Edit by meomeocute
Ngồi ngẩn người được một lúc, một trận huyên náo mơ hồ từ xa truyền đến, nghe như đang ăn mừng điều gì đó.
Thời Cố khựng lại, tập trung lắng nghe.
Hình như... truyền đến từ phía chợ.
Thời Cố có chút thắc mắc.
Không giống mọi khi, quán trọ mà bọn họ thuê lần này nằm ở vị trí rất hẻo lánh, cách chợ cũng rất xa. Chuyện gì lại náo nhiệt đến mức có thể vọng đến tận đây?
Đang suy nghĩ, một bóng người bất ngờ tiến đến từ phía sau, cắt ngang toàn bộ dòng suy tư của Thời Cố.
Cảm giác của Thời Cố thực ra rất nhạy bén, đây là phản xạ vô thức được rèn giũa qua nhiều năm đề phòng. Thế nhưng lần này, y lại hoàn toàn không hề hay biết người kia đã đến gần.
Thời Cố giật mình.
Giây tiếp theo, một thứ dài dài, tròn tròn bị nhét vào miệng y.
Có chút chua, lại hơi ngọt.
Thời Cố đờ đẫn.
Vô thức cúi đầu xuống, y phát hiện đó là một xiên kẹo hồ lô.
Mà phía bên kia xiên kẹo hồ lô, Úc Chiêm vận một bộ dạ hành đen tuyền, dáng người cao ráo, đang từ trên cao nhìn xuống Thời Cố.
Mặt trời lặn chầm chậm phía sau hắn, tỏa ra ánh ráng đỏ rực như lửa. Từ góc độ của Thời Cố mà nhìn, khoảnh khắc này, Úc Chiêm đẹp đến cực hạn.
Tất nhiên, nếu có thể bỏ qua biểu cảm vừa kiêu ngạo vừa gượng gạo của hắn lúc này, có lẽ sẽ càng hoàn mỹ hơn một chút.
"Giơ tay lên." Úc Chiêm hất cằm, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng.
Thời Cố ngẩn người, chầm chậm đưa tay ra.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Úc Chiêm nâng cánh tay, đối diện lòng bàn tay y, chậm rãi, nhẹ nhàng đập một cái.
Hoàng hôn đẹp vô cùng.
Mà hai người đứng giữa hoàng hôn kia, đẹp đến mức chẳng khác nào bức tranh không thuộc về nhân gian.
"Chả có tiền đồ gì cả." Úc Chiêm không khách khí trách mắng, "Chỉ là đập tay thôi, làm gì mà trông cứ như thất hồn lạc phách vậy hả?"
Yết hầu Thời Cố khẽ động.
Y dường như muốn nói gì đó, nhưng tiếc rằng kẹo hồ lô trong miệng chặn mất, cuối cùng, y chẳng nói gì cả.
Y cảm thấy, lúc này đây, dường như cũng chẳng cần phải nói gì thêm.
"Biết hôm nay là ngày gì không?" Thu tay lại, Úc Chiêm rất tự nhiên ép Thời Cố dịch sang một bên, ngồi xuống cạnh y.
Thời Cố vừa nhai kẹo hồ lô, giọng nói có chút mơ hồ: "Ngày gì?"
"Ngày mùng 5 tháng 5, Đoan Ngọ."
Úc Chiêm hơi ngả về phía sau, nghiêng đầu nhìn Thời Cố.
Thời Cố ngẩn ra một lúc lâu.
Đoan Ngọ...
Y cố gắng nhớ lại.
Hình như là một ngày lễ.
"Ta chưa từng đón Đoan Ngọ." Y khẽ nói.
Cơn gió nhẹ lướt qua, làm tung mấy lọn tóc trước trán Thời Cố.
Không biết có phải do xiên kẹo hồ lô hay không, hôm nay Thời Cố rõ ràng để lộ cảm xúc nhiều hơn bình thường.
Ánh mắt Úc Chiêm vẫn luôn đặt trên người Thời Cố, vì vậy cũng không bỏ lỡ thoáng mất mát lướt qua khuôn mặt y.
Úc Chiêm im lặng.
"Ta cũng chưa từng đón."
Hồi lâu sau, hắn dời ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời với góc độ giống hệt Thời Cố.
Mặt trời lặn phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong mắt cả hai người.
Úc Chiêm bất ngờ đứng dậy.
"Đi thôi."
Giọng hắn không chứa chút cảm xúc nào, như thể chỉ đang nói lên một chuyện vô cùng bình thường.
Thời Cố ngẩng đầu, đầy hoang mang.
"Đi đâu?"
Úc Chiêm khẽ cười.
Sau đó, hắn chậm rãi cúi xuống, từng chút từng chút áp sát bên tai Thời Cố. Hơi thở ấm áp theo khoảng cách rút ngắn mà dần trở nên rõ ràng, ẩm ướt, lại ngưa ngứa.
Thời Cố khẽ cứng người.
Mà ở góc độ y không nhìn thấy, khóe môi Úc Chiêm cong lên một nụ cười đắc ý. Hắn động tác chậm rãi, khí trầm xuống đan điền—
"Đi chơi!!!!!"
Thời Cố: "!!!"
Trước cửa quán trọ vắng lặng, tiếng cười ngông nghênh của Úc Chiêm vang vọng thật lâu không dứt.
...
"Mọi người ghé qua xem nào! Ngỗng, vịt, gà, thỏ, bò, dê, cá, mới ra lò, đảm bảo tươi ngon, thật thà không gian dối! Khách quan, có muốn thử món gà tẩm tỏi mới ra của quán chúng tôi không?"
Tháng năm trời đã khá oi bức, nhưng vẫn không ngăn nổi sức hấp dẫn của lễ hội. Trên phố, dòng người đông nghịt như sóng triều, tiếng ồn ào náo nhiệt không ngớt.
"Hai vị công tử, thử chút gà tẩm tỏi không? Da giòn thịt mềm, béo mà không ngấy, thơm ngon khó cưỡng..."
Giữa muôn vàn âm thanh rộn ràng, một người bán hàng lớn tiếng chào mời, tiện tay kéo lấy hai bóng người đi ngang qua, thao thao bất tuyệt quảng cáo món ăn mới.
Dù phố xá đông đúc nhưng quầy hàng của hắn vẫn vắng tanh, chắc hẳn do mùi vị không ngon. May mà người bán hàng rất chịu khó, cứ thấy ai đi ngang cũng níu lại chào mời.
Vừa nói, hắn vừa vô thức liếc nhìn hai người bị mình chặn lại, suýt chút nữa quên sạch lời thoại đã chuẩn bị sẵn.
Hai người này đều là công tử tuấn tú, một cao một thấp, một đen một trắng. Người cao kiếm mi dài mắt sáng, phong thái hiên ngang. Người thấp dáng vẻ thanh nhã như ngọc, dung mạo tuấn tú phi phàm.
Liếc mắt nhìn, người bán hàng còn tưởng mình vừa thấy tiên nhân.
"Sao thế? Nói tiếp đi chứ?"
Có lẽ vì đợi mãi không nghe tiếp, vị công tử cao lớn đột nhiên mở miệng, khóe môi hơi nhếch lên, cúi xuống nhìn người bán hàng thấp hơn mình một cái đầu.
Thực ra câu này chỉ là một lời trêu chọc vô hại, nhưng khổ nỗi người nói lại quá mức anh tuấn, mà khí chất thì sắc bén bức người. Ánh mắt đầy tính áp bức kia khiến người bán hàng nhất thời không dám lên tiếng.
May thay, vị công tử áo trắng bên cạnh kịp thời giải vây cho hắn.
"Úc Chiêm, Úc Chiêm, kia là gì thế?"
Công tử áo trắng tò mò chỉ về phía quầy hàng không xa.
Nghe vậy, người vừa mới nói chuyện lập tức quay đầu giải thích: "Đó là thiên đăng, dùng để cầu nguyện."
"Ồ..." Công tử áo trắng gật gù như đã hiểu, rất nhanh lại chuyển sự chú ý sang chỗ khác, "Vậy cái kia thì sao?"
Đôi mắt y rất to, lúc nhìn người luôn chớp chớp, thế nên người bán hàng trông thấy vị công tử áo đen bên cạnh khẽ trầm ánh mắt xuống.
"Thạch lựu cao, cái đó không tốt, không tươi."
"Vậy còn cái đặt ở đằng kia..."
"Đó là..."
Công tử áo trắng như một thiếu niên ngây thơ chưa từng ra ngoài, nhìn cái gì cũng tràn đầy hiếu kỳ. Còn Úc Chiêm thì kiên nhẫn trả lời từng câu, thỉnh thoảng còn giải thích cặn kẽ.
Công tử áo trắng nghe rất chăm chú, mỗi khi vô thức quay đầu lại, ánh mắt đều mang theo vẻ kinh ngạc "Sao cái gì ngươi cũng biết vậy?".
Mà mỗi lần nhận được ánh mắt này, Úc Chiêm lại lặng lẽ chỉnh lại cổ áo, trong mắt xẹt qua một tia kiêu hãnh kín đáo.
Hai người cứ thế trò chuyện một lúc lâu.
Khó khăn lắm mới giải đáp hết thắc mắc của công tử áo trắng, Úc Chiêm bỗng quay sang nhìn người bán hàng, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ngươi nhìn chằm chằm hắn làm gì?"
Người bán hàng giật mình, bị ánh mắt của hắn dọa đến chân run lẩy bẩy, vội vã đáp: "Không, không có gì."
Úc Chiêm nheo mắt lại.
Ánh mắt của hắn không hiểu sao rất đáng sợ, dù chỉ nhìn người bằng vẻ mặt vô cảm cũng đủ khiến người ta rùng mình. Lúc này hơi nheo mắt lại, người bán hàng thậm chí còn cảm thấy một luồng sát khí.
Hắn càng hoảng hơn, rơi vào họa từ trên trời giáng xuống. Vội vàng luống cuống muốn giải thích, may mà vị công tử áo trắng một lần nữa giải cứu hắn.
"Cửa hàng kia đẹp quá, chúng ta qua xem thử đi." Giọng nói ôn hòa và trong trẻo, rơi vào tai người bán hàng lúc này chẳng khác nào tiên âm.
Quả nhiên, sự chú ý của nam tử lập tức bị dời đi, chăm chú nhìn về hướng mà người kia chỉ, giọng điệu có chút chê bai, nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng: "Tiệm may, có gì đáng xem chứ?"
"Không đẹp sao?"
Thời Cố có chút nghi hoặc: "Nhưng ta thấy bên trong bày mấy chiếc áo rất đẹp, còn thêu nhiều hoa nữa..."
"Áo? Đâu ra áo? Ngươi nhìn thấy chỗ nào?" Úc Chiêm nghi ngờ, dắt theo Thời Cố thử bước tới trước.
Giọng nói của hai người dần xa, thấy vậy, người bán hàng như trút được gánh nặng, vội vàng lấy khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Ánh mắt của người mặc đồ đen kia, thật sự đáng sợ quá đi.
Đang còn sợ hãi, từ xa, giọng nói của nam tử lại vang lên, chỉ là lần này rõ ràng mang theo sự bực bội xen lẫn xấu hổ: "Đẹp cái quái gì! Đó là yếm, không phải áo!"
"Oh."
Người bán hàng nghe thấy giọng điệu nghi hoặc của Thời Cố: "Yếm là cái gì?"
Úc Chiêm: "..."
Người bán hàng: "..."
Mất hẳn nửa nén nhang, Úc Chiêm mới thành công thuyết phục Thời Cố không đi vào cái tiệm may chết tiệt kia nữa.
Chợ đêm này rất lớn, hai người đã đi dạo suốt một canh giờ mà vẫn chưa hết một nửa.
Thời Cố có chút mệt, đề nghị tìm chỗ ăn cơm, chuyện này Úc Chiêm đương nhiên không phản đối.
Dù sao tiếp tục đi dạo nữa, sớm muộn gì hắn cũng bị mấy câu hỏi kỳ quặc của Thời Cố làm cho phát điên.
Đúng là không nên mềm lòng nhất thời mà dẫn y đi dạo phố đêm.
Ấu trĩ.
Úc Chiêm lạnh lùng nghĩ.
Chỉ là, nếu ánh mắt hắn không lộ rõ vẻ vui vẻ như vậy, có lẽ suy nghĩ này sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Tùy tiện tìm một tửu lâu rồi ngồi xuống, Úc Chiêm vung tay, định gọi tiểu nhị mang hết tất cả các món trong thực đơn lên một phần, thì bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Chủ tử? Sao người lại ở đây?" Giọng của Phạm Hoành Dận tràn đầy ngạc nhiên.
Thời Cố, vốn đang cắm đầu ăn vặt, ngẩng lên nhìn.
"Chà! Thời trưởng lão, ngài cũng ở đây à!" Mắt Phạm Hoành Dận sáng rỡ, lớn lối ngồi ngay xuống bên cạnh Thời Cố.
Sắc mặt Úc Chiêm đột nhiên sa sầm.
Phạm Hoành Dận hoàn toàn không để ý đến nét mặt của Úc Chiêm, trò chuyện với Thời Cố vô cùng rôm rả.
Hắn chắc là do thường ngày quen nói chuyện xã giao, giờ cũng cứ thế mà khách sáo với Thời Cố, toàn những câu không có nội dung gì hữu ích, như là lâu ngày không gặp phong thái vẫn như xưa, sức khỏe ra sao, tu luyện thế nào, nhiệm vụ tiến triển đến đâu, vân vân và mây mây.
Gặp người khác thì ứng phó qua loa một hai câu là xong, nhưng Thời Cố lại là người thật thà, thế nên vô cùng nghiêm túc trả lời từng câu một của Phạm Hoành Dận.
Úc Chiêm đợi một lúc, rồi lại đợi thêm một lúc, đợi mãi mà hai người kia vẫn chưa nói xong.
Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa, đặt tách trà trong tay xuống bàn, không mạnh không nhẹ, nhưng âm thanh phát ra lại vô cùng rõ ràng.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
Giọng Úc Chiêm không nhanh không chậm, nhàn nhạt hỏi: "Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi sao cũng ở đây?"
Nghe vậy, ánh mắt Phạm Hoành Dận lập tức nghiêm túc hơn.
Nhưng ngoài mặt hắn lại không thể hiện gì nhiều, chỉ là ánh mắt có chút vô thức liếc về phía Thời Cố.
Thời Cố lặng lẽ đứng dậy rời đi.
"Vừa nãy mua đậu phụ thối ở tiệm kia mà quên lấy, ta đi lấy lại."
Úc Chiêm im lặng.
Bàn tay buông thõng dưới bàn khẽ động đậy, dường như đang do dự điều gì đó, nhưng cuối cùng, hắn lại lặng lẽ hạ xuống.
"Đi đi, đi sớm về sớm."
Thời Cố đi rồi.
Ngay khi y vừa rời đi, Phạm Hoành Dận lập tức thay đổi sắc mặt, bày ra biểu cảm gian xảo, ghé sát đến trước mặt Úc Chiêm, cây quạt gấp kín không khách sáo gõ lên vai hắn, nói: "Nói đi? Ngươi sao lại đi chung với hắn? Hửm? Không phải ngươi chán ghét hắn, không thừa nhận hắn là sư phụ của ngươi sao?"
"Đừng có nói nhảm, ta lúc nào chán ghét hắn?"
Úc Chiêm vung tay gạt phăng cây quạt của Phạm Hoành Dận, giọng điệu khó chịu: "Với lại, bây giờ ta cũng không thừa nhận hắn là sư phụ ta."
"Được rồi, khoe khoang đi!" Trợn mắt một cái, Phạm Hoành Dận nặng nề vỗ lên bàn, giọng điệu đầy đau xót, "Úc Chiêm à, làm người không thể quá kiêu ngạo."
Suy nghĩ một chút, hắn có lẽ cảm thấy một lời khuyên nhẹ bẫng thế này chưa đủ, nên bồi thêm một câu có sức nặng hơn:
"Ngươi như thế này, sớm muộn cũng bị đánh cho một trận."
Úc Chiêm cười khẩy, đầy vẻ khinh thường.
Ai có thể đánh hắn? Con cừu trắng nhỏ như Thời Cố ư?
Nực cười.
"Đừng lải nhải nữa, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Chuyện bên Thương Vân Tông xử lý xong rồi?" Không muốn phí lời với Phạm Hoành Dận, Úc Chiêm lạnh lùng kéo đề tài trở lại chuyện chính.
Phạm Hoành Dận thu lại nụ cười, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn một chút: "Xử lý xong rồi, tất cả đều trong kế hoạch."
Nói xong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, trở nên lạnh lẽo vô cùng:
"Nhân tộc sống những ngày tháng yên ổn quá lâu rồi, lâu đến mức quên mất thế nào là cẩn trọng."
Úc Chiêm không lên tiếng.
"Ồ, xin lỗi, quên mất ngươi cũng xem như nửa nhân tộc." Phạm Hoành Dận nhún vai, giọng điệu chẳng có chút thành ý nào, rất nhanh đã trở lại dáng vẻ ban đầu.
"Không chỉ ta, ngươi cũng vậy." Sắc mặt Úc Chiêm không chút biến đổi, chậm rãi rót cho mình một chén trà, "Ta là một nửa, còn ngươi bây giờ, là cả một."
"Nói cả buổi, ngươi vẫn chưa nói đến đây làm gì."
Hơi nóng lượn lờ bốc lên, làm mờ đi đường nét trên gương mặt Úc Chiêm. Hắn khẽ nâng mắt lên trong màn sương mờ: "Sao? Tự ý hành động?"
Phạm Hoành Dận vội vàng giơ tay đầu hàng: "Sao dám chứ, cho ta mười cái gan cũng không dám."
Úc Chiêm cười lạnh một tiếng, chẳng buồn phản bác.
"Thật ra, ta đặc biệt đến tìm ngươi."
Phạm Hoành Dận hạ giọng, ra hiệu cho Úc Chiêm dựng kết giới cách âm: "Có chuyện này, cần ngươi ra mặt."
…
Thời Cố ở bên ngoài lang thang một lúc lâu.
Lúc trước khi đi dạo cùng Úc Chiêm, đối phương đã cho y không ít bạc, thế là y cầm số bạc này mua thêm mấy món ăn vặt, vừa đi vừa ăn.
Dạo được một lúc, y nghĩ Phạm Hoành Dận chắc cũng đã nói chuyện xong với Úc Chiêm, thế là chầm chậm vòng trở lại.
Khi quay về, Úc Chiêm đang trò chuyện với Phạm Hoành Dận.
Thời Cố đứng từ xa, chỉ nghe được vài câu lẻ tẻ, không rõ ràng lắm.
"Hắn nhìn ta, còn nói... không bài xích ta." Giọng trầm thấp khàn khàn đầy từ tính, rất dễ nhận ra, là của Úc Chiêm.
Mặc dù nghe lén là hành vi không tốt, nhưng Thời Cố vẫn đáng xấu hổ mà sinh ra một chút tò mò.
Y bất giác dừng chân.
Người bên cạnh không biết nói gì đó, nghe có vẻ như đang phân tích chuyện gì đó.
"… Không có, nhưng... hắn gặp ác mộng, lại tìm ta."
"Hí—"
Thời Cố nghe thấy một tiếng hít sâu.
Chốc lát sau, giọng của Phạm Hoành Dận vang lên.
"Ngươi nghĩ thế nào?"
Một khoảng im lặng.
Đang nói về chuyện gì vậy?
Thời Cố không hiểu lắm.
Dừng lại một lúc lâu, hai người cũng không nói gì thêm.
Nghĩ nghĩ, y đẩy cửa bước vào quán ăn.
Vừa thấy y bước vào, hai người kia lập tức dừng đề tài lại.
Thời Cố có chút khó hiểu, nhưng y vốn không thích làm khó bản thân, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Y cảm thấy hiện tại, ăn cơm vẫn hấp dẫn y hơn.
Cần phải nói thêm rằng, ánh mắt Úc Chiêm nhìn y lúc này dường như mang theo một loại cảm xúc phức tạp khó diễn tả.
Lạ lùng thật.
No say rượu thịt, Phạm Hoành Dận nhìn chồng dĩa không chất cao trước mặt, tỏ vẻ…
Thời Cố ăn rất nhiều, khiến Phạm Hoành Dận không khỏi cảm thán chân thành.
Thời Cố có chút bối rối, cảm thấy như được khen một cách quá mức.
"Chút nữa ta và Phạm Hoành Dận phải đi gặp một người bạn."
Đang ăn, Úc Chiêm đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi có thể tự về một mình không?"
Thời Cố suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Úc Chiêm là một người có bí mật.
Những người có bí mật, luôn phải làm những chuyện bí mật.
Y rất hiểu điều đó.
Rất nhanh, sau khi tạm biệt Úc Chiêm, Thời Cố một mình bước đi trên con đường trở về khách đ**m.
Lúc này, trời đã tối hẳn, vầng trăng cong cong treo cao trên bầu trời, tỏa xuống ánh sáng nhàn nhạt.
Khách đ**m nằm ở vị trí khá hẻo lánh, càng đi, người trên đường càng thưa thớt.
Đến cuối cùng, gần như không còn ai.
Nhưng Thời Cố không sợ sự vắng vẻ. Dù y thích sự náo nhiệt của chợ đêm, nhưng so với nó, bóng tối không người lại khiến y cảm thấy an toàn và thoải mái hơn.
Nghĩ như vậy, khoảng cách đến khách đ**m càng lúc càng gần.
Bỗng nhiên, bước chân Thời Cố khựng lại.
Gió đêm thổi qua mặt.
Không xa phía trước, khách đ**m được xây dựng đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ trang nhã, ánh nến trong phòng hắt ra nhàn nhạt, lặng lẽ đứng giữa con đường vắng vẻ không một bóng người.
Bên cạnh cửa, mấy cây liễu lặng lẽ đong đưa, từng sợi tơ liễu nhẹ nhàng bay lượn theo gió.
Mọi thứ trông đều vô cùng bình thường.
Chỉ trừ gương mặt dính đầy máu, chết không nhắm mắt, đang dán chặt trên bậu cửa sổ tầng hai.
"Rầm!"
Cửa lớn của khách đ**m bị đập nát vụn, một bóng người bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Nhìn kỹ lại, đó là Thanh Nguyên.
Bộ y phục xanh trên người hắn đã rách nát, thấm đẫm máu tươi, đỏ rực cả một mảng.
Thấy Thời Cố, hắn sững sờ, theo bản năng quát lớn: "Ngươi quay lại làm gì!"
Lời vừa dứt, một kẻ khác từ trong khách đ**m lao ra qua cánh cửa vỡ vụn, vung đao chém thẳng về phía Thời Cố vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ.
Người đó cực kỳ nhanh, linh lực cuồn cuộn bùng phát từ thanh trường đao trong tay, chứng tỏ kẻ này là cao thủ Kim Đan kỳ trở lên.
Thời Cố không nhúc nhích.
"Vô dụng chỉ biết gây họa!"
Thấy vậy, Thanh Nguyên vừa gấp vừa tức, chửi rủa một tiếng rồi lập tức giơ kiếm, chắn trước mặt Thời Cố.
Lúc này, kẻ ra tay cũng lộ rõ diện mạo.
Đó là một tên bịt mặt, toàn thân mặc dạ hành phục, cả người như hòa làm một với bóng đêm, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí.
Bất kể là tu vi hay chiêu thức, hắn đều mạnh hơn Thanh Nguyên rất nhiều. Chỉ vài chiêu, Thanh Nguyên đã hoàn toàn không thể chống đỡ.
"Chạy mau!" Giữa lúc nguy cấp, Thanh Nguyên gào lên với Thời Cố.
"Về Thương Vân Tông, tìm sư phụ!"
Vừa nói xong, tên bịt mặt vung một đao đánh Thanh Nguyên văng ra xa mấy trượng. Hắn ngửa đầu phun ra một ngụm máu lớn.
Hơi máu tanh nồng nhuộm đỏ cả không khí trước mặt.
Bên cạnh, Thời Cố, người dường như đã sợ đến ngây dại, khẽ động ngón tay.
Ta sắp chết rồi sao?
Nhìn lưỡi đao đang đâm thẳng đến trước mặt, lòng Thanh Nguyên tràn đầy thê lương.
Hắn không ngờ rằng, giây phút cận kề cái chết của mình, lại là khi đang đứng chắn trước một kẻ vô dụng.
Cũng không biết kẻ vô dụng này có thể trốn về Thương Vân, truyền tin hay không.
Thanh Nguyên lặng lẽ nghĩ.
Ngay sau đó, hắn lại nhớ đến tính cách thường ngày của Thời Cố.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mang theo chút thê lương. Thanh Nguyên cảm thấy, có lẽ mình chết một cách vô ích rồi.
Nghĩ đến đây, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng cái chết mà hắn dự liệu mãi vẫn chưa giáng xuống.
Tại sao—
Thanh Nguyên khó hiểu, chậm rãi mở mắt ra.
Rồi hắn nhìn thấy một bàn tay thon dài, gầy yếu, đang chắn trước mặt mình.
Đó là một đôi tay trắng trẻo và mảnh mai, thanh tú, yếu ớt, dưới ánh trăng càng lộ vẻ trong suốt như ngọc.
Dù nhìn từ góc độ nào, đôi tay này dường như không hề phù hợp với sát khí giết chóc.
Thế nhưng, ngay lúc này, chính đôi tay ấy lại dễ dàng kẹp chặt thanh trường đao trước mặt hắn, nặng tựa nghìn cân.
Sau đó, bàn tay ấy nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, khẽ bật ngón tay lên lưỡi đao.
"Coong—!"
Một tiếng vang thanh lạnh lẽo.
Linh lực mạnh mẽ từ đầu lưỡi đao lan ra, cuộn trào dâng lên trên. Dưới ánh mắt kinh hoàng của tên bịt mặt và Thanh Nguyên, thanh trường đao, cánh tay cầm đao, và cả kẻ đang nắm giữ nó, từng chút một, từng chút một, vỡ vụn thành từng mảnh.
Cuối cùng, trước mặt Thanh Nguyên chỉ còn lại một làn sương máu.
Thanh Nguyên há miệng, nhưng không nói nên lời.
Nỗi sợ hãi lạnh thấu tận xương bao trùm lấy hắn, hắn muốn lên tiếng, nhưng cổ họng lại cứng ngắc đến mức không thể phát ra âm thanh nào. Chỉ có đôi mắt mở to, biểu lộ sự kinh hãi tột cùng của hắn lúc này.
Không biết từ lúc nào, cổ hắn đã trở nên cứng đờ, đến mức phải dùng hết sức mới có thể khó khăn ngẩng đầu lên, lần theo đôi tay tuyệt mỹ ấy, nhìn về phía chủ nhân của nó.
Thời Cố vẻ mặt hờ hững, trong mắt là một màu xám tro phẳng lặng như nước giếng cổ.