rồi mình đã nghĩ cái gì vậy?

 

Mồ hôi lạnh như suối trào ra, Thời Cố đau đớn ôm trán, cố gắng ổn định lại cảm xúc.

 

Tại sao... chỉ vì một câu nói, mà y đã không thể khống chế bản thân?

 

Bệnh tình của y... đã nặng thêm rồi sao?

 

Đồng tử Thời Cố co rút kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment